Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 826: Trọng Thương Đại Thừa Kỳ

Xoạt!
Cùng với một đạo ánh sáng lóe lên, phù lục trong tay Từ Khuyết biến mất không còn tăm hơi.
Tiếp đó, một vầng sáng màu vàng kim nhàn nhạt, đột nhiên vờn quanh bên ngoài cơ thể hắn, trở nên sáng ngời hừng hực.
Ầm!
Mũi chân của Từ Khuyết bỗng nhiên đạp lên hư không, mượn sức hút của hạt châu màu xanh lam, vượt qua tốc độ âm thanh, lao về phía Tần Vệ.
- Muốn chết!
Trong mắt Tần Vệ loé lên một ít châm chọc, tiếp tục thôi thúc hạt châu, phát ra sức mạnh càng thêm cuồng bạo.
Không tới một cái chớp mắt, Từ Khuyết đã xông đến trước hạt châu màu xanh lam.
Lúc này cả viên hạt châu đã lớn cỡ nửa người, toàn thân màu xanh đậm, giống như một giọt nước to lớn, sóng nước lấp loáng, cấp tốc chuyển động.
Từ Khuyết không chần chờ chút nào, trực tiếp đấm ra một quyền.
"Ầm!"
Một quyền đập xuống, trong nháy mắt gây ra tiếng nổ vang.
Hạt châu màu xanh lam to lớn đột nhiên nổi lên một đám bọt nước lớn, bao phủ cả người Từ Khuyết vào trong đó.
Trên mặt Tần Vệ lập tức lộ ra ý cười lạnh lẽo.
- Chỉ là một tên Hợp Thể kỳ, thật cho là bản soái không có cách nào đánh bại ngươi...
Nói còn chưa dứt lời, cả khuôn mặt của Tần Vệ đột nhiên cứng lại.
Tiếp đó, y trợn to mắt, tràn đầy ngơ ngác, khó có thể tin.
- Chuyện này... sao có thể?
Y kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Hạt châu màu xanh lam vẫn đang xoay tròn như trước, nhưng mảnh bọt nước đang bao phủ Từ Khuyết lại bị bóc ra.
Từ Khuyết bình yên vô sự xuất hiện ở trước mặt y, đồng thời lần nữa nắm lên nắm đấm, tầng tầng đập tới hạt châu màu xanh lam.
- Dừng tay!
Tần Vệ lập tức quát to, thậm chí muốn ngừng hạt châu màu xanh lam lại, thu hồi trở về.
Chỉ có y mới rõ ràng nhất, uy lực của kiện Tiên Khí này tuy rằng mạnh mẽ, nhưng nếu màn nước hạ xuống liền cần phải ngưng tụ một lần nữa, bằng không một khi bị người đánh trúng, Tiên Khí sẽ bị tổn hại, thậm chí ngay cả y cũng phải chịu một chút phản phệ.
Dù sao y cũng đã luyện chế kiện Tiên Khí này thành bản mệnh pháp bảo.
- Lý Bạch, dừng lại!
Tần Vệ lo lắng hô to.
Nhưng bây giờ đã không kịp thu hồi hạt châu lại, thậm chí cũng không kịp ngăn cản Từ Khuyết.
- Ngừng cm mày!
Từ Khuyết rống to, nắm đấm nắm lên trong nháy mắt, sức mạnh cả người đã điều chỉnh đến đỉnh cao, Minh Vương Trấn Ngục Thể triển khai đến mức tận cùng, mang theo sức mạnh cuồng bạo kinh thiên động địa trực tiếp đánh đến hạt châu màu xanh lam kia.
Đại Thừa kỳ đỉnh phong thì thế nào?
Bán phẩm Tiên Khí thì lại làm sao?
Bản bức thánh làm chân nam nhân trong 5 giây, mấy giây này, lão tử vô địch!
"Ầm!"
Trong nháy mắt, một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc lấy hạt châu làm trung tâm, vang vọng ra khắp xung quanh.
- Không!
Tần Vệ tan nát cõi lòng gào lên giận dữ, cả người bị đánh bay ra ngoài, tỏ rõ vẻ trắng xám, trong miệng ho ra máu tươi.
Mà viên hạt châu màu xanh lam trước người y cũng "Răng rắc" một tiếng, trực tiếp nứt ra một vết nứt hết sức rõ ràng, sau đó rơi xuống đất, mất đi ánh sáng lộng lẫy, đã bị phá hủy.
"Rặc rặc!"
Cùng lúc đó, vầng sáng vô địch trên người Từ Khuyết cũng nhàn nhạt biến mất.
Thời gian vô địch 5 giây đã kết thúc.
Nhưng lúc này Từ Khuyết lại không hề sợ Tần Vệ.
Tên cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong này tính toán thế nào cũng không nghĩ tới, vốn là muốn hóa phức tạp thành đơn giản, vận dụng Tiên Khí để giết chết Từ Khuyết, kết quả cái tên này lại không thương tổn một chút nào, sau khi chặn lại một đòn của Tiên Khí, thừa dịp Tiên Khí tiến vào thời kỳ suy yếu, trực tiếp đánh nứt hạt châu ra.
Đây chính là bản mệnh pháp bảo của y, một khi bị hao tổn sẽ thương tổn tới căn nguyên của y, tạo thành thương tích to lớn.
Vì thế, đối mặt một Đại Thừa kỳ đỉnh phong bị trọng thương, cho dù Từ Khuyết không giết được đối phương, nhưng hắn cũng không lo lắng đối phương có thể làm gì mình, tình cảnh bây giờ chính là năm mươi năm mươi.
- Tần tướng quân, không tệ lắm, ta đã phát huy ra sáu phần mười thực lực, ngươi vẫn có thể sống sót.
Lúc này, Từ Khuyết nhặt hạt châu màu xanh lam đã xuất hiện vết nứt này lên, cười tủm tỉm nhìn về phía Tần Vệ.
Tần Vệ lộ vẻ mặt trắng xám, khóe miệng tràn ra máu tươi, sau khi nghe được câu nói của Từ Khuyết, trong lòng y càng thêm ngơ ngác, quả thực phiền muộn đến ói máu.
Đây chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ thôi sao?
Sáu phần mười công lực đã đánh lão tử thành như vậy, nếu như cho hắn phát huy toàn bộ thực lực, bản soái chẳng phải sẽ bị đánh thành tro tàn ư?
Mẹ nó chứ, tu vi hơn một nghìn năm của bản soái, toàn bộ tu đến trên thân chó sao?
- Ồ, Tần tướng quân, trứng của ngươi bị nứt ra rồi kìa.
Lúc này Từ Khuyết chỉ vào vết nứt trên hạt châu màu xanh lam, giả vờ kinh ngạc hô lên.
Mặt Tần Vệ lập tức tối sầm lại, hơi suy nghĩ, không chút do dự hô hoán hạt châu.
"Vèo!"
Viên hạt châu màu xanh lam này trong nháy mắt biến mất ở trên tay Từ Khuyết, trực tiếp bị Tần Vệ thu vào trong cơ thể.
Dù sao đó cũng là bản mệnh pháp bảo của y, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể gọi ra hoặc thu hồi.
Lông mày của Từ Khuyết hơi nhíu, thầm nói ra tay chậm, bằng không khẳng định để hệ thống trộm hạt châu này tới.
Nhưng đó cũng chỉ là một cái bán phẩm Tiên Khí, hơn nữa còn bị tổn hại, Từ Khuyết cũng không cảm thấy tiếc nuối, thứ này đã không lọt nổi vào mắt hắn.
- Lý Bạch, ngươi rất tốt!
Lúc này, Tần Vệ sâu thở ra một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhún nhún vai, đắc ý cười nói:
- Ta đâu chỉ rất đươc, ta còn là một thiên tài!
-...
Khóe miệng của Tần Vệ lập tức co giật, cắn chặt răng, hận không thể xông lên đánh với Từ Khuyết một trận nữa.
Nhưng cuối cùng y vẫn phải nhịn xuống.
Bởi vì loại phù lục mà Từ Khuyết vừa nãy lấy ra, thực sự làm cho y chấn động, có thể làm cho bản thân chịu đựng được công kích của Tiên Khí, quả thực quá đáng sợ rồi!
Hơn nữa y cũng đoán không ra trên người Từ Khuyết đến cùng còn bao nhiêu tấm bùa chú như thế, chỉ lo mình lại xông lên, không cẩn thận sẽ bồi luôn cái mạng già này vào.
Vì thế sau khi im lặng một lúc, trong lòng y hơi động, đột nhiên cao giọng cười to lên.
- Ha ha ha, không tệ, chứng minh bản soái không nhìn nhầm, ngươi là một hạt giống tốt.
Biểu hiện trên mặt Tần Vệ biến hóa nhanh chóng, để Từ Khuyết thực sự không kịp đề phòng.
Trước một giây lão già này còn coi mình là cừu nhân giết cha, bây giờ lại đột nhiên cười đến sang sảng như thế, còn lộ ra vẻ mặt thưởng thức mình.
CMN đây là tình huống như thế nào?
Từ Khuyết ngẩn người, ngờ vực nhìn chằm chằm Tần Vệ.
Tần Vệ tỏ vẻ "hiền hoà" cười nói:
- Lý Bạch, vừa rồi bản soái chỉ là ra tay thăm dò ngươi, cũng không nghĩ tới hậu sinh khả úy, ngươi lại nắm giữ thực lực cùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy.
Đậu phộng, không đánh lại ta liền chơi trò này?
Đại ca ngươi không cảm thấy quá giả rồi sao?
Từ Khuyết sau khi xem thường quét Tần Vệ một cái, cũng đột nhiên nở nụ cười, khoát tay nói:
- Thất kính thất kính, thì ra Tần tướng quân muốn thăm dò ta, hù chết ta, ta còn tưởng rằng Tần tướng quân muốn giết ta chứ.
- Làm sao lại thế, bản soái từ trước đến giờ luôn yêu mến nhân tài, thấy ngươi có thực lực phi phàm, không nhịn được ngứa tay ra tay. Lý Bạch, bản soái lần này đến đây, kỳ thực là muốn tự mình mời ngươi gia nhập Thần Tử Doanh, không biết ý của ngươi như thế nào?
Tần Vệ cười rạng rỡ nói.
Khóe miệng của Từ Khuyết giương lên, kinh hô:
- Được! Nói thật, sở dĩ ta biểu hiện ra như thế, cũng là vì muốn làm Tần tướng quân chú ý, gia nhập Thần Tử Doanh, ờ rốt cục giấc mơ của ta đã trở thành sự thật rồi.
- Ồ? Đây quả thật là chuyện tốt, như vậy đi, lệnh bài này ngươi cầm trước, bên trong Thông Thiên Quốc ở Huyền Chân đại lục ta, chỉ cần ngươi lấy ra lệnh bài này, bất luận ai cũng sẽ biết được ngươi là người của Thần Tử Doanh, đều sẽ cho ngươi mấy phần mặt mũi.
Tần Vệ nói xong, đúng là lấy ra một khối lệnh bài Thần Tử Doanh, đưa cho Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không khách khí, trực tiếp nhận lấy.
Nói thật, hắn bây giờ vẫn rất muốn giết tên cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong này.
Dù sao đây chính là một con boss, vất vả bỏ ra mười mấy vạn điểm trang bức, cộng thêm một tấm Kim Cương Bất Bại Phù mới đánh y trọng thương.
Nếu như cứ buông tha như vậy, chẳng phải sẽ lãng phí một đống lớn kinh nghiệm sao, thậm chí còn có một cái gói quà lớn thần bí nữa.
Nhưng mà cho dù Từ Khuyết có cái ý niệm này, cũng cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nếu như còn có một tấm Kim Cương Bất Bại Phù, hắn nhất định sẽ quả đoán hạ tử thủ.
Nhưng bây giờ đạo uẩn hoàn toàn hết sạch, Bức Vương Quyền không thi triển ra được, những pháp quyết khác lại không chắc có thể giết chết được Tần Vệ.
Con sâu một trăm chân, đến chết cũng không ngã!
Từ Khuyết rất rõ ràng đạo lý này.
Tần Vệ tốt xấu gì cũng là cường giả Đại Thừa kỳ đỉnh phong, nếu không phải y lấy ra Tiên Khí, vừa vặn mình lại có 5 giây vô địch, trực tiếp vạch trần kẽ hở của y, tổn hại Tiên Khí, mình cũng chỉ có một con đường trốn.
Vì thế, cho dù bây giờ Tần Vệ đã trọng thương, Từ Khuyết cũng không tin một cường giả như thế sẽ không lưu lại thủ đoạn bảo mệnh nào, mình tùy ý hạ độc thủ, đến lúc đó trộm gà không xong còn mất nắm gạo, bại lộ nội tình của mình, như vậy liền thiệt thòi lớn.
Mà trên thực tế, Từ Khuyết cũng đã đoán đúng.
Luận thực lực, Tần Vệ bây giờ vẫn mạnh mẽ hơn so với Từ Khuyết.
Chỉ là y kiêng kỵ Từ Khuyết còn có loại phù lục vô địch kia, cho nên mới nhịn xuống không ra tay, thay đổi chiến lược, mời chào Từ Khuyết.
Dưới cái nhìn của y, chỉ cần chờ mình chữa khỏi vết thương, sẽ có rất nhiều cơ hội giết chết Từ Khuyết, không cần nóng lòng nhất thời.
Thế là sau khi Từ Khuyết nhận lấy lệnh bài, trên mặt hai người đều mang theo nụ cười nhiệt tình, bắt tay giảng hòa, giống như là không đánh nhau thì không quen biết, tỉnh như ruồi.
Chỉ là Tần Vệ vẫn chưa phát giác, Từ Khuyết vừa cười, vừa gọi ra giao diện hệ thống.
- Hệ thống, mau khởi động Thượng Cổ Sinh Tử Luân, hút tuổi thọ của y, có thể hút bao nhiêu liền hút bấy nhiêu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận