Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1141: Kỳ Thực Ta Rất Mạnh

Giờ khắc này, trong lòng nữ tử cao gầy ít nhiều cũng cảm thấy có chút băn khoăn.
Mặc kệ Từ Khuyết là hạng người gì, chuyện này xét tới cùng thì đúng là do nàng đã đánh ngất Từ Khuyết.
Vì thế lúc này Từ Khuyết có vô sỉ như thế nào, nàng cũng không tiện hỏi gì khác, cho nên trực tiếp mở miệng nói:
- Nếu đạo hữu đã quên, vậy ta sẽ giải thích cho đạo hữu vậy. Vị trí hiện tại của chúng ta đúng là thuộc về Địa Châu Lâm Tiên Giới, nhưng Địa Châu chỉ là một cách chúng ta gọi giới này, trên thực tế thì Địa Châu cũng chia thành mấy Tiên Vực. . .
Nàng gần như có thể xác định, Từ Khuyết có lẽ là từ Huyền Hoàng Châu chạy tới đây, chuyện như thế này cũng không hiếm thấy, cho nên khi nàng giới thiệu về Địa Châu, đều nói về những chuyện không quá quan trọng, trên đường nha hoàn Tiểu Như cũng thỉnh thoảng bổ sung vài câu.
Được hai người giảng giải, Từ Khuyết cũng nhanh chóng ghi nhớ tất cả những tin tức này, cuối cùng xem như có một chút hiểu biết về Địa Châu.
Xét về tổng thể thì Địa Châu có sự bất đồng rất lớn với Huyền Hoàng Châu lúc trước hắn hỏi thăm được từ Lam Tâm Nguyệt.
Tuy rằng nơi này cũng có rất nhiều thư viện và tông phái thế lực, thư viện ở đây cũng cực kỳ chú trọng việc bồi dưỡng đệ tử giống như ở Huyền Hoàng Châu, nhưng ở phương diện phân chia địa vực thì Địa Châu phức tạp hơn Huyền Hoàng Châu rất nhiều.
Chuyện này cũng có lẽ là do Địa Châu quá lớn, vì thế bị chia thành sáu đại Tiên Vực, do sáu đại Kim Tiên quản lý.
Mỗi một Tiên Vực đều vô cùng rộng lớn, vị trí hiện tại của Từ Khuyết thuộc về Trấn Nguyên Tiên Vực, chưởng quản Tiên Vực này là Trấn Nguyên đạo nhân, tu vi đã đạt tới Kim Tiên đỉnh phong từ lâu, thực lực vô cùng cường đại.
Nữ tử cao gầy và Tiểu Như cũng là người ở Tiên Vực này, hơn nữa lai lịch cũng không nhỏ, theo lời Tiểu Như nói, nữ tử cao gầy là chính là nhị tiểu thư của hội trưởng Phong Thương Hội, là hòn ngọc quý trên tay hội trưởng, tên là Phong Lan Vũ.
Mà Phong Thương Hội ở Trấn Nguyên Tiên Vực cũng có lịch sử lâu đời mấy chục ngàn năm, ngay cả Trấn Nguyên đạo nhân chưởng quản Trấn Nguyên Tiên Vực cũng đã từng đích thân tới Phong Thương Hội.
Theo như lời miêu tả thì Từ Khuyết cũng cảm thấy Phong Thương Hội này đúng là không đơn giản, nhưng hắn nhớ tới cuộc đối thoại của nữ tử cao gầy cùng Tiểu Như lúc trước, đột nhiên cười hỏi:
- Phong Thương Hội các ngươi đã mạnh mẽ như vậy, tại sao còn cần hòn ngọc quý trên tay hội trưởng tự mình chạy đi tìm một vị Luyện Khí Đại Sư?
- Bởi vì. . .
Tiểu Như nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hai mắt nữ tử cao gầy tên là Phong Lan Vũ xẹt qua vẻ cô đơn, khẽ lắc đầu nói:
- Để đạo hữu chê cười rồi, những lời Tiểu Như nói chỉ là quá khứ của Phong Thương Hội chúng ta, hiện tại đã sớm không còn như trước, đã sa sút thành một tiểu thương hội.
- Thì ra là như vậy, nhưng Phong cô nương cũng không cần chán nản như thế, dù sao thời gian luôn tàn khốc, có bao nhiêu thế lực lớn đều biến mất trong dòng sông lịch sử, các ngươi và Phong Thương Hội truyền thừa nhiều năm như vậy, bây giờ vẫn còn tồn tại như trước, đây đã là chuyện rất đáng mừng rồi.
Từ Khuyết hơi mỉm cười nói.
Tiểu Như nghe thế thì "Phốc" một tiếng bật cười:
- Mới khi nãy còn nghĩ ngươi là một kẻ ngốc, không ngờ tới ngươi lại biết ăn nói như thế, chuyện xấu đều có thể nói thành chuyện tốt.
Phong Lan Vũ cũng khẽ mỉm cười, nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Đa tạ cát ngôn của đạo hữu, nhưng đạo hữu thực sự quá khen rồi.
- Nào có, nào có.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, khiêm tốn nói:
- Ta chỉ nói lời thật lòng thôi, thương hội các ngươi khẳng định đã trải qua vô số nguy cơ, vô số đau khổ, ở bên trong khó khăn không ngừng trưởng thành mạnh mẽ, đây là một thử thách. Đương nhiên, không giống Tạc Thiên Bang chúng ta, từ trước đến nay đều đã có triệu năm lịch sử, từ khi sáng lập đến nay một chút khó khăn cũng không gặp phải, một đường phong quang, trước sau mạnh mẽ.
- Hả?
Nụ cười trên mặt Tiểu Như và Phong Lan Vũ nhất thời cứng lại, khóe miệng co rút.
Nói chuyện nửa ngày, tên tiểu tử này đúng là không phải đang nói lời khách khí, hắn nói nhiều như vậy, cuối cùng chính là hắn tự khen thế lực của chính mình.
Nhưng Tạc Thiên Bang là bang phái thế lực ở đâu, từ xưa tới nay chưa từng nghe nói, lại còn có lịch sử hơn triệu năm?
Nhất thời, trên mặt hai người đều lộ vẻ ngờ vực, cho rằng Từ Khuyết đang nói nhảm.
Ngay cả ở Trấn Nguyên Tiên Vực, một số thế lực mạnh mẽ cổ xưa cũng chỉ mới có lịch sử mười mấy vạn năm, tên tiểu tử này vừa lên tiếng liền nói tới tên một bang phái xa lạ, còn nói có hơn triệu năm lịch sử, nghe thế nào cũng giống như là đang khoác lác.
- Này, các ngươi đừng dùng ánh mắt này nhìn ta, ta nói thật đấy, không cần phải lừa các ngươi, mỗi người Tạc Thiên Bang chúng ta đều là thiên tài tinh anh.
Từ Khuyết vỗ ngực nói ra.
"Phốc!"
Tiểu Như bật cười:
- Thiên tài tinh anh? Trong đó có cả ngươi sao?
- Không sai.
Từ Khuyết khẽ cong khóe miệng, nói ra:
- Ta biết ngươi đang cười cái gì, thế nhưng không liên quan, mặc kệ ngươi có tin hay không, lúc trước chỉ là ta nhất thời sai xót mà thôi, kỳ thực ta rất mạnh, nếu như nghiêm túc thì một chiêu cũng đủ đánh với hai người các ngươi.
Trên thực tế, Từ Khuyết cũng rất buồn bực, mãi mà không nghĩ ra vì sao hắn lại bị một chiêu đánh ngất.
Phong Lan Vũ đánh ra pháp quyết, hắn cũng không cảm giác được nguy hiểm gì, thậm chí uy lực pháp quyết kia chỉ tương đương với những tu sĩ Nhân Tiên cảnh ở Thất Lạc Chi Địa, vô cùng bình thường, nhưng sau khi pháp quyết đánh xuống Huyền Trọng Xích, lại có thể đánh hắn ngất đi.
Vì thế không phải là Phong Lan Vũ quá mạnh mẽ, mà là sau khi Từ Khuyết mình bị thương, đã xuất hiện một vấn đề nào đó nên yếu đi rồi.
Chỉ có điều hiện tại vừa tỉnh lại, hắn cũng chưa kịp tìm hiểu nguyên nhân cụ thể.
Nhưng đối với Phong Lan Vũ và Tiểu Như mà nói, Từ Khuyết thực sự rất yếu, mặc kệ có dùng một chiêu đánh ngất hắn hay không, hắn cũng chỉ là một tu sĩ Bán Tiên cảnh sơ kỳ mà thôi, so với Tiểu Như đã đạt đến Bán Tiên cảnh trung kỳ còn kém một tiểu cấp bậc, tự nhiên là không tin lời hắn nói.
Bán tiên cảnh sơ kỳ, muốn dùng một chiêu đánh bại một Nhân Tiên cảnh trung kỳ và một Bán Tiên cảnh trung kỳ? Đây không phải đang khoác lác thì là gì?
- Đạo hữu, phía trước không xa chính là Ly Khâu thành, chúng ta muốn vào thành dùng Truyền Tống Trận về nhà, không bằng trước tiên thả ngươi ở nơi này, sau này nếu có duyên thì gặp lại.
Lúc này, Phong Lan Vũ lại lên tiếng.
Thần hồn của nàng vẫn chưởng khống phi thuyền, thấy sắp đến Ly Khâu thành nên nàng muốn để Từ Khuyết rời đi trước.
Tuy rằng hiện tại Phong Thương đã sa sút, nhưng nàng có tư chất tu luyện thượng thừa, tướng mạo mỹ lệ, bên trong những tu sĩ trẻ tuổi cũng có chút danh tiếng, nếu để người khác nhìn thấy bên trong phi thuyền của nàng có nam nhân, sẽ không tránh khỏi bị truyền ra một số lời nói bóng nói gió, đến lúc đó, Từ Khuyết nhất định sẽ bị một số người nhìn chằm chằm.
Vì thế, Phong Lan Vũ mặc kệ là vì bản thân suy nghĩ, hay vì an nguy của Từ Khuyết mà suy nghĩ, nàng đều cảm thấy hẳn là nên duy trì khoảng cách thích hợp với Từ Khuyết, như vậy có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Nhưng Từ Khuyết vừa nghe lời này thì có chút không tình nguyện.
Nếu như hắn không bị thương thì cũng không sao, khẳng định sẽ trực tiếp rời đi, nhưng hiện tại hắn nhận ra được bản thân mình rất có lẽ đã xuất hiện vấn đề, hơn nữa hắn vừa mới tới Địa Châu, không quen với sinh hoạt ở đây, vạn nhất gặp phải phiền toái gì, sợ là ngay cả Bán Tiên cảnh cũng không đánh lại được.
Đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh nữa, mà có khả năng ngay cả mệnh cũng mất đi.
Vì thế, trước khi tìm ra nguyên nhân mình yếu đi, đồng thời khôi phục lại thực lực đến đỉnh cao, hắn cảm thấy không thể một mình rời đi, mà Phong Lan Vũ và Phong Thương Hội dường như cũng có thực lực địa vị, nếu có thể tạm thời được các nàng che chở, đúng là lựa chọn an toàn thích hợp nhất trước mắt.
Chỉ có điều. . . nên tìm cớ gì lưu lại đây?
- Chờ một chút.
Đột nhiên, Từ Khuyết như nhớ ra cái gì đó, khóe miệng đột nhiên cong lên, cười híp mắt nhìn về phía Phong Lan Vũ nói:
- Phong cô nương, lúc trước ta có nghe các ngươi nói, các ngươi muốn tìm tìm một tên Luyện Khí Đại Sư?
- Ừm, không dối gạt đạo hữu, việc này quan hệ đến ta cùng tương lai Phong Thương Hội, thậm chí là sống còn. Chỉ tiếc mấy năm qua chúng ta tìm vô số địa phương, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Phong Lan Vũ nói đến đây, vẻ mặt không khỏi hơi ảm đạm, có chút mất mát.
- Yêu, Phong cô nương, vậy ngày hôm nay ngươi gặp may rồi, ta có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi.
Túc này Từ Khuyết ưỡn thẳng ngực, trên mặt lộ ra một nụ cười.
Sau đó, dưới vẻ mặt tràn đầy nghi vấn của Phong Lan Vũ cùng Tiểu Như, hắn tràn đầy tự tin nói:
- Kỳ thực tại hạ chính là một tên Luyện Khí Đại Sư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận