Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 969: Để Ta Sờ Thử

Không tin?
Lúc này Từ Khuyết liền vui phát hỏng rồi, tỏ rõ sắc mặt vui mừng:
- Được nha Tiểu Lục, nói thật, ta thích nhất loại người tự cho là có năng lực xuất chúng như ngươi.
Người tài giỏi như thế, làm sao có thể không thích được?
Kinh nghiệm hình người sống sờ sờ, là đối tượng tự đưa tới cửa để bị trang bức làm mất mặt, quả thực là quá tốt rồi.
Lục Châu Hà thấy loại vẻ mặt này của Từ Khuyết, lại càng thêm mừng rỡ, hầu như y đã xác định, Từ Khuyết nhất định sẽ tự cho là đúng ra tay với y.
Mọi người ở đây cũng đều âm thầm lắc đầu, bọn họ nhìn ra được là Từ Khuyết vừa tới đệ nhất lĩnh vực thành, căn bản không biết quy củ của Đổng gia, lại càng không hiểu rõ trình độ chấp hành quy củ nghiêm khắc của Đổng gia.
Nếu Từ Khuyết có thể trở thành rể cưng của Đổng gia, vậy còn dễ bàn, dù sao người nhà mình phá hoại quy củ, liền xử lý nội bộ thôi, không cần giải thích với bên ngoài.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết cùng Đổng gia tiểu thư tám gậy tre còn không cong lên, một khi phá hỏng quy củ của Đổng gia, không ai có thể giữ được hắn.
- Vương công tử.
Lúc này, Đổng gia tiểu thư đột nhiên mở miệng, sắc mặt ngưng trọng nói:
- Ta nhắc lại cho ngươi một lần, phải thận trọng!
- Ta rất thận trọng mà.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, cười dài mà nói, trên người cũng đã bắt đầu hiện lên khí thế bàng bạc, rõ ràng chính là đang ấp ủ sát cơ, chuẩn bị ra tay với Lục Châu Hà.
Đổng gia tiểu thư thấy thế, cũng chỉ có thể lắc đầu.
Tuy rằng nàng rất kính nể tài hoa của Từ Khuyết, nhưng còn xa chưa đến bước động tâm kia, nếu như Từ Khuyết phá hoại quy củ, nàng nhất định sẽ không thể đứng ra cầu xin trưởng bối trong tộc được.
Bằng không nếu như có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai, đến lúc đó thì quy củ của Đổng gia cũng sẽ vô dụng trước mọi người.
- Vương công tử, bây giờ thời gian năm hơi thở đã trôi qua rồi.
Lục Châu Hà cười nói, giống như đang nhắc nhở Từ Khuyết, muốn ra tay thì phải mau mau lên, bằng không 10 hơi thở rất nhanh sẽ hết.
- Ta biết rồi, Lục công tử đừng sốt ruột, trước khi ngươi chết chẳng lẽ không muốn để lại chút di ngôn gì sao? Ta có thể cho ngươi thêm thời gian hai hơi thở.
Từ Khuyết nhẹ như mây gió cười nói.
- Ha ha, vậy chẳng phải là ta còn phải cảm tạ ý tốt của Vương công tử một chút sao?
Lục Châu Hà cười lạnh không thôi, vẻ châm chọc trong tròng mắt, lại càng thêm nồng nặc.
Tuy rằng y am hiểu âm luật, nhưng thực lực bản thân cũng không yếu, ở bên trong người trẻ tuổi trong đệ nhất lĩnh vực thành, cũng coi như là người tài ba.
Muốn ở trong thời gian mấy hơi thở giết y, chuyện này chỉ sợ là những cường giả hệ trước của Đổng gia kia đều không có cách nào làm được, huống chi là người trẻ tuổi nhìn qua gần như cùng tuổi với y trước mắt này.
Cũng chính là bởi vì như vậy, y mới rất tự tin, không hề sợ hãi.
- Thì ra di ngôn trước khi chết của Lục công tử là muốn cảm ơn ta, chuyện này quả thật là không tiện nha, nhưng ta đành phải nhận lấy vậy.
Từ Khuyết cũng rất hờ hững, rất tự tin, cười dài nói.
Lục Châu Hà cũng đang cười:
- Vương công tử, ngươi chỉ còn thời gian hai hơi thở.
- Ồ? Thời gian vui sướng đều trôi qua rất nhanh, như vậy...
Nói đến đây, Từ Khuyết chậm rãi giơ cánh tay lên, lòng bàn tay giơ ra.
Ầm!
Một ngọn lửa màu đen hừng hực, đột nhiên vọt lên, bốc lên ở trong chưởng của hắn, tỏa ra khí tức cuồng bạo, tràn ngập toàn trường.
- Cái gì?
- Chuyện này... đây là loại hỏa diễm gì?
- Làm sao lại làm cho người ta sợ hãi như vậy?
Trong nháy mắt, mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc, tỏ vẻ sợ hãi.
Nụ cười trên mặt Lục Châu Hà đột nhiên cứng đờ, tựa hồ ý thức được có chút không đúng, nội tâm rất là bất an.
Ầm ầm!
Gần như cùng lúc đó, một luồng khí thế bàng bạc, bỗng nhiên từ bên ngoài tràn vào.
- Tiểu bối, không nên sai lầm, muốn giết người cũng không cần nóng lòng nhất thời.
Một âm thanh khá là uy nghiêm, trung khí mười phần, vang lên ở đại sảnh trong lầu các.
Đổng gia tiểu thư lập tức ngẩn ra:
- Tam thúc?
- Đổng gia chấp pháp giả Tam đương gia?
Mọi người ở đây cũng ngạc nhiên, rất là khiếp sợ.
Kể cả Đổng gia tiểu thư ở bên trong, tất cả mọi người đều khó có thể tin, vị Tam đương gia này thân là chấp pháp giả của Đổng gia, luôn luôn tâm ngoan thủ lạt, thiết diện vô tư, lúc này lại nói lời cảnh cáo Từ Khuyết, giống như là đang cứu Từ Khuyết.
- Lâm nhi, ta đã quan sát qua người này, khắp mọi mặt đều rất tốt, đúng là cùng ngươi... Hả? Chờ chút, tiểu bối, dừng tay!
Nói còn chưa dứt lời, âm thanh kia đột nhiên cả kinh, hướng Từ Khuyết quát lên.
Đổng Lâm Nhi ngẩn ra, bỗng nhiên nhìn về phía Từ Khuyết, trong nháy mắt liền há hốc mồm.
Từ Khuyết đã ra tay rồi, ngọn lửa đen bàng bạc trong lòng bàn tay giống như hóa thành một con rắn độc màu đen, trực tiếp lao về phía Lục Châu Hà.
Đổng Lâm Nhi khó có thể tin, mọi người ở đây càng là tỏ vẻ kinh hãi.
Đổng gia Tam đương gia đều đã mở miệng cảnh cáo, tên này lại còn dám ra tay, hơn nữa là ra tay ở ngay trước mặt vị cường giả kia, chuyện này đã không phải là không nể mặt mũi nữa, mà hoàn toàn là không biết điều.
- Hừ, Vương Đại Chùy, ngươi chết chắc rồi!
- Ngày hôm nay bản công tử liền không thèm đến xỉa, liền đứng đây cho ngươi đánh, đến lúc đó ta không tin Đổng gia không cho ta một cái bàn giao thoả mãn!
Nội tâm của Lục Châu Hà đã triệt để nở hoa, vui phát điên.
Tuy rằng y kiêng kỵ ngọn lửa đen của Từ Khuyết, nhưng vẫn không tin ngọn lửa đen này có thể trong nháy mắt lấy được tính mạng của y, liền muốn chịu một đòn, sau đó liền hướng Đổng gia đòi lẽ phải.
"Ầm!"
Lúc này, ngọn lửa đen trong tay Từ Khuyết đã lao đến trước mặt y.
Lục Châu Hà vẫn cười như trước, năm ngón tay nắm chặt, hai tay trong nháy mắt kim loại hóa, hiện ra màu sắc Bạch Ngân, óng ánh rực rỡ, trực tiếp giơ ra đỡ ở trước người.
"Ầm!"
Lửa đen trong nháy mắt va chạm bên trên hai cánh tay y, bùng nổ ra một tiếng vang trầm trọng.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt Lục Châu Hà trực tiếp cứng lại, con ngươi nhanh chóng co lại, trên mặt trong nháy mắt che kín sợ hãi.
- Không... A...
Y kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng tại chỗ, lớp vỏ kim loại trên cánh tay nhanh chóng bị hòa tan ở bên trong ngọn lửa màu đen, tiếp đó chính là cơ thể y, toàn bộ bị ngọn lửa đen đốt cháy nuốt chửng.
Vẻn vẹn một hơi thở.
Tiếng kêu thảm thiết của Lục Châu Hà tắc nghẽn ngừng lại, cả người ở bên trong lửa đen hóa thành tro tàn, tung bay ra xung quanh.
Bên trong lầu các, rơi vào vắng lặng một cách chết chóc, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đều như cùng rơi vào trong hầm băng, cả người cứng ở tại chỗ, trong lòng sợ hãi, lạnh cả sống lưng.
- Chuyện này... sao có thể?
- Một hơi thở, liền... giết chết Lục công tử?
- Ngọn lửa này, đến cùng là thứ gì?
- Thật sự là quá đáng sợ rồi!
Rất nhiều người cảm thấy da đầu tê dại, trán toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng đang run rẩy.
Rất khó tưởng tượng, nếu như ngọn lửa đen này đánh về phía bọn họ, sẽ là một cái kết cục như thế nào, nói chung tuyệt đối là sẽ không tốt hơn so với Lục Châu Hà.
Vèo!
Lúc này, một vệt bóng đen từ bên ngoài lướt vào, xuất hiện ở trước vị trí Lục Châu Hà hóa thành tro tàn.
Mọi người định nhãn nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra người tới là một người đàn ông trung niên, chính là vị Đổng gia Tam đương gia chỉ thấy thanh âm không thấy người vừa nãy kia.
Đổng Tam đương gia giờ phút này tỏ vẻ âm trầm, nhìn đống tro tàn trên đất kia, bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nhìn về phía Từ Khuyết, nổi giận nói:
- Tiểu bối, ngươi đến Đổng gia ta, chính là vì muốn chết sao?
- Phân? Không cần không cần, loại vật như phân này ta tự sản xuất ra là được. Được rồi, nên giải quyết đều đã giải quyết, ta cáo từ trước đây.
Từ Khuyết cười tủm tỉm nói, xoay người làm như muốn đi.
Vừa nãy hắn cũng đã cảm ứng được sự tồn tại của vị Tam đương gia này, cũng xác định được thực lực của người này, nhiều nhất liền có thể so với Đại Thừa Kỳ tầng bốn, năm, căn bản không có uy hiếp gì.
Vì thế hắn đương nhiên sẽ không có gì phải kiêng kỵ, càng sẽ không cho đối phương mặt mũi.
Từ Khuyết ta nếu đã muốn giết người, ai có thể ngăn cản?
- Đứng lại!
Lúc này, Đổng gia Tam đương gia gầm lên một tiếng, bàn tay lớn giơ ra, trực tiếp chụp vào Từ Khuyết.
- Hả?
Thân hình của Từ Khuyết loáng một cái, dễ như ăn cháo né tránh đòn đánh này, con ngươi hơi híp lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào vị Tam đương gia này, hờ hững hỏi:
- Đổng lão tam, chẳng lẽ... ngươi cũng muốn để ta xem cho ngươi một quẻ sao? Đến nha, ngươi muốn loại tính toán nào à? Là xem tướng đoán mệnh hay là sờ tiểu bạch thố đoán mệnh? CMN ta chỉ cần vài phút là sờ chết ngươi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận