Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1202: Kinh Chiến

Ding, Khốn Sát Trận đã bố trí thành công!
Ding, Khốn Sát Trận đã bố trí thành công!
Ding, Khốn Sát Trận đã bố trí thành công!"
. . .
Từng tiếng từng tiếng thông báo của hệ thống, không ngừng vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Nhưng mà Từ Khuyết vẫn chưa dừng lại, hắn còn đang nhanh chóng vờn quanh biên giới Hoang Vực, không ngừng bố trí sát trận.
Lần này hắn muốn chơi lớn!
Ding, tất cả Khốn Sát Trận đã bố trí xong, tổng cộng 50 toà, có tiếp tục hay không?
- Tiếp tục, lại bố trí thêm 50 toà, tập hợp chẵn 100 đi! Mẹ nó, lần này ta muốn Đỉnh Thiên Thư Viện và Khí Tông biến mất trên thế gian.
Trong tròng mắt của Từ Khuyết tràn đầy kiên định.
Hắn đã không thèm đến xỉa, đây là một hồi đánh cược.
100 toà Khốn Sát Trận, đây là một lần vô cùng bạo tay trước nay hắn chưa từng thứ, tiêu tốn ròng rã hơn một triệu điểm trang bức, thậm chí còn từ chỗ hệ thống vay ra 50 vạn điểm trang bức, gộp lại tổng cộng tiêu hao hai triệu điểm trang bức, so với lúc đối phó với phân đà của Khí Tông còn tàn nhẫn hơn.
Mấu chốt nhất chính là lần này hắn bố trí Khốn Sát Trận, tất cả đều là phân tán ra, cũng không trùng điệp giống như trước.
Tuy rằng đã trùng điệp Khốn Sát Trận lên, đầy đủ kiên cố, nhưng lực bộc phát không đủ mạnh, tuy nhiên lần này Từ Khuyết có Lục Nhâm Địa Bàn, đây là một kiện Tiên Khí có thể kết hợp địa thế để lập ra trận pháp, uy lực của trận pháp do Lục Nhâm Địa Bàn dựa vào địa thế làm ra, sẽ căn cứ vào địa thế để xác định.
Mà bây giờ Từ Khuyết bố trí 100 toà Khốn Sát Trận, tất cả đều chỉ vì phụ trợ cho Lục Nhâm Địa Bàn, để lúc Lục Nhâm Địa Bàn phát động, 100 toà Khốn Sát Trận này, sẽ tất cả đều trở thành mắt trận, triệt để dung hợp làm một, ở dưới sự bố trí của Lục Nhâm Địa Bàn biến thành một toà đại sát trận.
- Hừ, bản bức thánh không phát uy, thật sự coi ta là Husky à?
Nhìn từng toà từng toà Khốn Sát Trận tiếp tục bố trí, khóe miệng của Từ Khuyết nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo, ánh mắt quét về phía từng toà lều trại cách đó không xa.
Sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, mở rộng thần hồn, tìm kiếm mấy đạo khí tức trong đó, môi hơi động, tiến hành truyền âm.
. . .
Cùng lúc đó, trong doanh trướng của Lập Thiên Thư Viện, Tần Hướng Thiên cùng Tần Tam Lập đang ngồi ở bên trong đó, sắc mặt nghiêm túc.
Bọn họ đúng là muốn tìm Tạc Thiên Bang hợp tác, nhưng trong khoảng thời gian ngắn này, tựa hồ cũng không có chỗ để xuống tay.
Một mặt là không biết nên làm gì để liên lạc với Tạc Thiên Bang, mặt khác là thời gian đã rất vội vàng, đám người Đỉnh Thiên Thư Viện cùng Khí Tông kia đã chuẩn bị muốn đóng chặt lối vào Hoang Vực.
- Đại ca, chuyện này. . . nếu không chúng ta phân công nhau hành động đi, ngươi đi tìm Tạc Thiên Bang, ta đi ngăn cản bọn Lâm lão đầu.
Tần Tam Lập đứng lên, lo lắng nói.
- Không thể, bọn Lâm lão đầu lúc này đang chờ chúng ta tới cửa.
Lúc này Tần Hướng Thiên bác bỏ nói.
Y biết rõ, bây giờ đi ra ngoài ngăn cản, nhất định sẽ cho những người còn lại cái cớ để ra tay với bọn họ, khẳng định là một con đường chết.
- Đại ca, nhưng bây giờ không còn thời gian nữa, nếu như lối vào Hoang Vực bị phong cấm, chúng ta làm gì cũng sẽ vô dụng rồi.
Tần Tam Lập cực kỳ cấp bách, y thực sự không muốn nhìn thấy Tần Tố Tố bị giam ở bên trong Hoang Vực.
Mặt của Tần Hướng Thiên cũng sầm lại, cực kỳ nghiêm nghị, giờ phút này y thật không biết nên đi bước kế tiếp như thế nào, có chút trở nên chần chờ.
Vèo!
Đột nhiên, Tần Tam Lập đứng lên, vô cùng ngạc nhiên.
- Lão tam, làm sao thế?
Tần Hướng Thiên ngẩn ra, mở miệng hỏi.
Tần Tam Lập khoát tay áo một cái, ra hiệu cho Tần Hướng Thiên chờ một chút, lập tức môi hơi động, bắt đầu truyền âm.
- Hảo tiểu tử, lão phu vừa định tìm các ngươi đây, nói mau, các ngươi ở đâu, lão phu có đại sự muốn thương lượng với các ngươi.
- Tiền bối, có chuyện gì chờ sau này lại thương lượng đi, bây giờ ngươi chỉ cần nghe ta nói là được.
- Chờ đã. . .
- Tiền bối, đừng cắt ngang, thời gian không có nhiều. Ta muốn ngươi bây giờ lập tức mang người của các ngươi đi, còn có những thế lực đối lập với Đỉnh Thiên Thư Viện cùng với Khí Tông, để bọn họ cấp tốc rút khỏi khu vực này, nhớ kỹ, các ngươi chỉ có nửa canh giờ.
- y, tiểu tử, ngươi chờ một chút, a. . .
Tần Tam Lập truyền âm một lần nữa, nhưng lại phát hiện ra không tìm được khí tức của Từ Khuyết nữa, không khỏi đem ánh mắt nhìn về phía Tần Hướng Thiên.
Lúc này Tần Hướng Thiên cũng mơ hồ đoán được cái gì, mở miệng hỏi:
- Người của Tạc Thiên Bang tìm ngươi?
- Ừm, là tiểu tử Bạch Triển Đường kia tìm ta.
Tần Tam Lập tỏ vẻ cay đắng gật đầu.
- Hắn nói cái gì?
- Hắn. . . hắn muốn chúng ta lập tức dẫn người rút khỏi nơi đây, hơn nữa chỉ có nửa canh giờ.
- Nửa canh giờ, rút khỏi nơi đây?
Tần Hướng Thiên lập tức nhíu mày, hồ nghi nói:
- Tạc Thiên Bang bọn họ đến cùng là muốn làm gì?
- Đại ca, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên nghe theo tiểu tử kia đi, mau chóng rút đi, nghe giọng nói kia của hắn, ta có một loại dự cảm xấu.
Tần Tam Lập cẩn thận nói.
- Nhưng. . . Khí Tông, Đỉnh Thiên Thư Viện cùng với những thế lực khác có nhiều người như vậy, thậm chí Khí tông còn có một vị cường giả Kim Tiên cảnh tọa trấn ở đây, Tạc Thiên Bang thật có năng lực giải quyết bọn họ ư?
Tần Hướng Thiên nói, cảm thấy rất hoài nghi đối với chuyện này.
- Đại ca, không cần quan tâm bọn họ có năng lực hay không, chúng ta rút lui trước rồi lại nói, chỉ cần rút khỏi khu vực này, chúng ta có thể ở bên ngoài quan sát một chút, nếu như có cơ hội, trở về cũng không muộn.
Tần Tam Lập đề nghị.
Tần Hướng Thiên chần chờ một lát, cuối cùng gật gật đầu:
- Thôi, liền theo lời ngươi nói đi, nhưng mà. . . nửa canh giờ, e rằng ta phải tự mình đi kéo dài thời gian một chút.
. . .
Lúc này, lều trại ở ngoài.
Cửa ra vào Hoang Vực, hơn trăm tên cường giả Địa Tiên cảnh xếp thành hàng ngũ, mười mấy vị cường giả Thiên Tiên cảnh đến từ các thế lực lớn, sắc mặt đều nghiêm nghị nhìn về phía trước, Lâm viện trưởng cùng Lý lão chấp sự của Khí Tông cũng ở trong đó.
Bọn họ sắp liên hợp ra tay đóng chặt cửa ra vào Hoang Vực, bây giờ đã tiến vào giai đoạn chuẩn bị.
- Chờ một chút, chưởng môn, đại sư tỷ các nàng còn ở bên trong, sắp đi ra rồi, chờ chút để các nàng đi ra đã!
Đột nhiên, một bóng người vọt ra, là một đứa bé mười hai mười ba tuổi, chạy đến trước mặt một tên cường giả Thiên Tiên cảnh, quỳ xuống cầu khẩn nói.
- Cái gì? Đại sư tỷ của ngươi cũng đi vào?
Tên cường giả Thiên Tiên cảnh kia lập tức cả kinh, lập tức đem ánh mắt nhìn về phía Lâm viện trưởng, đây là đang trưng cầu ý kiến của Lâm viện trưởng.
Lâm viện trưởng tỏ vẻ lạnh lẽo, lạnh nhạt nói:
- Nếu như mỗi người đều nói người ở bên trong sắp ra ngoài rồi, muốn chúng ta chờ một chút, vậy cửa ra vào này chẳng phải mãi mãi cũng không thể đóng lại sao?
- Lâm viện trưởng, nhưng mà. . .
Tên cường giả Thiên Tiên cảnh kia còn muốn nói cái gì.
Nhưng Lý lão chấp sự của Khí Tông ở bên cạnh lại đột nhiên ngẩng đầu, một đôi ánh mắt lạnh lùng quét qua.
Mặt của tên cường giả Thiên Tiên cảnh kia lập tức biến sắc, vội vàng ngậm miệng lại.
- Cha, chờ một chút, đại ca còn ở bên trong!
Lúc này, lại một bóng người chạy ra, hướng một cường giả Thiên Tiên cảnh khác hô.
Tiếp đó, trong đám người không ngừng chạy đến từng bóng người, đều hướng về phía cường giả các thế lực còn lại cầu xin.
Bọn họ đều có quan hệ thân mật, hoặc là người thân cận còn ở bên trong Hoang Vực, không thể đi ra kịp.
Giờ phút này cửa ra vào Hoang Vực sắp đóng, bọn họ cũng ngồi không yên được nữa, đều đi ra cầu xin, hy vọng có thể chờ một chút.
- Làm càn!
Đột nhiên, Lâm viện trưởng mở miệng, lớn tiếng quát mắng lên.
Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Khắp khuôn mặt của Lâm viện trưởng đều là băng hàn, lạnh lùng nói:
- Nếu ai dám lại mở miệng cản trở việc đóng cửa Hoang Vực, tất cả sẽ coi như đồng đảng của Tạc Thiên Bang đến xử trí, giết chết không cần luận tội!
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người run lên, cảm giác được một luồng sát khí tràn ngập toàn thân, lạnh cả sống lưng.
- Ô ô ô, chưởng môn, đại sư tỷ các nàng thật sự sắp ra đây, van cầu ngươi, chờ các nàng đi ra đi. . .
Nhưng vào lúc này, đứa bé mười hai mười ba tuổi kia vẫn quỳ gối trước mặt cường giả Thiên Tiên cảnh, khóc lóc cầu khẩn nói.
Tuổi tác y còn nhỏ, căn bản không nhận rõ ở đây đến cùng là ai đang làm chủ, cho rằng chỉ cần để chưởng môn của mình đồng ý, thì có thể giúp cho các sư tỷ của y trở về.
- Câm miệng, Đồng nhi, mau mau về cho ta. . .
Mặt của tên cường giả Thiên Tiên cảnh kia biến sắc, lúc này mở miệng răn dạy.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe "Xèo" một tiếng.
Một vệt sáng đột nhiên xẹt qua, trực tiếp lướt về phía đứa bé kia, từ mi tâm của y xuyên qua.
Bạch!
Trong chốc lát, toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều ngây người.
Tiếng khóc của đứa bé kia cũng tắc nghẽn dừng lại, thân thể lập tức chậm rãi đổ xuống phía sau, mất đi sinh cơ.
- Vô sỉ, Lâm lão đầu, ngươi ngay cả một đứa bé cũng không buông tha!
Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ vang lên, Tần Hướng Thiên từ nơi không xa vọt tới, lộ ra vẻ tức giận.
- Ta nói rồi, ai lại cản trở chuyện đóng Hoang Vực lại, xử trí như đồng đảng của Tạc Thiên Bang, giết chết không cần luận tội! Tần viện trưởng, lẽ nào ngươi cũng phải đến ngăn cản chúng ta sao?
Lâm viện trưởng nhàn nhạt đáp, âm thanh cực kỳ lạnh lẽo, con ngươi quét về phía Tần Hướng Thiên, xẹt qua một ít trêu tức.
Y chính là đang đợi Tần Hướng Thiên ra tay, mà bây giờ, y đã toại nguyện, Tần Hướng Thiên thật sự bị bức ép đi ra.
- Ta ngăn cản CM ngươi!
Tần Hướng Thiên rống lớn một tiếng, trực tiếp bấm ra pháp quyết mạnh mẽ, cuốn lên ánh sáng hừng hực, giết về phía Lâm viện trưởng.
- Chư vị còn đứng ngây ra đó làm gì, Tần viện trưởng là đồng đảng của Tạc Thiên Bang, còn không mau liên thủ bắt y lại?
Khóe miệng của Lâm viện trưởng lập tức nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo, đứng dậy nghênh chiến.
Ầm!
Giữa hai người, trong nháy mắt triển khai một hồi đại chiến kinh thiên động địa.
Cường giả Thiên Tiên cảnh còn lại cũng chần chờ trong chốc lát, lập tức đều bay lên không trung, hướng Tần Hướng Thiên vây giết lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận