Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1318: Thân Thế Của Khuyết Ca?

Giờ phút này, Từ Khuyết cảm thấy ngơ ngác.
Hắn bị một bóng người ôm chặt vào trong ngực.
Cho dù hắn đã nhận ra, bóng người này chỉ là một tia hồn phách, chỉ có khí tức lạnh lẽo như băng.
Nhưng không biết vì sao, trong nội tâm hắn lại có một loại ấm áp, ấm áp đến muốn rơi lệ, chảy nước mắt hạnh phúc. . .
Đây là cảm giác mà Từ Khuyết chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng hình như hắn biết cảm giác này có một cái tên, gọi là tình mẹ.
Đúng, tình mẹ!
Đối với người từ nhỏ đã không cha không mẹ như Từ Khuyết mà nói, hắn chưa bao giờ trải nghiệm qua loại tình cảm này.
Nhưng hôm nay.
Vào giờ phút này.
Hắn đột nhiên cảm nhận được rồi.
- Làm sao lại thế? Tại sao lại như vậy? Ta. . . ta là con trai của nàng?
Trong lòng Từ Khuyết cực kỳ kinh hoảng, các loại tâm tư mê man tràn vào trong đầu, trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Ở dưới loại tình mẹ chân thành này vây quanh, Từ Khuyết giống như đã mất đi năng lực suy nghĩ, tâm thần rung mạnh.
- Hiên Viên. . . con ta. . .
m thanh kia còn ghé vào trong lỗ tai hắn vang vọng.
Nhưng lần này, Từ Khuyết cũng không có bất kỳ cảm giác bất an nào.
Ngược lại, hắn đột nhiên cảm thấy thanh âm này rất ôn hòa, hiền lành, rất thoải mái, liền giống như là lúc còn trẻ con nhìn thấy mẹ nhà hàng xóm đang gọi con về nhà ăn cơm, mà bây giờ, hắn rõ ràng cảm giác được "Mẹ" đang hô hoán.
- Trời ơi, thân thế bí ẩn của Khuyết ca liền mở ra như vậy? Hắn cũng mang họ Hiên Viên?
Ở ngoài sơn động, Husky đang bị hạn chế tự do cũng kinh hô, khó có thể tin.
Đoạn Cửu Đức cũng vô cùng há hốc mồm, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn như thế.
Chỉ có Mạc Quân Thần vô cùng bình tĩnh cùng lý giải, cau mày nói:
- Không đúng, cốt linh của bang chủ còn chưa tới 100 tuổi, nếu như nữ nhân này thật sự là Quan Sở Sở, con của nàng đến bây giờ chí ít cũng có mấy vạn tuổi, làm sao có khả năng là bang chủ được?
- Mạc hộ pháp, ngươi ngốc hả, nói không chừng bọn họ vận dụng bí pháp gì đó, để thân thể của Khuyết ca bảo tồn đến một đời này mới bắt đầu trưởng thành thì sao?
Husky hô.
Mạc Quân Thần há miệng, cũng không thể phản bác, dù sao phương pháp mà Husky nói tới, thật sự tồn tại.
Nếu như lúc Từ Khuyết vừa xuất thế liền bị dùng bí pháp phong ấn, thân thể tự nhiên cũng sẽ ngừng trưởng thành, cốt linh cũng sẽ không tăng cường, cho dù vượt qua mấy chục ngàn năm phong ấn của mới mở ra, vậy hắn cũng sẽ như trẻ con vừa sinh, không có bất kỳ khác biệt nào.
Nhưng chuyện này vẫn là quá mức quỷ dị, thế gian lại có chuyện trùng hợp như thế sao?
Từ Khuyết đánh bậy đánh bạ, lại đụng tới mẹ của mình?
Mạc Quân Thần cau mày, từ đầu đến cuối đều cảm thấy việc này quá quỷ quái.
- Nàng. . . nàng đúng là Quan Sở Sở.
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng vốn đã im lặng một lúc lâu, mới đột nhiên tỉnh táo lại, cực kỳ kinh hãi nói.
Nàng nhìn nữ nhân đang ôm Từ Khuyết vào trong ngực kia, rất là chấn động, bởi vì dáng dấp của nữ nhân này, hoàn toàn tương xứng với chân dung Thánh Nữ Cực Nhạc Tông lưu lại, vốn là cùng một người.
"Híttt!" Husky và Đoạn Cửu Đức hít vào một luồng khí lạnh tại chỗ.
Nếu như vừa nãy bọn họ còn có chút ngờ vực thân phận của nữ nhân này, vậy bây giờ đã triệt để không còn hoài nghi gì, thậm chí đã hoàn toàn xác định Từ Khuyết chính là con của Quan Sở Sở.
- Rốt cục đã rẽ mây nhìn thấy mặt trời, gặp lại quang minh. Có chỗ dựa mãnh liệt như vậy, sau này Thiên Châu có ai làm gì được chúng ta nữa?
Husky cực kỳ hưng phấn.
- Lão đầu ta cũng cảm thấy vui mừng, Tạc Thiên Bang rốt cục sắp quật khởi rồi.
Đoạn Cửu Đức cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Mà lúc này, Từ Khuyết cũng đã từ từ khôi phục lý trí.
Hắn cảm giác việc này vẫn rất không đúng, dù sao thì thân phận của mình rất đặc biệt.
Đầu tiên hắn là một người "xuyên việt", năm đó mới vừa xuyên việt tới, thân thể và hồn phách của mình, không phải là một thể.
Nhưng thân thể bây giờ của mình đã trải qua nhiều lần tái tạo, có thể nói đã là hoàn mỹ phù hợp với hồn phách, nói cách khác, nguyên kí chủ lúc trước kia đã không có bất kỳ quan hệ gì với hắn, hắn bây giờ, chính là Từ Khuyết chân chính.
Như vậy mình thân là một người địa cầu, làm sao có có thể có cha mẹ sống ở mười mấy vạn năm trước?
Vả lại, nữ nhân này là dựa vào cái gì để nhận định mình chính là con trai của nàng?
Là sau khi nàng mất đi lý trí, loạn nhận?
Hay là nàng là nhìn thấy dáng dấp của mình, nhận lầm người?
Nhưng vấn đề là, dáng dấp hiện tại của mình cũng không phải là dáng vẻ nguyên bản. Từ khi dùng Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi dịch dung thành lão nhân, liền vẫn chưa bỏ đi, cho dù bây giờ vẫn là dáng dấp của một lão nhân gia như trước.
Chẳng lẽ mình đánh bậy đánh bạ, đắp nặn ra một ông lão, dáng dấp cùng khí tức khắp mọi mặt, đều hoàn toàn tương xứng với con trai của Quan Sở Sở?
Xác suất này không khỏi cũng quá là nhỏ đi.
Nhưng. . . tại sao cái cảm giác này lại ấm áp như vậy?
Đây chính là tình mẹ sao?
Tình mẹ chân chính mà lại chân thành, không có bất kỳ thứ gì dư thừa, một loại yêu thương thuần túy cỡ nào.
Từ Khuyết cảm nhận được một loại bình yên không tên, giống như mình thành một đứa bé con, được đôi tay mẹ chăm chú ôm, dường như được toàn bộ thế giới vây quanh che chở.
"Ầm!"
Lúc này, nơi sâu xa trong sơn động đột nhiên truyền đến một tiếng vang trầm thấp.
Một luồng khí thế khổng lồ, chậm rãi tràn ngập ra, giống như thần uy từ trên trời buông xuống, kinh sợ vạn vật.
- Chuyện này. . . đây là cái gì? Khí thế bên trên Đại La Kim Tiên? Tiên Vương? Hay là Tiên Tôn? Hoặc là Tiên Đế?
Lúc này Đoạn Cửu Đức tỏ vẻ kinh hãi la lên.
Ở trên người cô gái, mọi người không thể cảm thấy được bất kỳ khí thế nào, nàng xuất hiện lặng yên không một tiếng động như thế, cũng hạn chế tự do của tất cả mọi người.
Nhưng lúc này, nơi sâu xa trong sơn động càng có động tĩnh, giống như có một vị nhân vật đáng sợ khác đang thức tỉnh, sắp đi ra.
Khí thế bực này, rõ ràng chính là tồn tại bên trên Đại La Kim Tiên, vô cùng có khả năng là một vị Tiên Vương.
- Làm càn, người phương nào dám to gan xông vào cấm địa của Thiên Cung Thư Viện ta?
Đột nhiên, một tiếng quát mắng tràn ngập uy nghiêm vang vọng lên ở bên trong hang núi, đinh tai nhức óc.
Tiếp đó luồng khí thế kia đột nhiên hướng bọn Từ Khuyết bên này quét ngang đến, bỗng nhiên muốn đè xuống.
Nhưng mà ngay trong nháy mắt này, một bóng mờ xuất hiện ở trước mắt mọi người!
- Dám đả thương con ta, chết!
Một tiếng gào trung khí vô cùng, tràn ngập sát khí thô bạo vang lên, lập tức chỉ thấy nơi sâu xa trong sơn động đao quang kiếm ảnh lóe lên một cái rồi biến mất, cỗ khí thế khổng lồ này, trong chốc lát biến mất không còn tăm hơi.
Ngay sau đó, một bóng mờ từ bên kia chậm rãi đi ra, là một tên nam tử cao to.
Y cũng là một đạo hồn phách, ngũ quan nhìn qua có chút quen mặt, hai con mắt lại giống như của Quan Sở Sở, không có bất kỳ thần thái nào, trong tay còn cầm theo một cái đầu lâu, chậm rãi ung dung hướng Từ Khuyết cùng Quan Sở Sở bên này đi tới.
Quan Sở Sở vẫn ôm Từ Khuyết như trước, giống như mắt điếc tai ngơ đối với tất cả, trong miệng từ đầu tới đuôi đều nỉ non một câu nói "Hiên Viên. . . con ta. . .".
Mà tình huống của tên nam tử này cũng tương tự như Quan Sở Sở, chỉ là trong miệng y lặp lại câu vừa nãy kia "Dám đả thương con ta, chết.
Y chậm rãi đi tới, đôi mắt trống rỗng vô thần, tựa hồ cũng đang chăm chú khóa chặt Từ Khuyết.
Trong chốc lát, Từ Khuyết giống như lại cảm ứng được một loại tình yêu khác của cha.
- Đây. . . sẽ không phải chính là Hiên Viên Kỳ Thương chứ?
Từ Khuyết trong lòng rùng mình, có chút kinh ngạc.
Nam tử còn đang hướng về bên này đi tới, một cái chớp mắt đã đột nhiên xuất hiện ở phía sau nữ tử, đôi mắt sâu thẳm đối diện với Từ Khuyết.
Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh đột nhiên yên tĩnh lại.
Từ Khuyết không mở miệng, bọn Husky và Đoạn Cửu Đức ở ngoài sơn động cũng duy trì lặng im, không dám nói lời nào.
Cho dù nam tử này đều giống như Quan Sở Sở, đều không hề có khí thế, nhưng tồn tại vừa rồi có thể so với Tiên Vương thậm chí Tiên Tôn kia, sau khi nam tử xuất hiện, liền hoàn toàn biến mất, lại nhìn về phía đầu lâu nam tử đang cầm trên tay, hầu như mọi người đều có thể đoán được tám, chín phần mười, chủ nhân của khí tức vừa rồi kia, khẳng định đã xong rồi.
So sánh như vậy, thực lực của người đàn ông này, hoàn toàn chính là tồn tại mạnh mẽ đến mức làm người giận sôi.
Lúc này, nam tử chậm rãi giơ tay lên, gạt về đầu Từ Khuyết.
Hắn không nói lại lời nói vừa nãy nữa, trái lại dùng giọng nói nhu hòa, nhẹ giọng kêu:
- Con gái. . . đừng sợ, cha ở đây.
Từ Khuyết:
- ? ? ?
Husky:
- ? ? ?
Đoạn Cửu Đức:
- ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận