Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1267: Chư Vị Cô Nương, Ta Muốn...

Trong nháy mắt, toàn trường vắng lặng một mảnh.
Đông đảo đệ tử Dao Trì, kể cả Bạch Thải Linh cùng mấy vị chấp sự ở bên trong đều choáng váng.
Tuy rằng các nàng đã đoán được lão nhân gia này rất phi phàm, tuyệt không phải nhìn qua chỉ là Bán Tiên cảnh có vẻ bệnh đơn giản như vậy, hơn nữa hắn còn cải tử hồi sinh một cây Bàn Đào, toả ra sự sống, khẳng định là thật sự không đơn giản.
Nhưng bây giờ nghe lời nói của hắn, mọi người lập tức ngây người.
Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố!
Đây chính là khắc hoạ một đời của ông lão này hay sao? Từ một đời thiên tài, lại bị người ghen tỵ, chèn ép, thậm chí chịu khổ hãm hại, mới lưu lạc tới trình độ như ngày hôm nay?
Thì ra. . . hắn đúng là một vị lão nhân có chuyện xưa.
Trong lòng rất nhiều đệ tử Dao Trì đều nổi lòng tôn kính, bất luận trước đây ông lão này mạnh mẽ cỡ nào, chỉ bằng vào việc hắn có thể làm cho Bàn Đào Thụ toả ra sự sống, liền đủ để làm cho người người kính nể, dù sao loại thủ đoạn này, cho dù Thần Nông Thị tộc đều không làm được.
- Thực sự là buồn cười.
Lúc này, một tiếng cười xem thường vang lên.
Người thanh niên trẻ ngồi ở trên ghế kia, thiên tài Y Trọng của Thần Nông Thị tộc, trên mặt lộ ra một vệt châm biếm, nhìn về phía Từ Khuyết:
- Nếu như ngươi thật sự muốn mai danh ẩn tích tham sống sợ chết, cần gì phải chạy đến Dao Trì, còn xuất thủ cứu sống một gốc cây Bàn Đào? Nếu như ngươi thật sự là không muốn bị phát hiện, ngươi hẳn là nên cứu sống toàn bộ Bàn Đào Viên, sau đó yên lặng rời đi, mà không phải chỉ cứu sống một gốc cây, sau đó chờ chúng ta phát hiện hỏi dò ngươi, ngươi lại làm bộ bất đắc dĩ bị phát hiện.
Lời nói này của Y Trọng vừa phát ra, cũng thực là có loại ý tứ một lời thức tỉnh người trong mộng.
Vẻ mặt của một ít đệ tử Dao Trì ở đây, cũng hơi có chút trở nên quái lạ.
Ngược lại là mặt của mấy vị chấp sự kia lại không hề có chút cảm xúc, tựa hồ đối với chuyện này cũng không cảm thấy có cái gì bất ngờ, thậm chí ở trong mắt của các nàng, chuyện này hoàn toàn không tính là gì.
Chỉ cần có năng lực cứu sống những cây Bàn Đào kia, chuyện này sẽ giúp cho Dao Trì tiết kiệm được lượng lớn thiên tài địa bảo, không cần lại đi cải tạo một mảnh Bàn Đào Viên mới, thân là người có năng lực, Dao Trì cho đối phương một ít ban thưởng cùng báo đáp, là một chuyện rất bình thường.
Nhưng bây giờ Y Trọng nói trắng ra như thế, thì lại có chút không nể mặt mũi, tuy rằng y là có ý tốt, có thể giúp cho Dao Trì nói trắng ra, không cần cùng Từ Khuyết vòng vo, nhưng làm như vậy cũng không quá thích hợp với Dao Trì.
Các nàng quen lấy lễ đãi người, đối với loại phong cách hành sự đơn giản thô bạo này, dù sao vẫn rất khó tiếp thu.
Lúc này, Lâm chấp sự đứng lên, nhìn về phía Từ Khuyết hơi mỉm cười nói:
- Từ lão, vị này chính là thiên tài Y Trọng của Thần Nông Thị tộc, kỳ thực nhắc tới cũng xấu hổ, chúng ta đối với mảnh Bàn Đào Viên này đã bó tay toàn tập, nếu như ngài thật sự có biện pháp có thể cứu sống mảnh Bàn Đào Viên này, mong rằng ngài có thể ra tay giúp đỡ.
Nàng trực tiếp che lại những câu nói vừa nãy kia của Y Trọng, giảm bớt một ít tình cảnh lúng túng, đồng thời cũng đem đề tài quay lại Bàn Đào Viên, lấy giọng thành khẩn thỉnh cầu Từ Khuyết hỗ trợ.
Nếu như người bình thường, vẫn liền bán cho Dao Trì một chút mặt mũi, thật sự là sẽ quên đi.
Nhưng Từ Khuyết liền không phải người bình thường, trà trộn ở trong Tu Tiên Giới nhiều năm như vậy, hắn khi nào chịu được nửa điểm oan ức?
Trước mắt lại bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu nói năng lỗ mãng như thế, nếu như hắn không tìm về chút mặt mũi, còn có thể gọi là Từ Khuyết sao?
Còn có thể gọi là cha của Từ Khuyết sao?
- Ha ha!
Từ Khuyết nở nụ cười, thân thể già nua theo tiếng cười khẽ run lên, hắn chống gậy, cười nói:
- Lâm chấp sự hiểu lầm rồi, kỳ thực ngày hôm qua lão phu đi tới Bàn Đào Viên, thấy là một mảnh tử khí, có chút không đành lòng, liền đem một chút linh dịch còn sót ở trên người đổ xuống, có thể cứu sống một gốc cây Bàn Đào đã là vận may, còn chuyện khác, lão phu thực sự là thương mà không giúp được gì.
Từ chối?
Mấy vị chấp sự của Dao Trì cùng Bạch Thải Linh, trong lòng đều hồi hộp một tiếng.
Sau đó, ánh mắt của mọi người cũng đều vô tình hay cố ý quét về phía Y Trọng, hiển nhiên các nàng cũng không tin Từ Khuyết chỉ có thể cứu sống một gốc Bàn Đào Thụ, sở dĩ từ chối, đơn giản là bởi vì tên Y Trọng này bất kính đối với hắn, khiến cho hắn không thích.
Lúc này Y Trọng cũng có chút ngây người, y chính là thiên tài của Thần Nông Thị tộc, thậm chí rất có hi vọng đoạt được vị trí Thần Tử của Thần Nông Thị, địa vị ở trên Thiên Châu mạnh mẽ biết bao, có ai dám không nể mặt y?
Vì thế vừa nãy y thấy vị lão giả này có tu vi thấp, càng không có bất kỳ bối cảnh nào, mới dám nói chuyện đơn giản thô bạo như vậy, cũng là vì muốn để cho Dao Trì thuận tiện làm việc, lưu lại ấn tượng tốt cho Bạch Thải Linh, đồng thời để lão giả này cũng có thể lấy được tương ứng báo lại, mọi người có thể đơn giản trực tiếp hoàn thành giao dịch.
Nhưng y ngàn lần tính toán, liền hoàn toàn không tính tới việc ông lão này lại không nể mặt mũi, từ chối cứu sống toàn bộ Bàn Đào Viên.
Đã như thế, ngược lại Y Trọng y lại thành kẻ ngu ngốc thành sự không đủ bại sự có thừa.
"Ầm!"
Lúc này, Y Trọng tầng tầng vỗ bàn một cái, trực tiếp đứng lên, uy thế hung hăng bao phủ ra, trừng mắt nhìn về phía Từ Khuyết quát lên:
- Vô sỉ, ngươi thật là to gan, ngay ở trước mặt chúng ta, lại còn dám nói như thế, chẳng lẽ ngươi không để Dao Trì cùng với Thần Nông Thị tộc chúng ta vào mắt sao?
- Haizz!
Từ Khuyết đối với chuyện này chỉ có thể lắc lắc đầu, sâu sắc thở dài, tỏ vẻ cô đơn cùng bất đắc dĩ:
- Vị tiểu ca này thật sự đã hiểu lầm, lão phu thực sự là thương mà không giúp được gì.
- Ngươi. . .
Mặt Y Trọng tối sầm lại, làm dáng muốn ra tay.
Dù sao thân là thiên tài của Thần Nông Thị tộc, y chưa bao giờ gặp phải loại tình cảnh này, trong ngày thường tên này vừa kêu gào lên, ai dám không cho ba phần mặt? Coi như là không sợ chết, chỉ cần đối phương không có bối cảnh gì, Thần Nông Thị tộc của y đều có thể trực tiếp giết chết cho hả giận.
- Đủ rồi!
Lúc này, Bạch Thải Linh quát lạnh một tiếng, ngăn cản hành động kế tiếp của Y Trọng.
Nàng lạnh lùng nhìn về phía Y Trọng, đạm mạc nói:
- Y đạo hữu, vị Từ lão tiên sinh này chính là cha của một vị bằng hữu của ta, cũng là khách mời của Dao Trì ta, hi vọng ngươi có thể tôn trọng hắn một chút.
Nói xong, ánh mắt của Bạch Thải Linh mới rơi vào Từ Khuyết, tràn đầy xin lỗi nói:
- Từ lão, xin lỗi, Dao Trì chiêu đãi không chu đáo, xin ngài thứ lỗi.
- Không sao không sao, lão phu đã là bước nửa bước vào quan tài, há có thể để ý những thứ này đây.
Trên mặt Từ Khuyết lộ ra nụ cười hòa ái, khoát tay áo nói.
- Chuyện này. . .
Cùng lúc đó, cả khuôn mặt của Y Trọng đã đen đến cực điểm.
Lúc này y xem như là lòng tốt làm chuyện xấu, vốn định dùng một lời vạch trần tất cả, ở trước mặt Bạch Thải Linh biểu hiện một phen, cuối cùng nói không chừng Bạch Thải Linh còn phải nói lời cảm ơn với y, lại không nghĩ rằng sự việc lại biến thành như vậy, đặc biệt nhìn thấy loại nụ cười "hiền lành" trên mặt Từ Khuyết kia, Y Trọng liền cảm giác buồn nôn giống như ăn phải con ruồi.
Lão già này tuyệt đối đang giả bộ!
Y Trọng cũng đứng dậy, nhìn về phía Bạch Thải Linh nói:
- Bạch Thánh Nữ, việc này đúng là ta đường đột, vẫn xin xem xét. Nhưng ta không cho là ta đã nói sai, nếu như ông lão này thật sự hết cách rồi, cần gì phải cứu một gốc cây Bàn Đào, trước khi hắn ra tay, khẳng định đã nghĩ đến chuyện các ngươi sẽ tìm tới hắn, nếu như không có cách nào cứu sống toàn bộ Bàn Đào Viên, chỉ cứu một gốc cây thì có ích lợi gì? Đây không phải là vẽ rắn thêm chân hay sao?
Giọng điệu của Y Trọng vô cùng hung hăng, ybiết ngày hôm nay không thể bỏ qua như thế, bằng không vị Bạch Thánh Nữ này sẽ cảm thấy y là đồ bị thịt, vì thế, dù như thế nào y cũng phải nghịch chuyển cục diện này.
Vèo!
Lúc này, cặp ánh mắt lạnh lùng kia của Y Trọng, trực tiếp quét về phía Từ Khuyết, mang theo một ít giọng cảnh cáo nói:
- Lão đầu, ngươi cũng đừng vòng vo, nếu như ngươi thật không có cách nào cứu sống Bàn Đào Viên, vậy Y Trọng ta nhất định sẽ xin lỗi ngươi. Nhưng ta có thể thấy, ngươi có biện pháp, chỉ có điều ngươi muốn mượn chuyện này để Dao Trì cho ngươi chút chỗ tốt mà thôi, chẳng bằng trực tiếp một chút, nói ra điều kiện của ngươi, nếu như ngươi thật sự có thể cứu sống Bàn Đào Viên, Thần Nông Thị tộc ta lại cho ngươi thêm một chút thiên tài địa bảo, như thế nào?
- Y đạo hữu, ngươi. . .
Trên mặt của Bạch Thải Linh đã mang theo một ít tức giận, dù cho lời này của Y Trọng quả thật làm cho mọi người đều cảm thấy có chút đạo lý, nhưng nàng vẫn không ưa loại thái độ này của Y Trọng.
Nói cho cùng, nàng vẫn cảm thấy nợ Từ Khuyết một phần ân tình, dù sao lúc trước ở bên trong Luyện Nguyệt Cung, thật sự là Từ Khuyết đã cứu nàng, bây giờ cha của Từ Khuyết ở đây, nếu như để lão nhân chịu oan ức, tương lai Bạch Thải Linh nàng làm sao đối mặt với Từ Khuyết?
Nhưng mà lời của Bạch Thải Linh còn chưa nói ra khỏi miệng, liền đã bị Từ Khuyết cắt ngang.
- Ha ha!
Từ Khuyết phát ra một trận cười khổ, lắc đầu nói:
- Được rồi, chuyện đến nước này, lão phu chỉ có thể thừa nhận vị tiểu huynh đệ này nói không sai, lão phu quả thật có thể cứu sống Bàn Đào Viên, hơn nữa còn có yêu cầu với Dao Trì cũng.
Lời này vừa dứt, khuôn mặt kia của Y Trọng vốn đang âm trầm, trong nháy mắt buông ra, từ âm u chuyển qua sáng sủa, trong lòng dài thở ra một hơi.
Bạch Thải Linh cùng rất nhiều chấp sự, còn có rất nhiều nữ đệ tử Dao Trì, lại đều sửng sốt.
Ở trong ấn tượng của các nàng, vị lão nhân hòa ái này, không phải là người có bụng dạ cực sâu như vậy.
Xem ra đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, thế đạo hiểm ác nha.
Trong lòng Bạch Thải Linh hơi hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì, yên lặng ngồi trở lại ghế.
Mấy vị chấp sự đúng là đã khôi phục hờ hững từ lâu, thấy nhiều không trách.
Lâm chấp sự cũng nhìn về phía Từ Khuyết, khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
- Từ lão, nếu như ngài có biện pháp, vậy không bằng nói một chút xem ngài có điều kiện gì đi, nếu như Dao Trì ta có thể làm được, nhất định thỏa mãn ngài.
- Khụ khụ. . .
Lúc này, Từ Khuyết che miệng ho khan mấy lần, trên khuôn mặt già nua hiện lên một vệt đỏ ửng, có chút thẹn thùng cười nói:
- Chư vị cô nương, ta. . . ta muốn. . . haiz, ta già rồi, nguyện vọng duy nhất trước khi lâm chung, chính là muốn lấy một nàng dâu ở Dao Trì.
Cái gì?
Lấy một nàng dâu ở Dao Trì?
Đông đảo đệ tử Dao Trì ở đây, kể cả chư vị chấp sự cùng Bạch Thải Linh, đều trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Liền ngay cả thiên tài Y Trọng của Thần Nông Thị tộc, lúc này cũng có chút líu lưỡi, lão già này quá trâu bò, già như thế, lại còn muốn cưới vợ, quả thực là người già nhưng tâm không già, bảo đao dưới khố cũng chưa từng già.
- Khụ khụ khụ, thật ngại quá, nói nhầm rồi, mọi người chớ nên hiểu lầm, lão phu không phải là loại người như vậy.
Lúc này, Từ Khuyết lại ho khan vài tiếng, lắc đầu liên tục nói:
- Kỳ thực là lão phu muốn nói, hi vọng trước khi lâm chung, có thể có một cô con dâu. Tên nghịch tử Từ Khuyết kia, tuy rằng không hiểu chuyện, hành động cũng ác liệt, nhưng hắn vẫn kế thừa một ít ưu điểm khi còn trẻ của lão phu, ví dụ như có dáng vẻ đẹp trai, chung thủy, si tình, có tiền, vì thế. . .
Nói đến đây, Từ Khuyết hơi dừng lại một chút, run run rẩy rẩy móc ra một tấm giấy vàng ở dưới khố, tiếp tục nói:
- Lão phu hi vọng, sau khi xuất thủ cứu sống Bàn Đào Viên, Bạch Thánh Nữ có thể thự hiện hôn thư, cùng con trai Từ Khuyết của ta thành hôn. Lão phu trước khi lâm chung, hy vọng có thể nhìn thấy nghịch tử này có gia đình, như vậy mới có thể yên tâm nhắm mắt.
Dứt tiếng, Từ Khuyết vô tình hay cố ý quét Y Trọng một cái, trong lòng liên tục cười lạnh.
Thiên tài ngu đần, ai không thấy được ngươi có hứng thú đối với Bạch Thải Linh? Còn buộc ta đưa ra điều kiện?
Bây giờ bản bức thánh liền cướp Bạch Thải Linh đến làm con dâu, xem ngươi có tức hay không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận