Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 529: Miệng Tên Này Có Độc

Cùng ngày, ở dưới sự an bài của Tư Đồ Hải Đường, Từ Khuyết cùng Thượng Linh cùng với vài lão nhân đồng thời ngồi xuống uống trà luận đạo.
Thượng Võ cũng bị Thượng Linh kêu lại đây, ngay ở trước mặt Từ Khuyết, tiến hành dạy dỗ gã.
Thượng Võ tỏ vẻ uất ức, cũng không dám đáp lời.
Bởi vì Thượng Linh đã truyền âm cho gã, căn dặn gã một câu nói cũng đừng nói, bằng không hủy bỏ hôn ước của gã với Tư Đồ Hải Đường.
Đây quả thật là đang uy hiếp Thượng Võ, gã không thể làm gì khác hơn là đóng chặt miệng, ngoan ngoãn bị mắng.
Nhưng lúc gã nhìn về phía Từ Khuyết, con ngươi thỉnh thoảng lóe lên vẻ cười trên sự đau khổ của người khác và cười lạnh.
...
Trước khi tới, Thượng Võ cũng đã thu được tin tức do tâm phúc truyền đến.
Phong mật hàm cầu cứu kia, đã từ Đan Dương Phái truyền về Cung gia ở hải ngoại, tiêu hao ròng rã hơn trăm khối cực phẩm Linh Thạch.
Nhưng gã trả giá đánh đổi này, cũng thu được báo đáp, Cung gia bên kia rất nhanh đã đưa đến hồi âm, biểu thị rằng sẽ phái ra bốn vị cường giả Anh Biến kỳ ra tay, đồng thời còn do nhi tử của cô cô Thượng Võ gã, cũng chính là biểu ca của Thượng Võ, tự mình dẫn đội đến đây, dự tính mấy ngày sau là có thể đến.
Điều này làm cho Thượng Võ nhìn thấy hi vọng báo thù, gã là số ít người ở Ngũ Hành Sơn biết tình huống của tu sĩ hải ngoại.
Tu sĩ hải ngoại, so với tu sĩ ở Ngũ Hành Sơn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dù cho là cảnh giới ngang nhau, tu sĩ hải ngoại đều có thể lấy một địch mười, ưu thế chính là pháp quyết áp chế cùng với chênh lệch thân thể.
Nhưng mà Từ Khuyết đã sớm cảm thấy được ánh mắt của Thượng Võ kia không đúng, nhưng nhìn thấu lại không nói toạc ra, trong lòng cười lạnh liên tục.
Con hàng này nếu như còn đang suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì đó, vậy lúc đó hắn cũng không ngại thật sự đại khai sát giới, trước tiên chứng minh mình vẫn ở đây sau đó để Lôi Huyễn Thân đi tiêu diệt con hàng này.
...
Sau đó ở bên trong thưởng trà luận đạo, chén qua ấm lại, mấy lão nhân đều phát biểu ý kiến của mình, đàm luận đến rõ ràng mạch lạc.
Chỉ có Từ Khuyết nghe thấy đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn ở bên cạnh làm bộ nghe hiểu, thỉnh thoảng gật gù, thỉnh thoảng giả vờ suy nghĩ sâu sắc.
Dù sao người khác tu tiên dựa vào ngộ đạo cùng tu luyện, nhưng hắn dựa cả vào giết người, thế quái nào hiểu được đại đạo gì đó, không thể làm gì ngoài việc cả buổi giữ yên lặng, duy trì bức cách lạnh lùng.
Tư Đồ Hải Đường không nhìn nổi, cho rằng hắn đang làm dáng, liền nhẹ nhàng đụng vào hắn một cái, truyền âm nói:
- Từ Khuyết, ngươi ít nhất cũng phải cho mấy vị trưởng bối một chút mặt mũi, tùy tiện nói chút lời nói đi chứ?
- Hể?
Từ Khuyết khó dễ nở ra một vệt nụ cười, tùy tiện nói vài câu? Nói đùa, ta là người chỉ biết sĩ diện hay sao? Chuyện mạnh mẽ trang bức như vậy, ta đã sớm xem thường rồi.
Nhưng mà, Thượng Linh nhưng vừa vặn nhìn thấy nụ cười của Từ Khuyết, cho rằng hắn có kiến giải gì đó, vội hỏi:
- Gia Cát tiểu hữu, kỳ thực luận tư chất cùng thiên phú của những người đang ngồi, đều không có ai sánh được với ngươi, không biết ngươi có thể giảng một chút đại đạo cho chúng ta tham khảo được không?
Lúc này Từ Khuyết liền đau cả đầu.
Mẹ nó, sợ điều gì sẽ gặp phải điều đó, bản bức vương giảng đạo cái rắm gì đây?
Không được không được, một đời bức vương, làm sao có thể xuống ngựa như vậy?
Giảng đại đạo ta không thông thạo, nhưng ta am hiểu nói linh tinh mà.
Trong nháy mắt, cổ họng hắn chấn động, sắc mặt ngưng lại, mở miệng nói:
- Thượng chưởng môn khách khí, vừa nãy ta nghe chư vị đang bàn luận đại đạo, nhưng các ngươi có nghĩ tới hay chưa, đến cùng đạo là cái gì?
Đám người Thượng Linh lập tức sửng sốt, thậm chí ngay cả Tư Đồ Hải Đường cũng kinh ngạc.
Đạo là cái gì?
Hiển nhiên mấy người căn bản không nghĩ tới Từ Khuyết sẽ hỏi ra một câu như vậy.
"Đạo", nhìn như mọi người đều hiểu, nhưng muốn hỏi nó là cái gì, đúng là khiến người ta có chút không trả lời được.
- Trời ơi, các ngươi cũng không biết sao? Đây chính là tri thức cơ bản đó, giờ ngữ văn ở trung học không chăm chú nghe giảng đúng không? Cái gọi là đạo, không có gì hơn một câu!
Từ Khuyết ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lắc đầu liên tục.
Mọi người lập tức ngơ ngác, giờ ngữ văn ở trung học là có ý gì?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, thì thầm:
- Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh!
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây lập tức trợn to con mắt.
Lời này... thực sự quá thâm ảo.
Đạo, khả đạo! Rồi lại phi thường đạo, chuyện này đến cùng là vì sao đây?
Mấy người nhìn về phía Từ Khuyết, chỉ thấy hai con mắt hắn đóng chặt, giữa hai lông mày nhẹ nhàng nhăn, tựa hồ đang suy tư, nhưng lại có một phen khí chất không rõ ở đó, thêm vào hắn nói lời này, liền giống như một vị thần linh đang truyền đạo.
Lợi hại, quá lợi hại rồi!
Không hổ là Gia Cát tướng quân, chẳng trách tuổi còn trẻ, đã có trình độ tu vi như thế, có thể nói là tấm gương của Tu Tiên Giới.
Liền ngay cả Thượng Võ đều không khỏi há hốc mồm, căn bản không nghĩ tới gia hỏa trước mắt này tuổi còn nhỏ hơn mình, lại có thể nói ra lời nói thâm ảo đến như vậy.
Tư Đồ Hải Đường cũng kinh ngạc, vốn muốn để tên này tùy tiện nói chút gì đó, không nghĩ tới lại còn có một mặt như thế.
...
Nhưng mà, giờ khắc này nội tâm Từ Khuyết quả thực gấp hỏng rồi, vẻ mặt cau mày suy nghĩ này của hắn không phải là làm bộ, mà là đang thật sự gian nan nhớ lại.
Dù sao cũng là bài học qua ở trung học, bây giờ làm thế đếch nào nhớ được chứ.
Haizz, thật khó mà.
Sau một lúc lâu, Từ Khuyết mới rốt cục lại nhớ tới một chút, mở miệng thì thầm:
- Vô danh thiên địa chi thủy, hữu danh vạn vật chi mẫu. Cố thường vô dục dĩ quan kỳ diệu. Thường hữu dục dĩ quan kỳ kiếu. Cả hai thứ này cùng nguồn gốc mà tên gọi khác nhau, cùng gọi là huyền, huyền diệu khó hiểu, chúng diệu chi môn... Ạch, liền giảng đến đây thôi, dù sao sư phụ dẫn vào cửa, tu hành đều dựa vào bản thân, các ngươi phải tự mình lĩnh ngộ.
Nói xong, hắn thở ra một hơi, cuối cùng cũng coi như miễn cưỡng lăn lộn xong.
Dù sao đây cmn chính là đồ vật bên trong Đạo Đức Kinh đó, đồ vật mà Đạo gia lão tổ tông truyền xuống, bức cách còn không cao được sao?
Mấy người Thượng Linh thì lại triệt để trợn mắt ngoác mồm, sững sờ ở tại chỗ.
Từ Khuyết nói tới những thứ này, đúng là rất huyền diệu lại thâm ảo, nhìn như dạy người làm người, kì thực chính là ở dùng một loại góc độ hóa phức tạp thành đơn giản, đi giải thích đạo uẩn.
Chuyện này đối với mấy người mà nói, quả thực là thu hoạch vô thượng.
Đặc biệt nhìn thấy Từ Khuyết sau khi nói xong, còn thở ra một hơi, phảng phất rất hao tâm tốn sức, khiến cho bọn họ càng thêm thay đổi sắc mặt.
Bởi vì loại vẻ mặt này, bình thường đều là phương thức thu công sau khi tu luyện.
Thượng Linh lúc này cũng cảm khái thở dài nói:
- Xem ra lúc nãy Gia Cát tiểu hữu vừa luận đạo, cũng đang ở một bên cảm ngộ đại đạo, thực sự là chăm chỉ.
- Chẳng trách Gia Cát tiểu hữu tuổi còn trẻ, đã có trình độ như vậy, thật là làm cho chúng ta mặc cảm không bằng.
- Đúng vậy, ngày hôm nay đúng là thu hoạch thâm hậu, Gia Cát tiểu hữu quả thật làm cho lão phu kính nể.
- Người trẻ tuổi nỗ lực như Gia Cát tiểu hữu bây giờ, thật sự không có nhiều.
Vài ông lão còn lại cũng đều gật đầu, vô cùng cảm thán.
Chẳng trách người ta mười mấy tuổi đã bước vào Anh Biến kỳ, ngoại trừ thiên tư tốt, quan trọng nhất chính là nỗ lực!
Mà Thượng Võ nghe mọi người khen Từ Khuyết như vậy, cả người đều há hốc mồm.
Cái gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị, Thượng Võ thân là kẻ ác, đối với người như Từ Khuyết quả thực rất hiểu rõ, rất rõ ràng tác phong của hắn.
Giờ khắc này nghe thấy cha mình còn có vài vị tiền bối tán thưởng Từ Khuyết như vậy, gã đã sắp bị tức đến phát khóc.
Mẹ kiếp, cái tên này tuyệt đối không phải là người như thế! Các ngươi đều bị lừa rồi!
"Đùng!"
Đột nhiên đúng lúc này, Thượng Linh đột nhiên một chưởng vỗ lên trên ót Thượng Võ, trầm giọng nói:
- Tên nghịch tử này, còn ngốc cái gì đấy? Nhìn Gia Cát tiểu hữu một chút đi, dù cho có thiên tư tốt, cũng chưa từng kiêu ngạo, ngược lại còn nỗ lực nhiều hơn, toàn thân tâm tập trung vào trong tu luyện. Mà ngươi thì sao, cả ngàychỉ biết tranh cường háo thắng, ỷ mạnh hiếp yếu.
- Con...
Thượng Võ lập tức khóc không ra nước mắt.
Ta tranh cường háo thắng? Ta ỷ mạnh hiếp yếu?
Phụ thân à! Người có thể mở to hai mắt nhìn rõ ràng hay không, Gia Cát Lượng này mới là người tranh cường háo thắng, ỷ mạnh hiếp yếu đó.
- Ai, không sao không sao. Thượng chưởng môn, ngươi đừng nóng giận, cẩn thận tức hỏng thân thể. Tiểu hài tử phải từ từ dạy, không hiểu chúng ta sẽ dạy chừng nào hiểu mới thôi, phải có sự kiên trì.
Từ Khuyết vội tận tình khuyên nhủ khuyên.
Thượng Võ lập tức liền trợn to con mắt, suýt chút nữa bị tức điên.
Trời ơi, cmn ngươi còn nhỏ hơn lão tử vài tuổi, còn dám nói ta là tiểu hài tử? Còn chậm rãi dạy, ngươi ở đây tỏ vẻ gì thế? Cha của lão tử lúc nào đến phiên ngươi tới an ủi?
Nhưng Thượng Linh nghe thấy vậy lại gật đầu liên tục, cảm thấy lời này của Từ Khuyết nói rất có đạo lý, giáo dục hài tử, đúng là cần kiên trì, làm cha làm mẹ, thực sự không dễ dàng.
- Vẫn là Gia Cát tiểu hữu nhìn thấu, nhưng đáng tiếc khuyển tử này của ta quá khó dạy, bây giờ ngay cả ta đều khó mà quản được nó.
Thượng Linh lắc đầu thở dài nói.
- A? Chuyện này không thể được đâu Thượng chưởng môn.
Từ Khuyết lúc này vỗ bàn đứng dậy, tỏ vẻ chính khí nói:
- Chính là "dưới côn bổng ra hiếu tử", hài tử mắc bệnh kén ăn không ăn cơm, quá nửa là muốn ăn đòn, đánh một trận là được rồi.
Trong nháy mắt, Thượng Võ lần nữa trợn to con mắt, trời ơi, ngươi đây là đang nói cái gì thế? Lão tử lúc nào kén ăn không ăn cơm?
Thượng Linh cũng sửng sốt một chút, lắc đầu cười khổ nói:
- Nhưng vấn đề của khuyển tử, so với bệnh kén ăn không ăn cơm còn nghiêm trọng hơn, haizz!
Từ Khuyết lúc này khoát tay nói:
- Thượng chưởng môn, ngươi lý giải sai rồi, ta vừa rồi chỉ là nói ví dụ mà thôi. Nếu không ta thay một ví dụ khác đi, các ngươi biết tại sao ta có thành tựu ngày hôm nay không? Tất cả đều dựa vào cha ta đó.
- Ồ? Xin rửa tay lắng tai nghe.
Mọi người lập tức tinh thần tỉnh táo, tất cả đều muốn biết, Gia Cát Tướng quân làm sao đi được tới bước này.
Từ Khuyết rất là cảm khái thở dài, góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói:
- Khi còn bé, nhà ta rất nghèo, mỗi ngày đều ăn không đủ no ngủ không ngon, có một lần, một chiếc xe ngựa mang theo lương thực đi qua, rơi xuống một cái bánh màn thầu, ta lập tức xông lên lấy ra ăn, kết quả cùng ngày ta liền bị cha ta treo lên, đem cành mận gai đánh ba ngày ba đêm, da tróc thịt bong, còn đem muối xoa lên trên vết thương.
Từ đó ta liền rõ ràng một cái đạo lý, làm người phải "không nhặt của rơi", đồ vật không thuộc về mình, nhất định không nên cầm. Đồng thời, ta bởi vậy nuôi thành tinh thần "Độc lập tự chủ, không ngừng vươn lên", vì thế bây giờ ta có thể chăm chỉ tu luyện như thế, dựa cả vào trận đòn độc năm đó của cha ta.
Nói xong, hắn nhìn về phía Thượng Linh, ý vị thâm trường nói:
- Cho nên nói, Thượng chưởng môn à, phương pháp thật sự cần để dạy hài tử, phải quyết tâm tàn nhẫn mới đuôc! Dưới côn bổng mới ra hiếu tử, dưới cành mận gai ra người tốt, đánh một trận không nhớ được, vậy chúng ta liền đánh hai trận, đánh hai trận còn không nhớ được, vậy thì đánh ba trận, vẫn đánh, đánh tới khó quên mới thôi. Đợi tương lai hài tử lớn lên hiểu chuyện, y sẽ nhớ tới lòng tốt của ngươi mà thôi.
Mắt Thượng Linh đột nhiên sáng lên, giống như hiểu rõ cái gì, mừng lớn nói:
- Tiểu hữu quả thật là một lời thức tỉnh người trong mộng.
"Xoảng!"
Lúc này, chén trà trong tay Thượng Võ trong nháy mắt rơi xuống, va xuống đất vỡ tan.
Con ngươi của gã trừng lớn, suýt chút nữa một ngụm máu ra ngoài.
Gia Cát Lượng, ta kháo em gái ngươi!
Cái miệng này của ngươi làm sao mọc ra vậy?
Đây rõ ràng là đang xúi giục cha ta đánh đập ta!
Cha, ngài ngàn vạn lần không thể tin hắn được!
Miệng của tên này có độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận