Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 726: Thích Gì Cứ Lấy

- Làm sao có thể?
- Các vị tiền bối bị làm sao thế?
Người của Cung gia khiếp sợ tại chỗ, trố mắt ngoác mồm khó có thể tin.
Bọn họ không thể tin được tình cảnh đang diễn ra trước mắt.
Trong túi linh thú mà Từ Khuyết mở ra có mấy bóng người, mà những người kia lại chính là cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong và nửa bước Độ Kiếp kỳ vô địch trong mắt bọn họ.
Đây đến cùng là tình huống như thế nào?
Các vị tiền bối ngay cả tư cách chết trận cũng không có, trực tiếp bị Từ Khuyết thu vào túi linh thú?
Nhưng mà chuyện này làm sao có thể?
Trong lòng mọi người chấn động không thôi, nhưng thủy chung vẫn không thể nào tiếp thu được tình cảnh này, bởi vì chuyện trước mắt thật sự quá kinh thế hãi tục, hoàn toàn vượt qua ngoài nhận thức của bọn họ.
Cường đại như nửa bước Độ Kiếp kỳ, hơn nữa không phải chỉ có một người mà là một đám, tất cả bọn họ lại bị một tên thiếu niên Luyện Hư kỳ bắt giữ, việc này còn kinh khủng hơn cả việc bọn họ bị giết chết.
- Đừng sững sờ nữa, bảo khố của nhà các ngươi ở chỗ nào, mau dẫn chúng ta đi dạo một vòng đi, ta còn muốn tranh thủ thời gian tới Bạch gia một chuyến đây, mọi người đều là người ở Đông Hoang, chuyện thăm hỏi thắt chặt tình cảm nhất định phải làm.
Vẻ mặt của Từ Khuyết thành thật nói.
Khóe miệng người Cung gia trong nháy mắt co giật, thăm hỏi thắt chặt tình cảm? Thắt chặt em gái ngươi!
CMN ai muốn có tình cảm với ngươi?
Hơn nữa ngươi thăm hỏi thì thăm hỏi, muốn đi thăm hỏi bảo khố nhà chúng ta làm gì?
Thời đại này có thể nói việc ăn cướp tới mức tươi mát thoát tục như thế, cũng chỉ có loại người vô sỉ này mới có thể làm ra được.
- Haizz, mở bảo khố ra đi.
Cuối cùng, lão tổ Cung gia thở dài lắc đầu nói.
Ông ta biết rõ, ngay cả cường giả ngoại lai nửa bước Độ Kiếp kỳ đều bị Từ Khuyết bắt giữ, Cung gia bọn họ còn phản kháng như thế nào nữa? Nói không chừng nếu phản kháng lại hắn, kết cục sẽ thảm thiết hơn, còn không bằng phối hợp một chút, mở bảo khố ra hi sinh chút ngoại vật, giữ được núi xanh sợ gì không còn củi đốt.
Người của Cung gia còn lại đều im lặng không nói, tuy rằng sắc mặt rất khó coi, nhưng không ai dám mở miệng, không dám có chút dị nghị nào.
Dù sao thủ đoạn của Từ Khuyết quá tàn nhẫn, bọn họ từ lâu đã từng thử qua, mỗi lần cùng hắn cứng đối cứng đều không có kết quả tốt, huống chi lần này Cung gia bọn họ đã không còn tư cách cứng đối cứng.
- Mở bảo khố!
Gia chủ Cung gia cũng trầm giọng mở miệng, lộ ra vẻ không cam lòng và bất đắc dĩ, y cùng vài tên trưởng lão cất bước đi tới phía trước một vách tường trong phòng nghị sự.
Ầm!
Mấy người tay cầm chìa khóa ngọc, cùng đánh vào mặt tường, cả mặt vách tường trong nháy mắt nứt ra, lộ ra hai cánh của lớn đang dần dần mở rộng.
Một tia khí tức cổ phát cùng với linh khí nồng nặc từ bên trong tuôn ra.
Đây chính là bảo khố của Cung gia, không ai ngờ nó lại nằm ở bên trong phòng nghị sự.
Bây giờ bọn họ trực tiếp mở bảo khố ra như vậy, hiển nhiên đã làm tốt dự định hao tài tiêu tai.
- Đáng tiếc, bảo khố của Khương gia khẳng định cũng không đơn giản, nhưng lại bị hủy ở bên trong phế tích.
Từ Khuyết thấy cảnh này, mí mắt hơi nhảy lên một cái.
Tuy rằng những thứ đồ này không lọt vào mắt hắn, nhưng pháp khí và Linh Thạch từ trước đến nay không ai chê nhiều.
- Từ tiểu hữu, nếu ngươi cảm thấy hai vị hài tử này thiên tính không tệ, Cung gia ta thân là một trong các thế lực ở Đông Hoang, vậy cũng phải có chút biểu thị, bảo khố đã mở ra, liền để hai vị hài tử đi vào chọn vật yêu thích đi.
Lão tổ của Cung gia lên tiếng, trên mặt tuy rằng tỏ vẻ hào phóng, nhưng ai cũng đều có thể nghe được trong lời nói này bất đắc dĩ đến nhường nào.
Nhưng mà Từ Khuyết căn bản không quan tâm tới những chuyện đó, lúc này liền bắt chuyện với hai đứa nhỏ:
- Đến đến đến, các ngươi đi vào dạo một vòng đi, thích thứ gì thì cứ việc lấy, đừng khách khí.
- A? Thật sự có thể ư?
Hai đứa nhỏ có chút không dám lộn xộn.
Bởi vì trong phòng nghị sự lúc này đang có vô số con mắt không cam lòng nhìn chằm chằm vào bọn họ.
- Đương nhiên là thật. Yên tâm lấy đi, nếu như cảm thấy có ai làm các ngươi khó chịu, các ngươi cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ khiến y biến mất trên cõi đời này!
Từ Khuyết nói xong lời cuối cùng liền lộ ra một luồng ý lạnh, hắn đang cảnh cáo người Cung gia.
Mọi người của Cung gia vừa nghe thấy vậy, lập tức sợ đến đổ mồ hôi lạnh, lúc này liền nghiêng đầu sang chỗ khác, không còn dám nhìn hai đứa nhỏ này thêm chút nào nữa.
Hai đứa nhỏ lập tức trở nên ung dung hơn rất nhiều, ngọt ngào nở nụ cười, nói một câu "Tỷ phu thật tốt", lập tức liền hưng phấn vui sướng chạy vào trong bảo khố.
Bọn nó tuổi còn nhỏ, cảnh giới cũng chỉ có Luyện Khí kỳ tầng bốn, năm, mặc dù cũng có chút lực giám định đối với pháp khí, nhưng cuối cùng vẫn còn chút tính tình trẻ con, yêu thích một ít đồ vật có bề ngoài hoa lệ nhưng không thực dụng.
Bé gái đi vào, liền đi tới trước giá pháp khí, bị một cây ngân châm toả ra ánh sáng hấp dẫn, không nhịn được đưa tay đi lấy.
Trên mặt của người Cung gia lập tức lộ ra ý cười, cây ngân châm kia nhìn qua xác thực rất doạ người, nhưng trên thực tế chỉ là một cái lục tinh pháp khí, thuộc về loại ám khí, kém xa những bát tinh và cửu tinh pháp khí khác trong bảo khố.
- Lâm Lâm à! Không thể như vậy! Tỷ phu nói cho ngươi biết, người bên trong Tạc Thiên Bang chúng ta nhất định phải coi trọng chữ tín, mới vừa rồi nói không lấy một cây kim một sợi chỉ, chúng ta liền kiên quyết không thể lấy.
Đột nhiên, Từ Khuyết mở miệng nhắc nhở.
Bé gái lập tức ngẩn ra, quay đầu nhìn Từ Khuyết một chút, gật đầu nói:
- Được rồi tỷ phu, Lâm Lâm biết rồi, mẹ ta cũng đã nói, nhất định phải giữ chữ tín.
Nói xong, nàng từ bỏ cây ngân châm kia, ánh mắt nhìn về phía những pháp khí khác đang trưng bày trên giá.
Khốn kiếp!
Đông đảo người Cung gia ở đây trong nháy mắt không nhịn được mắng to trong lòng.
Không lấy một cây kim một sợi chỉ?
Em gái ngươi a!
Chúng ta cũng không cấm ngươi lấy một cây kim một sợi chỉ mà! Ngươi cứ lấy đi!
- Tỷ phu, ta muốn cái mặt trăng tròn trịa kia.
Lúc này, Khương Lâm Lâm duỗi ra đầu ngón trỏ đáng yêu, chỉ về một viên ngọc cổ điển trên đỉnh cao nhất của giá pháp khí.
Cả khối ngọc bội lớn cỡ cái mâm, toàn thân trắng bạc, toả ra vầng sáng nhàn nhạt, từ xa nhìn lại, đúng là giống như một vòng trăng tròn.
Người của Cung gia trong nháy mắt trợn to mắt, thậm chí là mấy vị lão tổ của Cung gia cũng không khỏi thay đổi sắc mặt.
- Xong xong!
- Đó là một trong những bảo vật truyền thừa của Cung gia ta!
- Viên Thanh Tâm Minh Nguyệt Ngọc này đã sớm vượt qua pháp khí, đủ để sánh ngang với nhị tinh linh khí, phóng tầm mắt khắp tứ đại châu, đều là tồn tại hàng đầu có thể đếm được trên đầu ngón tay.
- Hơn nữa đứa nhỏ này mới là Luyện Khí kỳ tầng bốn, làm sao có khả năng thúc giục được? Cho nàng không phải quá lãng phí sao?
Rất nhiều người đều lo lắng như đốt, thấp giọng bắt đầu nghị luận.
- Oa, ánh mắt của Lâm Lâm rất tốt nha, tỷ phu liền lấy mặt trăng này xuống cho ngươi.
Từ Khuyết căn bản không để ý tới phản ứng của người Cung gia, trực tiếp vung tay lên, cách không lấy Thanh Tâm Minh Nguyệt Ngọc từ trên giá pháp khí xuống, đưa vào trong lòng Khương Lâm Lâm.
Tính Khương Lâm Lâm còn trẻ con, nâng viên ngọc cho rằng đang nâng mặt trăng, tỏ vẻ vô cùng phấn khởi, kích động đến nhảy lên đến:
- Tỷ phu giỏi quá! Lâm Lâm có mặt trăng rồi!
Đông đảo người Cung gia ở đây đều xạm mặt lại, mặt đen như đít nồi,
Vẫn là vài tên lão tổ vẫn tính là có khí phách, nén giận trong lòng, gian nan nhắm mắt, làm bộ như không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Dù sao mắt không thấy, tâm không phiền.
- Tỷ phu, ta muốn cây gậy trúc màu đen này.
Lúc này, bé trai Khương Thái Hư chỉ về tế đài ở trung tâm bảo khố, nhìn Từ Khuyết nói.
Cây gậy trúc màu đen?
Từ Khuyết sững sờ.
Người của Cung gia cũng ngẩn ra, trong bảo khố lấy đâu ra cây gậy trúc? Hơn nữa còn là màu đen?
Mọi người theo phương hướng Khương Thái Hư chỉ nhìn lại, sau đó, người của Cung gia suýt chút nữa liền tức giận đến thổ huyết.
Mẹ kiếp, cây gậy trúc màu đen cái quái gì!
Đó là bản mệnh linh khí U Minh Hắc Diễm thương của khai sơn tổ sư Cung gia ta đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận