Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 602: Tiêu Diêu Lâu

Từ khu vực đông đảo tu sĩ tụ tập rời đi, Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng từ đầu tới cuối duy trì khiêm tốn, cũng không gây ra sự chú ý của quá nhiều người.
Ở nơi nhiều người ầm ĩ như thế, thỉnh thoảng có một vài tu sĩ rời đi là chuyện rất bình thường, có người là trước giờ chạy tới bên ngoài Táng Tiên Cốc xem tình huống, có người thì lại tạm thời nổi lên ý lui.
Nhưng Từ Khuyết mang theo một con chó, cùng Liễu Tĩnh Ngưng rời đi, đúng là để không ít người nhìn nhiều hơn mấy lần.
- Hả? Tiểu tử vừa mới đi kia, bóng lưng hình như nhìn rất quen.
Một tên nam tử nhìn chằm chằm vào bóng lưng Từ Khuyết đang rời đi, cau mày tự nói một câu.
Bên cạnh có người quay đầu liếc mắt nhìn, lập tức sắc mặt thay đổi:
- Tiên sư nó, ta nhận ra hắn, hắn chính là Thiểm Điện Tặc!
- CMN, chẳng trách nhìn quen như vậy, ta nhớ lúc hắn chạy, bên người có mang theo một con chó.
- Tuyệt đối không sai, con chó kia cái mông trọc lốc, chính là hắn!
- Thiểm Điện Tặc xuất hiện, mọi người mau đuổi theo, loại người đê tiện này, phải loại trừ!
Lập tức, có rất nhiều người đều nhận ra Từ Khuyết, đều là người trên đường đến bị sét đánh gây ngộ thương, vào lúc này vô cùng phẫn nộ.
Nhưng đáng được ăn mừng chính là, phần lớn người ở đây đều là đi theo đoàn đội của các đại gia tộc hoặc đại môn phái mà đến, chưa từng gặp qua Từ Khuyết.
Mà những người bị sét bổ trúng này, đều chỉ là người mà sau khi Từ Khuyết từ Hoang Lạc Thành xuất phát mới gặp phải, bởi vậy số lượng cũng không nhiều, cũng không gây ra sự chú ý của quá nhiều người, dù sao phần lớn người chân chính bị Từ Khuyết tai họa, vẫn còn đang ở Hoang Lạc Thành.
Hàng trăm người lập tức tạo thành một nhánh tiểu đội báo thù, căm phẫn sục sôi, truy đuổi theo phương hướng Từ Khuyết rời đi, trong miệng hô "Tiêu diệt Thiểm Điện Tặc"!
Mà tu sĩ còn ở lại thì vẻ mặt lại vô cùng nghi hoặc, đều hỏi thăm ai là Thiểm Điện Tặc.
Các đại nhân vật của các đại gia tộc môn phái cũng hơi hơi quan tâm một chút, sau khi biết được chỉ là một nhân vật nhỏ yêu thích đâm sau lưng hại người, liền mất đi hứng thú, dù sao mục đích lớn nhất chuyến này của bọn họ, chính là vì giết Khương Hồng Nhan.
Nguyên bản Khương Hồng Nhan một Anh Biến kỳ đỉnh phong, cũng không đáng để bọn họ xem trọng như vậy, nhưng thân phận và tư chất của Khương Hồng Nhan quá phi phàm.
Khương gia sợ sau khi Khương Hồng Nhan quật khởi trở lại tranh quyền, những gia tộc môn phái khác sợ sau khi Khương Hồng Nhan quật khởi, Khương gia sẽ trở nên mạnh mẽ, đánh vỡ cân bằng.
Mục tiêu của hai phe đều giống nhau, không nhìn thấy Khương Hồng Nhan chết, bọn họ sẽ không yên lòng.
Đương nhiên, điểm quan trọng nhất là đám Thánh Tử Thánh Nữ kia đã đạt thành nhận thức chung, ai có thể tự tay giết Khương Hồng Nhan, người đó chính là Thánh Tử hoặc Thánh Nữ đệ nhất của Đông Hoang.
Bởi vậy các gia tộc môn phái lớn đều rất coi trọng, nhìn như đến giết Khương Hồng Nhan, kì thực cũng là đến hộ đạo cho những này Thánh Tử Thánh Nữ cao quý này, thậm chí giúp đỡ bọn họ, đoạt được danh xưng đệ nhất Đông Hoang.
- Khương Hồng Nhan năm đó xác thực rất không tệ, nhưng đáng tiếc pháp quyết bị thiếu hụt, nhất định cười không tới cuối cùng, mệnh của nàng, Tiếu Mộc Nam ta nhất định thu rồi.
Thánh Tử của Thiên Ma Tông lạnh lùng nói, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng lộ ra một luồng khí tức bá đạo, vô cùng hung hăng.
Lúc y nói chuyện, một vài tu sĩ Kim Đan kỳ cùng Nguyên Anh kỳ ở đây, sắc mặt đều trắng bệch, giống như gặp áp lực gì đó rất nặng nề.
Thánh Nữ Bạch gia cười nhạt đáp lại:
- Tiếu Thánh Tử thật là uy phong, nhưng ta làm sao nhớ tới năm đó ngươi từng truy cầu Khương Hồng Nhan, lại bị khéo léo từ chối, bây giờ là vì yêu sinh hận hay sao?
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều ồ lên.
Thánh Tử Thiên Ma Tông năm đó đã từng theo đuổi Khương Hồng Nhan? Còn bị khéo léo từ chối?
CMN, không nghĩ tới Tiếu Thánh Tử anh tư thần uy, lại có loại chuyện cũ kia.
Thánh Tử Thiên Ma Tông lập tức sầm mặt lại, Bạch Linh Nhi bóc mẽ y như vậy, rõ ràng là đang khiêu khích y.
- Hừ, lúc còn trẻ sẽ khó tránh khỏi làm chuyện ngu ngốc, còn Bạch Linh Nhi ngươi, năm đó ngươi còn đi theo phía sau Khương Hồng Nhan, mở miệng là một câu Hồng Nhan tỷ, từ trong tay nàng lấy được không ít linh đan, làm sao bây giờ cũng tới?
Thánh Tử Thiên Ma Tông hừ lạnh một tiếng, phản kích châm chọc nói.
Mọi người lại cả kinh lần nữa, cường đại như Bạch Linh Nhi, năm đó lại chỉ là một cô bé đi theo phía sau Khương Hồng Nhan hay sao?
Đây chính là truyền nhân của Thanh Liên Bảo Giám Công đó, không nghĩ tới lại cũng có loại chuyện cũ này, bé gái năm đó, bây giờ trở thành Thánh Nữ, dĩ nhiên cũng tới giết Khương Hồng Nhan!
Sắc mặt của Thánh Nữ Bạch gia cũng đông kết băng sương, nhưng rất nhanh đã hóa thành nụ cười thiên chân khả ái, như một tiểu cô nương còn chưa lớn lên, ngọt ngào cười nói:
- Như lời ngươi nói, năm đó ta cũng chỉ là một bé gái, làm sao biết Hồng Nhan họa thủy là cái gì, bây giờ lớn lên hiểu chuyện, đương nhiên là nên suy nghĩ vì Đông Hoang, không thể nhìn Đông Hoang trở thành nơi chịu điềm xấu.
Mọi người vừa nghe thấy vậy, cũng đều gật đầu.
Đúng rồi, năm đó nàng vẫn là một đứa nhỏ, làm sao hiểu nhiều như vậy chứ.
Bất quá cũng có chút người đang cười lạnh, người như Bạch Linh Nhi thật sự là không đơn giản, nhìn như ngây thơ vô tà, kì thực có tâm địa rắn rết, tâm cơ rất sâu.
- Các ngươi chó cắn chó như vậy, thú vị không?
Lúc này, một tiếng cười không hề e dè từ trong đám người vang lên, một nam tử mặc áo trắng tựa ở trên một cái cây, trong miệng ngậm một cọng cỏ, tỏ vẻ trêu tức.
Tiếu Mộc Nam cùng Bạch Linh Nhi đồng thời tức giận:
- Hoàng Tại Thiên, ngươi muốn chết sao? Tới đây đánh một trận!
Hoàng Tại Thiên?
Mọi người ở đây đều cả kinh.
Thiếu niên mặc áo trắng kiêu căng khó thuần này, lại là hộ pháp Hoàng Tại Thiên của Tiêu Diêu Lâu.
Sắc mặt của rất nhiều người đều ngưng lại, Tiêu Diêu Lâu ở Đông Hoang không được tính là một thế lực lớn, nhưng các thế lực lớn đều không thể đắc tội nổi.
Bởi vì Tiêu Diêu Lâu là do một đám thiên tài tư chất yêu nghiệt sáng lập, những người này đặt ở bất luận gia tộc nào, đều có tư chất của Thánh Tử hoặc Thánh Nữ, nhưng lại tụ tập cùng nhau, thành lập nên Tiêu Diêu Lâu.
Các thế lực lớn không đắc tội được, chính là kiêng kỵ tương lai của Tiêu Diêu Lâu, dù cho bây giờ bọn họ không có cường giả Hợp Thể kỳ tọa trấn, nhưng tương lai một khi đám Thánh Tử Thánh Nữ này bước vào Hợp Thể kỳ, sẽ là một nguồn sức mạnh khủng bố nhất.
Nếu như sớm phát hiện chút, có lẽ bọn họ đã sớm bị diệt, nhưng bây giờ những người này đều đã là Luyện Hư kỳ, đã có thành tựu, đã rất khó bị tiêu diệt.
Hiện nay vị thiếu niên mặc áo trắng Hoàng Tại Thiên này, chỉ là hộ pháp của Tiêu Diêu Lâu, nhưng thực lực có người nói là đã có thể sánh vai với đám Tiếu Mộc Nam, cũng là kiệt xuất bên trong các đại Thánh Tử.
- Ha ha, ta không rổi hơi chơi với các ngươi, chủ yếu là các ngươi tới vây giết Khương Hồng Nhan, động tĩnh cũng huyên náo quá to lớn, Lâu chủ của chúng ta ngồi xuống không yên liền chạy đến, vì thế không có cách nào, mấy người chúng ta cũng theo đến đây.
Hoàng Tại Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Cái gì, Đổng Căn Cơ cũng đến?
Không ít người ở đây đều thay đổi sắc mặt, thậm chí là cường giả đời trước của mấy gia tộc cùng môn phái lớn cũng sầm mặt lại.
Đổng Căn Cơ, cái tên này làm rất nhiều người đều vạn phần kiêng kỵ, thậm chí một vài Thánh Tử Thánh Nữ nghe được cái tên này, đều có chút sợ hãi.
Y là lâu chủ của Tiêu Diêu Lâu, cũng là hạt nhân của đám Hoàng Tại Thiên, dù cho tu vi chỉ là Luyện Hư kỳ tầng chín, nhưng cũng nghe nói qua y từng một mình độc chiến tám tên Thánh Tử cùng cảnh giới mà bất bại, còn đánh trọng thương ba tên Thánh Tử trong số đó.
Quan trọng hơn chính là, thủ đoạn của Đổng Căn Cơ kia vô cùng tàn nhẫn, bên ngoài nhìn qua phong độ nhẹ nhàng, cùng bất luận người nào cũng có thể chuyện trò vui vẻ, kì thực lại tiếu lý tàng đao.
- Ha ha, tên Đổng lâu chủ ngụy quân tử kia cũng tới sao? Tại sao không thấy ló mặt ra thế?
Lúc này, một tiếng cười sang sảng truyền đến, chính là Thánh Tử Tiêu Thái Huyền của Bát Hoang Thanh Long Phái.
Lời vừa nói ra, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh.
Sắc mặt của Hoàng Tại Thiên cũng hơi ngưng lại, cười gằn nhìn về phía Tiêu Thái Huyền.
Những người còn lại cũng ngạc nhiên, chuyện Đổng Căn Cơ là ngụy quân tử, rất nhiều người đều biết, nhưng dám nói ra như vậy, e rằng không có mấy người, vừa vặn Tiêu Thái Huyền chính là một người trong đó.
- Tiêu Thái Huyền, ngươi có phải là có chút quá thù dai rồi không? Lâu chủ của chúng ta không phải chỉ là ở bên trong thí luyện đánh ngươi phun ra máu thôi sao, có cần thiết ở trước mặt mọi người phỉ báng như vậy không? Có phải là thua không chịu nổi?
Hoàng Tại Thiên cười lạnh nói.
- Ha ha, y đánh ta phun ra máu, ta làm sao không phế bỏ pháp bảo của y? Thế nào, bây giờ y không lộ diện, chẳng lẽ còn thương nhớ Khương Hồng Nhan, chạy đi tìm nàng sao?
Tiêu Thái Huyền châm chọc nói.
Đổng Căn Cơ thương nhớ Khương Hồng Nhan?
Phần lớn người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên, có chút mơ hồ.
Nhưng có chút người biết chuyện thì trong lòng lại hiểu rõ, năm đó Khương Hồng Nhan là người số một bên trong cùng thế hệ, mà Đổng Căn Cơ chính là người thứ hai, là một thiên tài duy nhất hơi hơi lạc hậu so với Khương Hồng Nhan, đồng thời y còn có hảo cảm đối với Khương Hồng Nhan, từng theo đuổi qua, chỉ là vẫn không thành công.
Đùng đùng!
Lúc này, Hoàng Tại Thiên chậm rãi ung dung từ trên cây đứng lên, vỗ tay một cái, không hề nhìn những lão tiền bối của những thế lực lớn ở đây, lạnh lùng nói:
- Lâu chủ của chúng ta đúng là đi tìm Khương Hồng Nhan, ta lần này lại đây, chính là thay y mang một câu nói cho các ngươi, ngăn cản Khương Hồng Nhan độ kiếp thì có thể, phế tu vi của nàng cũng được, nhưng ai lấy tính mạng của nàng, chính là địch cùng Tiêu Diêu Lâu.
Híttt!
Mọi người ở đây vừa nghe thấy lời này, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.
Đổng Căn Cơ, thật ác độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận