Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 707: Nàng Là Người Phụ Nữ Của Ta

Thánh Tôn?
Tình huống gì thế này?
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng lập tức ngạc nhiên, hai người nhìn nhau đều lộ ra vẻ hoang mang.
Trước mắt một đám cường giả Hợp Thể kỳ đột nhiên bước ra từ trong hư không, hơn nữa ở bên trong bọn họ còn có Đổng Căn Cơ cùng với đám lão tổ của một số thế lực.
Hiển nhiên những người này chính là đám cường giả ngoại lai.
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng nghi hoặc không rõ, đoán không ra lúc này đến cùng đã phát sinh chuyện gì.
Tại sao đám cường giả ngoại lai này đột nhiên cung kính đối với Thanh Đồng Cổ Điện như thế, bọn họ là đang tôn kính bái người nào? Là Khương Hồng Nhan ư?
- Từ Khuyết?
Lúc này, Đổng Căn Cơ ở trong đám người cũng phát hiện ra Từ Khuyết, ngay lập tức nhíu mày.
Từ Khuyết phục hồi lại tinh thần, cười nhạt một tiếng:
- Ha ha, Đổng Căn Cơ, ngươi cuối cùng cũng xuất hiện, đồ vật còn nợ ta có phải cũng nên trả lại rồi không?
- Đồ vật nợ ngươi?
Đổng Căn Cơ lập tức cười gằn, khắp khuôn mặt đều là vẻ trêu tức và xem thường, gã lắc đầu nói:
- Bản sách cổ kia ta đã giao cho các vị tiền bối này rồi, nếu ngươi có năng lực, có thể thử đòi các vị tiền bối này xem.
- Ồ, vậy sao?
Ánh mắt của Từ Khuyết chậm rãi quét về phía vài tên cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong ngoại lai, hắn cười nhạt nói:
- Không biết là vị nào cầm sách cổ của ta? Phiền người đó trả lại cho ta đi.
Nhưng mà vài tên cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong ngoại lai kia đều chưa từng nhìn thêm Từ Khuyết một cái.
Sự chú ý của bọn họ đều đặt ở trên Thanh Đồng cổ điện, tràn ngập kính ý, là chân chính đang cung nghênh chờ đợi người ở bên trong.
- Ha ha, Từ Khuyết, lấy thân phận của ngươi, có tư cách gì để nói chuyện cùng các vị tiền bối?
Lúc này Đổng Căn Cơ cười to trào phúng, trả thù uất ức lúc trước ở trên Nghịch Lưu Hải phải chịu.
Từ Khuyết vẫn bình tĩnh như cũ, lắc đầu thở dài:
- Haizz, xem ra mấy lão già này tuổi quá lớn, tai bị điếc, thực sự là phiền phức.
- Làm càn!
- Lớn mật!
Ầm!
Trong nháy mắt, cùng với vài tiếng quát chói tai, mười mấy đạo ánh mắt lạnh lùng trong nháy mắt quét về phía Từ Khuyết.
Đồng thời còn có vài đạo uy thế bàng bạc khủng bố theo sát đến, giống như núi lớn buông xuống, hung hăng đánh về phía Từ Khuyết, tựa như phải nghiền nát hắn.
- Không ổn!
Mặt Liễu Tĩnh Ngưng lúc này biến sắc, đối mặt với mấy đạo uy thế đáng sợ hầu như khiến người ta nghẹt thở kia, nội tâm nàng không nhịn được run lên, cảm giác nguy hiểm cực kỳ.
Thực lực của những cường giả ngoại lai này đã vượt xa sự tưởng tượng của nàng.
Nhưng mà, ngay lúc nàng chuẩn bị lôi kéo Từ Khuyết lùi lại, Từ Khuyết lại đột nhiên một bước đạp lên về phía trước, không nói hai lời, đánh ra một quyền.
Ầm!
Không trung trong nháy mắt ngưng tụ một quyền ảnh sáng óng ánh, khí thế ngập trời, trực diện mấy đạo uy thế kia.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn bộc phát, Bức Vương Quyền giá trị một ngàn điểm trang bức trong chốc lát liền đánh tan rã uy thế của vài tên cường giả Hợp Thể kỳ tối đỉnh, đồng thời vẫn còn uy thế, vọt thẳng về hướng Đổng Căn Cơ.
- Cái gì? Sao có thể như thế?
Đổng Căn Cơ lập tức bị dọa sợ, hoàn toàn không nghĩ tới thực lực của Từ Khuyết lại mạnh mẽ như vậy, thậm chí quên cả việc chạy trốn, cả người sững sờ ở tại chỗ.
- Ồ? Đây là pháp quyết gì?
Lúc này, vài ông lão Hợp Thể kỳ đỉnh phong kia khẽ ồ lên một tiếng, đồng thời phất tay liền xóa đi dư uy của Bức Vương Quyền, cứu Đổng Căn Cơ một mạng.
Sau đó, ánh mắt mấy người lần nữa rơi lên trên người Từ Khuyết, nhìn kỹ hắn nói:
- Trả lời vấn đề của chúng ta, ngươi vừa mới thi triển pháp quyết gì?
Từ Khuyết nhẹ như mây gió thu hồi nắm đấm, vỗ vỗ xiêm y, mí mắt đều không động một cái, nhàn nhạt nói:
- Các ngươi tính là thứ gì? Cũng có tư cách hỏi ta sao?
Mặc kệ mấy người này là đang cung nghênh ai, dù cho là Khương Hồng Nhan, Từ Khuyết cũng không thể nào để cho bọn họ có loại thái độ ngạo mạn này.
- Làm càn, Từ Khuyết, ngươi lại dám cùng các vị tiền bối nói chuyện như vậy? Còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ tội!
Đổng Căn Cơ lúc này lớn tiếng khiển trách.
Từ Khuyết lạnh lùng nở nụ cười:
- Đổng Căn Cơ, ngươi đúng là chó săn Hán gian tiêu chuẩn. Ngươi nói cho bọn họ biết, tứ đại châu này là địa bàn của bản Bức Vương, cường giả ngoại lai cái gì, mạnh hơn cũng phải nằm úp xuống cho ta!
Nói xong, cả người hắn đột nhiên kéo lên lên một loại khí thế bàng bạc, phô thiên cái địa, trong nháy mắt bao phủ ra.
Đây là đạo uẩn cua hắn, thiên địa vạn vật đều phải theo tâm ý hắn,
- Hả?
Vài tên cường giả ngoại lai lập tức cả kinh, trở nên động dung!
Thậm chí là vị cường giả nửa bước Độ Kiếp kỳ kia, từ đầu tới cuối đều chưa từng nói chuyện qua, vào đúng lúc này cũng bị kinh động.
- Có chút thú vị, ở khu vực bị gông xiềng phong cấm nuôi nhốt này lại còn có người tu luyện ra đạo uẩn ác liệt như vậy.
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ ngoài cười nhưng trong không cười, đôi mắt già nua vẩn đục gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết, hỏi:
- Người trẻ tuổi, nói đi, ngươi là người phương nào, vì sao cảm thấy hứng thú đối với bản sách cổ đó?
Còn không chờ Từ Khuyết mở miệng, Đổng Căn Cơ liền giành nói:
- Hồi bẩm tiền bối, người này tên là Từ Khuyết, tự xưng đến từ Tạc Thiên Bang gì đấy. Trước khi Thánh Tôn tiến vào trong Trường Sinh Điện, hắn vẫn dính chặt lấy Thánh Tôn, không nghĩ tới hôm nay còn không hết hi vọng, đuổi tới nơi này.
Bạch!
Trong nháy mắt, ánh mắt ác liệt của vài tên cường giả ngoại lai trên không trung đột nhiên rơi lên trên người Từ Khuyết, tràn ngập sát ý.
Kể cả ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ kia, lúc này trong đôi mắt vẩn đục già nua cũng lộ ra vẻ khó chịu.
Nhưng Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng lại cả kinh.
Bởi vì trong lời nói của Đổng Căn Cơ để lộ ra rất nhiều tin tức.
Toà Thanh Đồng Cổ Điện này tên là Trường Sinh Điện, mà Hồng Nhan lại trở thành Thánh Tôn.
Như vậy nói cách khác, những người ngoại lai này, vừa nãy đều là đang tôn kính bái Khương Hồng Nhan.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt của Từ Khuyết trở nên quái lạ, hắn thực sự không nghĩ ra, Khương Hồng Nhan tại sao lại có thể có loại thân phận này.
Cùng lúc đó, Liễu Tĩnh Ngưng cũng tỉnh táo lại, cười lạnh nói:
- Đổng Căn Cơ, công phu vừa ăn cướp vừa la làng của ngươi thật là không đơn giản, người dính chặt lấy Hồng Nhan trước đây phải là ngươi sao?
- Liễu Tĩnh Ngưng, ngươi nói xấu ta không có tác dụng. Lúc trước ngươi còn truy sát qua Hồng Nhan Thánh Tôn, có tư cách gì ở chỗ này nói chuyện?
Đổng Căn Cơ mặt không biến sắc mở mắt nói bậy.
- Ngươi!
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức tức giận đưa tay chỉ về phía Đổng Căn Cơ, nhưng phát hiện ra mình không hề có chứng cứ có thể chứng minh Đổng Căn Cơ đang nói dối.
- Được rồi, tiểu tỷ tỷ, chớ cùng chó nói nhiều như vậy, thân ngay không sợ bóng nghiêng, người khác thích nói cái gì thì nói, nếu như có tên ngốc nào tin, vậy cũng không còn cách nào.
Lúc này, Từ Khuyết nhàn nhạt mở miệng, tỏ vẻ không để ý chút nào nói.
Lời này của hắn cũng là đang ám chỉ đám cường giả ngoại lai kia, nếu như bọn họ tin Đổng Căn Cơ, vậy bọn họ chính là đám ngốc.
Ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ kia lập tức lạnh lùng nở nụ cười:
- Người trẻ tuổi, vậy ngươi nói một chút, ngươi cùng Thánh Tôn có quan hệ như thế nào? Vì sao phải thủ ở chỗ này?
Từ Khuyết lắc lắc đầu:
- Ta không biết Thánh Tôn gì đó, ta chỉ biết là người bên trong Thanh Đồng Cổ Điện tên là Khương Hồng Nhan, còn tại sao ta muốn canh giữ ở đây?
Nói đến đây, mí mắt của Từ Khuyết hơi nhấc lên một chút, con mắt đen kịt như mực lóe qua ánh sáng hừng hực, lớn tiếng nói:
- Bởi vì nàng là người phụ nữ của ta!
- Lớn mật!
Trong nháy mắt, mặt của vài tên cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong biến sắc, lớn tiếng quát mắng.
Ngay cả ông lão nửa bước Độ Kiếp kỳ kia cũng lần thứ nhất thả ra sát ý mạnh mẽ, lạnh lùng nói:
- Người trẻ tuổi, chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, ngươi đã đáng chết!
- A, các ngươi tự tin như vậy, chắc chắn có thể giết được ta? Nếu như cường giả Đại Thừa kỳ đến, có thể ta phải xoay người chạy, còn các ngươi, ở trong mắt ta, chẳng qua cũng chỉ là giun dế!
Từ Khuyết khí định thần nhàn, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lẽo, đồng thời gọi ra hệ thống, đã chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.
"Ầm!"
Lúc này, cả tòa Thanh Đồng Cổ Điện đột nhiên chấn động, phát sinh tiếng nổ vang.
Sau một khắc, phù văn trên mặt tường Cổ Điện rốt cục hội tụ, như mực nước nhỏ xuống giấy, chậm rãi hiện ra, cuối cùng hình thành một cái lối vào, lộ ra ánh sáng.
Đùng!
Hư không truyền đến một tiếng vang nhỏ, một bóng hình xinh đẹp nhẹ nhàng như tiên, chậm rãi từ bên trong cung cổ điện đi ra.
Nàng chân đạp ánh sáng trên hư không, ung dung hoa quý, lại có một loại khí chất quyền thế ngập trời.
Trong nháy mắt, thế gian vạn vật giống như đều đều cúi đầu xưng thần trước nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận