Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1302: Có Gì Phải Sợ

Từ Khuyết vui phát điên rồi, truyền thừa thần cách cho hắn, lại là một loại pháp quyết.
Bình thường pháp quyết so với thần thông sẽ có cấp bậc thấp hơn rất nhiều, nhưng pháp quyết có thể khiến Thần Linh để mắt tới, vậy khẳng định là tồn tại cấp bậc Hạo Nguyệt cao cấp, đồng thời còn có tính tăng trưởng vô hạn.
Như vậy cũng tốt hơn so với lúc trước ở bên trong Minh Vương Chi Cảnh lấy được Cửu U Minh Vương Trảm, tương tự là pháp quyết cấp bậc Hạo Nguyệt cao cấp, nhưng cũng được Minh Vương xem là đòn sát thủ, kết hợp với Bá Thể triển khai ra, uy lực trong nháy mắt sẽ phóng to vô số lần, vượt xa vô số loại thần thông.
Mà bây giờ, thần cách kia cho hắn pháp quyết, cũng có đặc tính tương tự, có thể mượn ưu thế khắp mọi mặt, khiến pháp quyết này có được khả năng vô hạn.
Mấu chốt nhất chính là, pháp quyết này còn là một loại pháp quyết thân pháp.
Cảnh giới của Từ Khuyết bây giờ đã là Địa Tiên cảnh trung kỳ, thực lực tăng lên mạnh mẽ, đồng thời còn nắm giữ Thánh Thể, vì thế lúc triển khai Tam Thiên Lôi Động, tốc độ có thể bằng với vô số người, thậm chí so với thiên tài Thiên Tiên cảnh còn nhanh hơn một chút.
Nhưng cuối cùng, đó là bởi vì hắn nắm giữ Thánh Thể, sau khi thân thể mạnh mẽ thì sức mạnh cùng tốc độ khắp mọi mặt đều tăng lên.
Bằng không thì chỉ dựa vào pháp quyết Tam Thiên Lôi Động, đã theo không kịp tốc độ cần thiết của cảnh giới trước mắt này của hắn, có lẽ còn không nhanh hơn tu sĩ cùng cấp là bao.
Thần cách cho hắn loại pháp quyết truyền thừa này, vừa vặn bù đắp cái thiếu hụt không tính là thiếu hụt này của hắn, chí ít là khi tu luyện pháp quyết này, liền có thể thay thế được Tam Thiên Lôi Động, khiến cho tốc độ của hắn nâng cao hơn một bước, tương lai còn có thể tăng lên vô hạn.
- Thiên Ý Thông U Độn. Hắc, tên thật bá đạo, ta thích.
Trên mặt Từ Khuyết nổi lên nụ cười tràn trề, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, đem ánh vàng trôi nổi ở giữa không trung.
Vèo!
Một lần nữa hắn tỏa thần hồn ra, trực tiếp tràn vào bên trong mảnh ánh vàng này, bắt đầu tiếp thu cỗ truyền thừa.
Thiên Ý Thông U Độn, tu luyện tới đại thành, được xưng là có thể lên trời xuống đất, lên cửu thiên, nhập cửu u, không ai có thể ngăn cản.
Ở trong mảnh truyền thừa này, Từ Khuyết cảm ứng được khí tức của thần cách, không, nói chuẩn xác, đây là thuộc về vị Thần Linh kia, cho dù y đã chết rồi, chỉ còn thần cách không trọn vẹn đang kéo hơi tàn, nhưng khí tức khi còn sống vẫn quấn quýt cùng truyền thừa này.
Thứ này tương tự với truyền thừa năm đó Từ Khuyết lấy được ở dưới Ngũ Hành Sơn, hẳn là nó là thuộc về pháp quyết của người khác, vì thế có mang theo cái bóng của người khác, muốn truyền thừa nó, nhất định phải đến kế thừa đạo uẩn của nó.
Nhưng Từ Khuyết không thể đi kế thừa đạo của người khác, năm đó ở dưới Ngũ Hành Sơn không thể, bây giờ cũng như thế.
Hắn ngưng tụ đạo uẩn của mình lại, tùy tâm sở dục, cực kỳ bá đạo bao phủ sợi khí tức của Thần Linh, mạnh mẽ loại bỏ, ngăn cách ra.
Lấy thực lực trước mắt của Từ Khuyết, cho dù sợi khí tức của Thần Linh này cực kỳ yếu ớt nhỏ bé, nhưng cũng không có cách nào xóa nó đi, nhưng ngăn cách nó ra, không ảnh hưởng tới pháp quyết truyền thừa thì vẫn có thể làm được.
Xèo!
Bên trong ánh vàng óng ánh, từng sợi từng sợi phù văn từ bên trong chảy xuôi ra, theo thần hồn của Từ Khuyết, không ngừng tràn vào trong mi tâm của hắn.
Hắn bắt đầu truyền thừa loại pháp quyết này, phương pháp vận chuyển tiên nguyên của Thiên Ý Thông U Độn, tất cả đều tỉ mỉ tràn vào trong đầu hắn, thậm chí không cần hắn đi tu luyện, chỉ cần hoàn thành truyền thừa, liền có thể hiểu rõ, kinh mạch tạo thành phản ứng tự nhiên của thân thể, giống như là pháp quyết thiên phú từ lúc sinh ra đã mang theo, chỉ cần tâm thần hơi động, liền có thể triển khai ra.
. . .
Cùng lúc đó, ở ngoài di tích chiến trường.
Rất nhiều tu sĩ vẫn còn dừng lại ở xung quanh, chưa rời đi, thậm chí trong khoảng thời gian này, ngược lại còn tới thêm càng nhiều người.
Tất cả đều nghe nói tới chuyện thiên tài Y Trọng của Thần Nông Thị tộc bị giết, đều tới tham gia trò vui.
Hơn nữa bởi vì có chuyện càng to lớn hơn sắp xảy ra, huynh trưởng Y Đan của Y Trọng muốn tới báo thù, chỉ cần cha của Từ Khuyết đi ra, một trận đại chiến sẽ xuất hiện.
Tất cả mọi người cảm thấy rất hứng thú đối với chuyện này, bọn họ muốn biết, đến cùng một ông lão Bán Tiên cảnh ốm bệnh giết chết Y Trọng như thế nào, sau lưng chuyện này khẳng định là có chút ẩn tình, thậm chí còn có khả năng liên quan tới Dao Trì, nói không chừng sẽ diễn biến thành một trận đại chiến giữa hai thế lực lớn hoặc là hai đại Tiên Vực, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Mà ngay hôm đó, một vị mà mọi người vẫn chờ mong kia, rốt cục đến rồi.
Ầm!
Vòm trời to lớn phát ra từng trận nổ vang, hư không giống như bị người xé rách, động tĩnh vô cùng to lớn.
Mấy bóng người ở phía trời xa đi ngang qua, bọn họ điều động một chiếc phi chu vô cùng lớn, bên trên chí ít cũng có mấy trăm tên đệ tử của Thần Nông Thị tộc đang đứng.
Trên phi chu, một thanh niên trẻ chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm trầm, sát khí bàng bạc.
- Mau nhòn, người thật sự đến rồi!
- Vị kia chính là Y Đan, huynh trưởng của Y Trọng, Thiên Tiên cảnh trung kỳ, tương tự là người dự bị cho vị trí Thần Tử đời này của Thần Nông Thị tộc.
- Nhưng mà nghe nói cơ hội để y cướp đoạt được vị trí Thần Tử không lớn, có người nói tính cách của y dễ kích động, có chút lỗ mãng, có một vài đại nhân vật trong Thần Nông Thị tộc không hi vọng y trở thành Thần Tử.
- Xác thực là như vậy, tuy rằng yêu cầu Thần Tử phải có thực lực mạnh mẽ, nhưng thực lực tổng hợp những phương diện khác cũng có yêu cầu, vì thế dưới tình huống tổng hợp, kỳ thực Y Trọng càng có cơ hội đoạt được vị trí Thần Tử hơn người huynh trưởng này của y, nhưng đáng tiếc là tráng niên mất sớm.
- Có người nói quan hệ giữa hai người bọn họ rất tốt, Y Trọng bỏ mình, Y Đan mới từ trong thí luyện đi ra, liền lập tức dẫn người giết tới, trận đại chiến này khẳng định là không tránh khỏi rồi.
- Y quá vọng động rồi, bên phía Thần Nông Thị tộc đều chưa nói gì, y liền tự ý chạy tới đây báo thù, việc này không biết sẽ có hậu quả gì, thật sự là khiến cho người ta lo lắng.
- Hi vọng là Dao Trì không tham dự, bằng không tương lai hai đại Tiên Vực đại chiến, chúng ta cũng sẽ gặp xui xẻo, e rằng phải chạy đi tới Tiên Vực khác để tị nạn.
Rất nhiều người nhìn chiếc thuyền lớn trên không trung càng ngày càng gần kia, trên mặt đều lộ ra vẻ ưu lo.
Nhưng mà như thế cũng không thể ngăn cản chiếc thuyền lớn hạ xuống, cũng không có ai dám đi ngăn cản.
Vẻn vẹn trong vài hơi thở, thuyền lớn ở phía trời xa liền bằng tốc độ kinh người, xuất hiện ở bầu trời di tích cổ chiến trường, thân thuyền to lớn che đậy nửa mảnh vòm trời.
Y Đan trước tiên lướt ra, phía sau có hơn trăm tên đệ tử của Thần Nông Thị tộc đi theo, từ trên trời hạ xuống.
Tiếp đó, mấy vị lão giả cũng hạ xuống, tất cả đều là hộ đạo giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong, trong đó còn có một ông lão là tồn tại Thái Ất Chân Tiên cảnh.
Mọi người ở đây nhìn thấy đội hình cỡ này, đều ngậm miệng lại, không còn dám nhiều lời nghị luận.
Y Đan lạnh lùng đảo qua mọi người một chút, trầm giọng nói:
- Người giết tộc đệ ta ở đâu?
Mọi người đều không dám nói lời nào, nhưng ánh mắt cùng nhau quét về phía lối vào di tích cổ chiến trường.
- Hừ, còn chưa đi ra sao?
Y Đan lập tức cười lạnh một tiếng, vung tay lên, liền muốn mang đội giết vào.
Vị trưởng lão Thái Ất Chân Tiên cảnh của Thần Nông thị kia lập tức hơi nhướng mày, lắc đầu nói:
- Chậm đã, dựa theo tin tức chúng ta nghe được trước khi đến, trước đây Y Trọng cũng có hộ đạo giả đi theo, nhưng y vẫn bị chết, nếu ngươi đi vào như vậy, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
- Hừ, Bát Trưởng lão, lời này của ngươi là có ý gì, chẳng lẽ ta không nên báo thù cho Y Trọng hay sao?
Lúc này Y Đan cả giận nói.
Bát Trưởng lão lạnh nhạt lắc đầu, tựa hồ đã quen với tính khí của vị Y Đan này, lạnh nhạt nói:
- Ta không có cách nào đi vào nơi đây, nhưng cuối cùng thì bọn họ cũng phải đi ra, hay là cứ đợi ở đây đi.
- Đợi ở đây? Ha ha, lão tử không chờ được, không phải là chỉ là một ông lão Bán Tiên cảnh ốm bệnh thôi sao? Ta liền không tin Dao Trì dám to gan che chở cho hắn.
Y Đan gào thét một tiếng, không để ý đến Bát Trưởng lão cản trở, trực tiếp dẫn mọi người hướng về lối vào di tích mà đi.
Bát Trưởng lão cau mày, cuối cùng cũng không hề ngăn cản.
Tình cảnh này khiến người ta cảm thấy có chút quỷ dị, tuy rằng thân phận của thiên tài rất cao quý, so với trưởng lão còn cao quý hơn, nhưng thường là thiên tài đều tràn ngập kính ý đối với các trưởng lão của mình, như Y Đan thì thật là hiếm thấy.
Càng hiếm thấy hơn chính là thái độ của vị Bát Trưởng lão này, lại chỉ là mang tính chất tượng trưng ngăn cản một chút, nhưng không hề dùng thủ đoạn cứng rắn, trực tiếp tùy ý để cho Y Đan đi vào như vậy, khiến người ta rất có loại ý tứ đây là đang bỏ mặc y tiến vào chịu chết.
. . .
Mà lúc này, bên trên đạo trường nơi sâu xa trong di tích.
Husky và Đoạn Cửu Đức đã nhấc vỉ nướng lên, đang nướng đồ vật để ăn, một mặt là vì giết thời gian, mặt khác cũng là thèm ăn.
Một người một chó ăn không còn biết trời đâu đất đâu, người bên ngoài thì lại không để ý đến, đều từng người yên tĩnh ngồi ở bên cạnh, hoặc là tu luyện hoặc là dưỡng thần, vô cùng yên tĩnh.
Ầm!
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng nổ vang, trực tiếp đem sự yên tĩnh này đánh vỡ.
Mọi người đều bị quấy nhiễu, đều đứng lên, ánh mắt nhìn về phía nơi âm thanh khởi nguồn.
- Có người đi vào?
- Sát khí thật lớn, tựa hồ đang hướng về phía chúng ta mà tới.
Vài nữ đệ tử của Dao Trì kinh ngạc nói.
Lông mày của Bạch Thải Linh khẽ nhíu, sắc mặt có chút nghiêm nghị, nàng cảm giác được đối phương có ít nhất bảy vị cường giả Kim Tiên cảnh đỉnh phong đồng hành, tu sĩ Địa Tiên cảnh càng có hơn trăm, toàn thể đội hình so với các nàng nơi này phải cường đại hơn rất nhiều.
- Là người của Thần Nông Thị tộc.
Một vị hộ đạo giả của Dao Trì trầm giọng nói, hiển nhiên đã nhận ra một ít khí tức trong đó.
- Cái gì, Thần Nông Thị tộc? Bọn họ hướng về phía Từ lão mà đến.
Các nữ đệ tử của Dao Trì cả kinh, đều quay đầu lại nhìn về phía sau.
Nơi đó vẫn là chỗ trống một màu đen kịt, Từ Khuyết còn đang ngồi xếp bằng ở tại chỗ, vẫn không hề nhúc nhích.
Cái giả tượng này cho đến bây giờ, đều không có ai có thể phát hiện được.
Lúc này Husky và Đoạn Cửu Đức cũng nhanh chóng thu thập vỉ nướng lại, sắp xảy ra đại chiến, thứ khác có thể từ bỏ, nhưng vỉ nướng và thịt là không thể vứt đi.
- Tiên sư nó, Từ. . . cha của Từ Khuyết đến cùng bao giờ mới đi ra, nếu không chúng ta chạy đi, dù sao hắn ở bên trong cũng không có chuyện gì.
Husky đề nghị.
Đoạn Cửu Đức lập tức giơ hai tay tán thành:
- Không sai, nói không chừng còn có thể lừa gạt bọn họ tiến vào chịu chết nữa.
- Không cần phải phiền toái như vậy.
Đột nhiên, Mạc Quân Thần mở miệng.
Y đứng lên, nhìn Husky và Đoạn Cửu Đức, rất là bất đắc dĩ lắc đầu:
- Nói thật, ta không hiểu tại sao các ngươi mỗi lần đều chỉ muốn chạy, nhưng lần này, ta không dự định đi nữa, chỉ là một Thần Nông Thị tộc, Tạc Thiên Bang chúng ta có gì phải sợ?
- y. . .
Trong nháy mắt Husky và Đoạn Cửu Đức đều yên lặng, không còn gì để nói.
Tạc Thiên Bang có gì phải sợ?
Đương nhiên sợ a, tiểu tử Từ Khuyết kia không ở đây, chỉ mấy người chúng ta, làm sao có khả năng đánh thắng được nhiều người như vậy?
- Các ngươi muốn đi thì đi trước đi, nơi này giao cho bổn hộ pháp.
Lúc này, Mạc Quân Thần lại vung tay lên, cất bước hướng về chỗ cửa ra vào mà đứng, rất có khí thế một người giữ quan vạn người không phá nổi. Trầm giọng quát lên:
- Trăm vạn bang chúng của Tạc Thiên Bang, ở Thiên Châu cũng coi như một thế lực lớn, cần gì phải sợ một Thần Nông Thị tộc? Ta liền không tin, ngày hôm nay báo ra tên tuổi của Tạc Thiên Bang, bọn họ dám làm gì chúng ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận