Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1194: Chán Sống Rồi Phải Không

Lúc này trên ngọn núi, Sở Ngạo cùng đám người Tần Tố Tố vẫn đang giằng co.
Sở Ngạo người cũng như tên, không chỉ bá đạo, còn có ngạo khí trong xương.
Dù cho đám người Tần Tố Tố đến từ Lập Thiên Thư Viện, thậm chí Tần Tố Tố còn là tôn nữ của Tần Hướng Thiên, Sở Ngạo cũng không sợ chút nào.
Lúc trước, y không giết mấy người Tần Tố Tố đã cho đủ mặt mũi, nhưng hiện tại y đã thay đổi chủ ý, động tới sát cơ.
Y dùng Lục Nhâm Địa Bàn bày xuống địa thế sát trận, đây là một loại trận pháp mượn dùng sức mạnh địa thế để ngưng tụ, uy lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần có người ở ngoài xông tới chạm vào biên giới trận pháp, sẽ rơi vào khốn cảnh, sau đó bị lực lượng sát khí thiên địa tạo ra tiêu diệt.
Vì thế hiện tại, y không sợ cường giả Lập Thiên Thư Viện đến giúp đỡ, thậm chí có ý muốn tiêu diệt tất cả mọi người, không để lại người sống.
- Các ngươi căn bản không biết gì về thực lực Sở Ngạo ta, dám không kính nể với ta, vì thế hiện tại các ngươi hãy vì lòng bất kính của các ngươi mà trả giá thật lớn đi!
Sở Ngạo lớn tiếng cười nói, trên mặt tràn ngập vẻ trêu tức, lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Tần Tố Tố.
Sắc mặt mấy người Tần Tố Tố lúc này cũng vô cùng khó coi, đặc biệt Tần Tố Tố, nàng không nghĩ Sở Ngạo lại thành thạo nắm giữ Lục Nhâm Địa Bàn đến như vậy, có thể nhanh chóng bố trí ra đại trận như thế.
Dù sao Lục Nhâm Địa Bàn chính là hạ phẩm Tiên Khí, hơn nữa thực lực Sở Ngạo đã đạt đến Địa Tiên cảnh đỉnh phong, mượn lực lượng của Lục Nhâm Địa Bàn, y có thể phát huy ra thực lực có thể so với Thiên Tiên cảnh trung kỳ.
Mặc kệ Lập Thiên Thư Viện có bao nhiêu cường giả Địa Tiên cảnh tới, kết quả cũng chỉ có một, đến bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Nhưng hiện tại, nàng muốn báo cho những cường giả kia đừng tới đây, thực sự là đã muộn rồi, quanh thân hoàn toàn bị địa thế bao trùm, ám lệnh căn bản không thể phát ra ngoài.
- Sở tiền bối, việc lần này là chúng ta sai lầm, mong ngươi khoan dung độ lượng, mở ra trận pháp, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi.
Cuối cùng, Tần Tố Tố lựa chọn thoái nhượng.
Tuy rằng nàng rất khó chịu với Đỉnh Thiên Thư Viện, nhưng hiện tại không có cách nào, nếu cứ tiếp tục giằng co, không chỉ có nhóm người ở đây gặp nguy hiểm, mà còn liên lụy đến cả hơn mười vị cường giả Địa Tiên cảnh của Lập Thiên Thư Viện.
- Ha ha, nữ hài tử, vừa nãy ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng đáng tiếc ngươi không quý trọng, ngươi quên ta vừa nói gì sao? Hiện tại các ngươi muốn đi, đã muộn rồi!
Sở Ngạo lớn tiếng nở nụ cười, cực kỳ ngông cuồng.
Ngược lại có một tên cường giả Chiêm gia đứng bên cạnh, khẽ cau mày, lên tiếng nhắc nhở:
- Sở huynh, hay là thôi đi, đây chính là tôn nữ củaTần Hướng Thiên, biết đâu. . .
- Không có vạn nhất, có Lục Nhâm Địa Bàn của sư phụ ta ở đây, chỉ cần giết chết tất cả bọn họ, thì sẽ không có ai biết chúng ta làm.
Sở Ngạo ngắt lời nói, vẻ mặt dữ tợn:
- Đừng quên nơi này ở dưới lòng đất còn giấu bảo vật đấy, đây rất có thể là khí tức Bích Lân Quả, nếu truyền đi. . .
Vừa nói được một nửa, Sở Ngạo đột nhiên ngừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía mặt đất.
- Hả? Đây là. . .
Chỉ thấy mặt đất đang ngọ nguậy, giống như có món đồ gì từ dưới đất chui lên, vô cùng quỷ dị.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía mặt đất, hơi kinh ngạc.
- Chẳng lẽ không phải là Bích Lân Quả, mà là linh dược thành tinh?
Sở Ngạo nhất thời kêu lên sợ hãi, bởi vì chỉ có linh dược thành tinh, mới có thể tự mình di động.
- Ha ha ha, thực sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công.
Sở Ngạo cười phá lên.
Nhưng sau một khắc, mặt đất đột nhiên "Đùng" một tiếng bị phá tan, ngay sau đó một cái đầu ló ra, không thèm liếc mắt nhìn đám người Sở Ngạo, trực tiếp tập trung vào Lục Nhâm Địa Bàn trên không trung, cười to nói:
- Ha ha ha, thực sự là thực sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công, thu cho ta!
Vèo!
Dứt tiếng, một sức mạnh thần bí vô hình trong nháy mắt tuôn ra, trực tiếp cuốn lấy Lục Nhâm Địa Bàn.
Sau đó, đầu người lại nhanh chóng rụt lại, biến mất không còn tăm hơi.
Bạch!
Trong khoảnh khắc, toàn trường rơi vào yên tĩnh một cách chết chóc.
Lục Nhâm Địa Bàn tạo thành địa thế sát trận, khi Lục Nhâm Địa Bàn biến mất, sát trận cũng tan rã tại chỗ.
Tất cả mọi người đều há hốc mồm, tỏ vẻ ngơ ngác.
Đám người Tần Tố Tố vốn đã sắp tuyệt vọng, nhưng lúc này lại trợn mắt ngoác mồm, sững sờ tại chỗ.
Sở Ngạo trừng lớn hai mắt, mãi mà không thể phản ứng lại.
Chuyện này xảy ra quá nhanh, cũng quá quỷ dị.
Ai CMN có thể ngờ được từ dưới lòng đất lại đột nhiên nhô ra một đầu người?
Ai lại biết đầu người này lại trâu bò như vậy, quát một tiếng đã trực tiếp lấy đi Lục Nhâm Địa Bàn, hơn nữa còn thu dứt khoát như vậy, trực tiếp cắt đứt liên hệ giữa Sở Ngạo cùng Lục Nhâm Địa Bàn.
- Khốn kiếp!
Sau một khắc, Sở Ngạo rốt cục tỉnh táo lại, sắc mặt kịch biến, nổi giận gầm lên một tiếng, vội nhằm về phía cái động trên mặt đất kia.
Nhưng cái này động quá nhỏ, chỉ có thể chứa một cái đầu người.
Sở Ngạo hoàn toàn cuống lên, cũng không để ý tới mấy người Tần Tố Tố, lập tức dùng pháp quyết, điên cuồng đánh xuống mặt đất.
Dù sao đó chính là Tiên Khí thành danh của sư phụ y, vô cùng quý giá, nếu bị cướp như vậy, cho dù y chết một vạn lần cũng không thể dẹp tan lửa giận của sư phụ y.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã trở lại trong sơn động, sắc mặt vui mừng.
Hắn đã thu hạ phẩm Tiên Khí kia vào Tiên Khí sưu tầm các trong hệ thống, nhưng sau đó liền nghe phía ngoài truyền đến gầm lên giận dữ, dọa hắn sợ hết hồn.
- Tình huống gì thế này?
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một người nam tử trung niên đang điên cuồng đánh vào miệng hang nhỏ kia.
- Đồ hỗn trướng, mau trả Lục Nhâm Địa Bàn cho ta!
Sở Ngạo điên cuồng đánh xuống mặt đất, nhìn chằm chằm Từ Khuyết trong sơn động rồi phẫn nộ rít gào.
Từ Khuyết không vui, quát to:
- Trả em gái ngươi, lão tử dựa vào bản lĩnh thu được Tiên Khí, vì sao phải đưa cho ngươi? Thực sự là thói đời suy bại, lòng người không đáy, không có đạo đức, thời đại này có kiểu cướp Tiên Khí trắng trợn như thế sao?
Giọng nói của hắn vô cùng vang dội, sức lực mười phần, truyền khắp tứ phương.
Sở Ngạo trên đỉnh núi trong nháy mắt bị tức đến muốn thổ huyết, người bị cướp rõ ràng là y, kết quả mình lại bị mắng?
Mấy người Tần Tố Tố cũng ngây người, suýt chút nữa thì bật cười.
Các nàng không thể nghĩ tới sẽ xuất hiện một khúc nhạc đệm như thế, lại có người lại từ lòng đất nhô ra, đoạt lấy Lục Nhâm Địa Bàn trong tay Sở Ngạo, còn mắng ngược lại Sở Ngạo muốn cướp Tiên Khí.
"Vèo! Vèo! Vèo!"
Cùng lúc đó, từ xa xa đã lướt tới mười mấy bóng người, tất cả đều là cường giả Địa Tiên cảnh của Lập Thiên Thư Viện, vội tới trợ giúp Tần Tố Tố.
Tần Tố Tố thở ra một hơi, trên mặt hiện lên nụ cười:
- Sở tiền bối, ngươi vẫn nên trước tiên theo chúng ta giải thích một chút, chuyện khi nãy ngươi vừa bày trận muốn giết chúng ta là thế nào.
- Cút!
Sở Ngạo đã gấp đến điên đầu, nào còn nhớ tới cường giả Lập Thiên Thư Viện, rống lên với Tần Tố Tố một tiếng, rồi tiếp tục đánh một pháp quyết về mặt đất.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, miệng lỗ nhỏ trên mặt đất rốt cục bị nổ ra.
Nhưng còn không chờ Sở Ngạo xuống, bóng người Từ Khuyết đột nhiên từ phía dưới bay lên, rơi vào cách đó không xa, vô cùng tức giận, vừa tới đã mắng một trận:
- Tiên sư nó, ngươi có ý gì? Ta hỏi các người có ý gì? Cướp đồ vật lại còn dám cướp trên đầu Tạc Thiên Bang ta, chán sống rồi đúng không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận