Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1188: Vô Cùng Buồn Nôn

- Trời ơi!
- A a a, ta muốn ói . . .
- Thế này cũng quá buồn nôn rồi!
- Quả thực là phát điên đến mức khủng bố!
- Nhân tính vặn vẹo, đạo đức suy đồi!
- Rốt cuộc là ai làm?
Trong phố chợ biên giới Hoang Vực, hoàn toàn bị rung động, vô số người nghị luận không ngừng.
Đối tượng bọn họ đàm luận chính là Chiêm Cao Ly giờ khắc này đang nằm trong vũng máu, sớm đã khí tuyệt bỏ mình, chính là đại công tử Chiêm gia, đệ tử tinh anh Đỉnh Thiên Thư Viện, xếp trí thứ hai mươi trên Nhân Bảng.
Đồng thời, một gã sai vặt đang quỳ gối bên cạnh Chiêm Cao Ly, quần cũng không mặc, cả người khắp nơi bừa bộn, điên điên khùng khùng, lúc cười lúc khóc, ngoài miệng còn không tuyệt vọng:
- Ha ha, ta cưỡi công tử nhà mình, ta. . . ta còn tự tay giết y, ô ô ô. . .
Một số người không rõ chân tướng, đều mơ hồ, hoàn toàn nhìn không hiểu chuyện này là làm sao.
Nhưng ở đây vẫn có người nói ra mọi chuyện đã xảy ra, đều là tu sĩ ở cùng nhà trọ.
Những người này lúc đó đều tận mắt thấy Chiêm Cao Ly để gã sai vặt mời Băng tiên tử ra ngoài, trực tiếp tiến vào trong phòng Chiêm Cao Ly.
Lúc đó rất nhiều người đều cảm thấy xong rồi, Băng tiên tử sẽ bị làm bẩn, ai cũng không dám đi lên ngăn cản, dù sao thân phận cùng thực lực của Chiêm Cao Ly đều rõ ràng trước mặt, người không có năng lực thì không thể nào làm gì được y.
Cuối cùng, bọn họ còn nhìn thấy Chiêm Cao Ly đi ra khỏi phòng, lại thấy gã sai vặt này mừng rỡ nhảy vào phòng thì càng tuyệt vọng hơn, ai cũng có thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể thầm mắng Chiêm Cao Ly vô nhân tính trong bóng tối.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, mãi đến ngày thứ ba, tên sai vặt này tỏ vẻ uể oải, dáng vẻ thân thể bị vét sạch đi ra khỏi phòng, phía sau còn cõng theo một vật dùng chăn bọc lấy, rời khỏi nhà trọ.
Rất nhiều người đều đoán xem trong chăn là ai, liền lén lút đi theo ra ngoài.
Nhưng gã sai vặt này có lẽ quá mệt mỏi, chỉ vòng tới phía sau nhà trọ rồi trực tiếp động thủ chém một đao về phía chăn, trực tiếp sát hại người ở bên trong.
Mọi người chạy tới muốn ngăn cản, nhưng đều chậm một bước.
Nhưng sau khi một đao hạ xuống, chiếc chăn kia cũng bị chém nát, lộ ra hình dáng người bên trong, thế mà lại là Chiêm Cao Ly mấy ngày qua chưa từng xuất hiện.
Một khắc đó, tất cả mọi người đều há hốc mồm, tên sai vặt này càng như bị sét đánh, cả người run lên, rồi thét lên một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, vội cởi quần xuống, bấm ra thủy quyết không ngừng cọ rửa hạ thân, sau đó bắt đầu phát điên.
Mọi người lúc này mới hiểu ra mọi chuyện, hóa ra lúc trước "Chiêm Cao Ly" từ trong phòng đi ra, lại là Băng tiên tử giả trang, còn Chiêm Cao Ly chân chính, lại biến thành Băng tiên tử, sau đó gã sai vặt này liền. . .
- Không nghĩ tới a không nghĩ tới, còn tưởng rằng Băng tiên tử bị làm nhục, không nghĩ tới Băng tiên tử lại có thủ đoạn tàn nhẫn như thế, quả thực đáng sợ.
Có người lắc đầu cảm khái.
- Gã sai vặt này tốt xấu gì cũng có tu vi Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, thế mà có thể bị phương pháp biến hóa này lừa gạt, hiển nhiên phương pháp biến hóa của vị Băng tiên tử kia không phải bình thường.
Có người thán phục không ngớt.
Nhưng có nhiều người càng cảm giác sợ đến nổi da gà, vô cùng buồn nôn.
Đặc biệt là đám con nhà giàu xuất thân bất phàm kia, thời khắc này đều dùng đôi mắt cảnh giác, tập trung nhìn từng gã sai vặt bên cạnh.
Trong đám người, Tần Tố Tố cùng mấy tên nam nữ trẻ tuổi đứng chung một chỗ, đều hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt quái lạ, không nói gì.
Nữ tử mặc áo trắng kia thì sắc mặt đỏ bừng, trong lòng ngầm mắng một tiếng, mắng Từ Khuyết vô sỉ, nhưng tảng đá trong lòng kia cuối cùng đã hoàn toàn hạ xuống,
Chiêm Cao Ly đã chết, hơn nữa bị chết khó coi như thế, thật sự khiến bọn họ cảm thấy rất hả giận, cảm giác đại thù đã được báo.
- Hay cho Tạc Thiên Bang, phong cách hành sự quả là đặc biệt, ta càng ngày càng thích bọn họ, lần này đại thù sư tỷ được báo, còn phải cảm tạ bọn họ.
Một thanh niên vui vẻ nói.
- Có cái gì mà phải cảm tạ, đều không cần khách khí.
Tần Tố Tố kiêu ngạo khoát tay áo một cái, rất là hào phóng nói ra.
- Ngạch, Tần sư tỷ, chuyện này có quan hệ gì tới ngươi?
Một nam tử mơ hồ nói.
Khóe miệng Tần Tố Tố giương lên, vỗ ngực nói:
- Ta không phải đã nói với các ngươi rồi sao, ta có một tên đệ đệ ngốc chính là người Tạc Thiên Bang, các ngươi cảm ơn Tạc Thiên Bang, chính là cảm ơn đệ đệ ta, cảm ơn đệ đệ ta, không phải là cảm ơn ta sao? Đừng khách khí, đều là chuyện nhỏ mà thôi.
- Khụ khụ. . . a, a, Tần sư tỷ nói đúng.
Mọi người thoáng nở nụ cười khổ, sau đó vội vàng gật đầu đáp.
Người khác không biết tính cách Tần Tố Tố, bọn họ còn có thể không rõ ràng sao?
Lúc này nếu ai dám động tới mặt mũi Tần Tố Tố, sợ là từ nay về sau đi đường đều phải cẩn thận rồi.
Cùng ngày, sự tình về Chiêm Cao Ly đã truyền khắp phố chợ, lại từ phố chợ truyền đến biên giới Hoang Vực.
Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Chiêm gia giận tím mặt, lập tức phái người mang thi thể về, đồng thời cũng mang gã sai vặt đã điên kia đi.
Ngày thứ hai, mọi người ở phố chợ đều nhìn thấy một thi thể bị hành hạ đến không còn hình người, ngay cả dung mạo cũng không nhận ra, nhưng từ trên y phục thì không khó phán đoán ra được, thi thể này chính là tên sai vặt tùy tùng kia.
Mà Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Chiêm gia cũng nhanh chóng truy tra lối vào Hoang Vực, kết quả lại phát hiện, tên Chiêm Cao Ly giả kia từ ba ngày trước đã tiến vào Hoang Vực, không thể lần ra hắn được.
Hai phe thế lực cũng nhanh chóng phái ra nhiều người khẩn cấp tiến vào Hoang Vực, tìm kiếm Chiêm Cao Ly giả, đồng thời còn cử ra vài vị cường giả Thiên Tiên cảnh nhìn chằm chằm cửa ra, chỉ cần Từ Khuyết xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức bắt hắn lại.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đang bay nhanh trong Hoang Vực.
Hắn đã phát hiện chuyện Chiêm Cao Ly đã chết, bởi vì Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi có một đặc điểm, một khi người chết đi, hiệu quả cũng sẽ tự động biến mất, khi tiếng nhắc nhở của hệ thống thông báo Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi đã mất hiệu lực, hắn đã biết Chiêm Cao Ly đã chết rồi.
Điều này khiến hắn không còn gì để nói.
Hắn vốn còn cảm thấy gã sai vặt này ít nhất sẽ chơi bảy, tám ngày rồi mới cam lòng ra tay, không nghĩ tới mới ba ngày mà y đã ra tay rồi.
- Haiz, quả thực quá yếu, sợ là không tới mấy ngày, Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Chiêm gia sẽ phái một đám người đi vào tìm ta.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, lại thầm nói:
- Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nơi quỷ quái này tựa hồ cũng không có gì hay để chơi.
Hắn phát hiện Hoang Vực này thực sự quá lớn, tài nguyên cũng không giống lời đồn bên ngoài, trên đất đều là bảo vật.
Có lẽ là do hắn tới chậm, phần lớn bảo vật đều bị bị người cướp trước mang đi rồi. Cũng có khả năng là vận may không tốt, liên tiếp ba ngày, đừng nói là linh dược, ngay cả một cây cỏ dại cũng không thấy.
Trong Hoang Vực có vẻ vô cùng hoang vu, linh khí cũng vô cùng vẫn đục, giống như một thế giới còn chưa hoàn toàn khai hóa.
Nhưng ba ngày nay, Từ Khuyết cũng thấy không ít thi thể, tuy rằng các thế lực lớn lấy phương pháp tiêu chuẩn để sàng lọc, từng người phái ra đại biểu tiến vào Hoang Vực, đồng thời nghiêm lệnh bọn họ không được tàn hại lẫn nhau.
Nhưng loại mệnh lệnh này đối với tu sĩ mà nói, vốn là gió thoảng bên tai, nghe một chút rồi thôi, ai tin là thật thì sẽ cách cái chết không xa.
Nhưng để Từ Khuyết thở phảo một hơi chính là chỗ này chỉ có cường giả tu vi Địa Tiên cảnh trở xuống mới có thể đi vào, Địa Tiên cảnh trở lên nếu bước vào nơi này sẽ bị thiên địa quy tắc ép ở trong đây ép thành mảnh vỡ.
Bởi vì thế giới này còn chưa đủ hoàn chỉnh, thiên địa quy tắc không cho phép cường giả Thiên Tiên cảnh mạnh mẽ xuất hiện.
Thậm chí sau khi Địa Tiên cảnh tiến vào nơi này, cũng không dám phát ra thực lực quá mạnh, một khi không cẩn thận vượt quá mức độ thì sẽ bị bóp chết.
Nhưng chuyện này đối với Từ Khuyết mà nói quả thực chính là một việc khiến hắn như cá gặp nước, đắc ý vô cùng.
- Ồ, Chiêm công tử, ngươi làm sao lại đến đây trước thế, thời gian chúng ta ước định vẫn chưa tới mà?
Lúc này, khi Từ Khuyết vừa bay qua một ngọn núi, một giọng nói thanh thúy dễ nghe, đột nhiên vang lên bên tai hắn.
Hiển nhiên, đây là có người truyền âm với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận