Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 763: Phá Trận Trở Về

30 năm, đối với phàm nhân mà nói, đã là năm tháng gần nửa đời người.
Từ Khuyết ở bên trong ảo cảnh này, dù cho có công năng tự động khôi phục của hệ thống, cuối cùng cũng không ngăn cản được thời gian trôi qua.
Dù sao công năng khôi phục này chỉ là giúp hắn khôi phục trạng thái, khôi phục sức khỏe, cũng không thể giúp hắn khôi phục tuổi thọ.
Từ Khuyết từ lúc xuất hiện ở Tu Tiên Giới vẫn phóng túng mấy năm.
Nhưng sau khi trải qua ba mươi năm sinh hoạt như phàm nhân, loại tâm cảnh tuổi trẻ ngông cuồng kia của hắn cuối cùng đã chậm rãi trở nên thành thục.
Về phần thành thục như thế nào, đại khái là lúc dùng drone quan sát cung nữ tắm rửa thay y phục, hắn đã có thể làm được đến mức bình tĩnh và thong dong, mặt không hề có cảm xúc.
...
Nhưng mà, ở trong động phủ thần bí trong mật thất Thủy Nguyên Quốc.
Tất cả chuyện mà Từ Khuyết trải qua vẻn vẹn mới chỉ qua mấy canh giờ.
Bộ phận hình ảnh trải qua của hắn và Tử Hà tiên tử đều hiện ra ở trên trần mật thất.
Từ lúc bọn họ tiến vào bí cảnh, lại tới lúc Từ Khuyết xưng bá hoàng cung, trên đường lóe qua hình ảnh rất nhiều lần.
Mà một lần lóe lên cuối cùng, bên trong ảo cảnh đã vượt qua 30 năm.
Đám tu sĩ đều cảm thấy ngạc nhiên và cảm khái.
- Haizz, không nghĩ tới mới lóe lên như vậy, Chí Tôn Bảo thiếu hiệp đã tiến vào tuổi trung niên, cũng không tiếp tục có loại vừa ngông cuồng vừa khí khái năm đó nữa.
- Nhưng cũng quỷ dị thật. Đến cùng hắn làm thế nào sống được đến bây giờ nhỉ?
- Chuyện này còn cần hỏi sao? Nếu như ta cũng có thực lực như hắn, ta cũng có thể còn sống.
- Đúng thế, chỉ bằng vào những quái vật sắt thép mà hắn lấy ra kia, đừng nói là phàm nhân, dù cho là tu sĩ Luyện Khí kỳ đối đầu, đoán chừng cũng phải chết
- Có những thứ đó, cho dù hắn ở bên trong ảo cảnh làm bừa như thế nào đi nữa, căn bản cũng không có ai có thể ngăn được hắn.
- Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, cái tên này đến cùng có phải là thật sự mất đi ký ức rồi hay không.
- Đúng rồi, theo lý mà nói, nếu như hắn mất đi ký ức, không có lý do gì vẫn sủng ái nữ tử cùng hắn cùng tiến vào bên trong bí cảnh như vậy.
- Hừm, cô gái kia tuy rằng thiên tính thiện lương, thậm chí luận tính cách, càng hoàn mỹ hơn tiểu quận chúa và thái hậu, nhưng mà... dung mạo thật sự không đành lòng nhìn thẳng a.
- Hai người bọn họ trước khi tiến vào, ta đã nhìn ra được quan hệ bọn họ hơi có chút phi phàm, ai ngờ lúc vào trong bí cảnh, tiểu tử kia vẫn một mảnh cuồng dại đối với nàng, đúng là vô cùng hiếm thấy.
- Chẳng lẽ thế gian này thật sự có chân tình này sao?
- Ồ, các ngươi mau nhìn, hình ảnh lại thay đổi rồi!
Có người kinh ngạc thốt lên.
Đông đảo tu sĩ đều ngẩng đầu nhìn lại.
Vèo!
Chỉ thấy hình ảnh trên trần mật thất, ánh sáng trắng lóe lên, tình cảnh trong hình lần nữa phát sinh biến hóa.
Nhìn ra được, lần lóe lên này, bên trong ảo cảnh lại qua đi mấy chục năm.
Đám tu sĩ đều kinh ngạc không thôi, Từ Khuyết xuất hiện ở trong hình, mái tóc của hắn đã trắng phơ.
Hơn nữa hắn lại không ở trong hoàng cung, mà là cùng một lão thái bà tóc trắng xoá khác ở trên một đỉnh núi hoang tàn vắng vẻ.
Ngọn núi to lớn, chỉ có vết tích tồn tại của hai người bọn họ.
Từ khuôn mặt tới xem, không khó phân biệt ra được, lão thái bà tóc trắng xoá kia chính là Tử Hà tiên tử lúc trước.
Lúc này, lão nhân Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử đang ở trong căn phòng đơn sơ, nấu thức ăn.
Tử Hà đã cao tuổi, nhưng vẫn nỗ lực cầm cái nồi, dùng cánh tay run rẩy lật xào rau xanh.
Lão nhân Từ Khuyết ở một bên lắc đầu liên tục, thở dài nói:
- A Tử a, dạy ngươi nhiều năm như vậy, sao ngươi vẫn không làm được một món ăn hoàn mỹ thế? Thổi để cho ta làm đi.
- Không được, lão đầu tử ngươi đừng ở chỗ này thêm phiền, ta nhất định phải tự tay nấu một món cho ngươi ăn.
Lão nhân Tử Hà rất quật cường, đẩy Từ Khuyết ra, tiếp tục lật xào rau xanh.
Nhưng mà nàng vẫn thất bại, không khó để thấy, món ăn trong nồi từ màu xanh biến thành cháy đen, toả ra mùi khó ngửi.
Loảng xoảng!
Tử Hà ảo não một trận, đem cái xẻng xào trong tay ném trở về trong nồi, trong mắt hiện ra một ít lệ quang, tông cửa xông ra.
Từ Khuyết khẽ cười khổ, bước gian nan tiến lên, kéo thân thể tàn héo đi tới trước nồi, đóng lò lửa lại, sau đó mới đi ra ngoài cửa.
Tử Hà ngồi trên ghế đá ở cửa, quay lưng lại phía hắn, yên lặng nức nở, bóng lưng cô đơn trắng xám này quả thực khiến lòng người chua xót.
Từ Khuyết già nua, run run rẩy rẩy đi tới, dựa vào bên cạnh nàng ngồi xuống, cười khổ nói:
- Lão thái bà, ngươi cần gì phải thế chứ?
Tử Hà tiên tử tựa ở trên bả vai Từ Khuyết, hai bóng lưng già nua, sương chiều nặng nề.
Nàng nhẹ giọng nói:
- Lão đầu tử, thái hậu và quận chúa trước khi tạ thế, đều đã từng tự tay nấu cơm nước cho ngươi ăn, tại sao chỉ có ta là không làm được, ta thật sự quá vô dụng.
- Sao lại thế được? Ở trong lòng ta, ngươi mới là lợi hại nhất.
- Không, ta rất rõ ràng, ta thật sự rất vô dụng, hơn nữa còn có khuôn mặt này... lão đầu tử, đời này ngươi ở cùng với ta, có hối hận không?
- Đồ ngốc, nếu như ta hối hận, ta làm sao vì ngươi mà rời bỏ hoàng cung, không nói hai đến nơi thế ngoại đào nguyên này sống với ngươi đây?
- Già mà không đứng đắn! Bây giờ chúng ta đều già rồi, bắt đầu hồi tưởng lại năm đó rồi.
- Đúng đấy.
Từ Khuyết tuổi già nhìn lên bầu trời, sâu sắc thở dài.
Lúc này, Tử Hà dựa ở trên vai hắn, lại nghẹ giọng hỏi:
- Lão đầu tử, đời này ngươi ở cùng với ta, có hối hận không?
- Không có, ta không hề hối hận!
Nàng hỏi lần nữa:
- Lão đầu tử, đời này ngươi ở cùng với ta, có hối hận không?
- Không có, ta chỉ nhớ năm đó từng nói với ngươi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh bảo vệ ngươi.
- Lão đầu tử.
- Hả?
- Đời này ngươi ở cùng với ta, có hối hận hay không?
- Không có! Kỳ thực tình yêu liền không kể xấu đẹp, cũng không kể tới năm tháng, chỉ tính đến một trái tim chân tình. Huống hồ, tắt đèn đều giống nhau.
- Lão đầu tử.
- Hả?
-...
Nàng mệt mỏi.
Cuối cùng không thể hỏi ra câu tiếp theo.
Nàng cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trong lồng ngực Từ Khuyết, an tường nhắm hai con mắt lại.
- Lão thái bà.
Từ Khuyết nhẹ giọng kêu, giống như đã đoán được nguyên nhân, thân thể khẽ run, ôm chặt lấy nàng.
- Lão thái bà, không nên ngủ, ta còn chưa ăn món ăn ngươi tự tay nấu mà.
- A Tử, ngươi ngủ ở đây sẽ cảm lạnh, dậy đi có được không?
- A Tử, tỉnh một chút, ta hát bài hát ngươi thích nhất cho ngươi nghe có được không?
Hắn cứ bình tĩnh hỏi như vậy, nhưng người trong lòng đã không còn cách nào trả lời hắn.
Một lát sau, Từ Khuyết nhẹ nhàng ngâm nga lên...
"Quá khứ, hiện tại, tương lai, đều không được.
Hồng hồng, lạc diệp, chôn vùi bên trong bụi bặm.
Bắt đầu và kết thúc đều không thay đổi.
Chân trời ngươi phiêu bạt, bạch vân ở ngoài..."
...
...
Lúc này, nhìn thấy tình cảnh này, toàn bộ tu sĩ ở động phủ bên trong mật thất đều sửng sốt.
Bóng lưng già nua này của Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử khiến cho trong lòng tất cả mọi người buồn bã.
Một người tuổi già dễ quên, vừa nói xong lại lập tức quên mất.
Một người tuy rằng tuổi già, nhưng vẫn duy trì trái tim như lúc ban đầu, không sợ phiền phức, vô cùng kiên nhẫn chăm chú trả lời vấn đề mà nàng lặp lại, mỗi một cái đáp án đều chân thành như vậy.
Cuối cùng, nàng vẫn rời đi.
Ở trong lồng ngực của hắn, hạnh phúc và an tường rời đi.
Duy nhất làm cho nàng tiếc nuối, chính là một đời này vẫn không thể tự tay nấu một bữa ăn cho hắn.
Nắm tay nhau, cùng sống tới già.
Nắm tay nhau, còn cầu mong gì.
Loại bạc đầu giai lão này, sinh hoạt ân ái bình thản, là ước mơ mà bao nhiêu người đều tha thiết.
- Quá cảm động rồi!
Một nữ tu sĩ trẻ tuổi trong mắt nổi lên nước mắt.
Lúc nàng còn nhỏ cũng từng ảo tưởng qua có thể cùng người mình yêu trải qua loại sinh hoạt lúc xế chiều này
- Haizz, hỏi thế gian tình là gì, lại khiến người thề nguyền sống chết.
Có người thở dài, đọc lên câu thơ năm đó của Tạc Thiên Bang Lý Bạch ở Hoàng thành Hỏa Quốc.
Tuy tất cả mọi người đều rõ ràng, tất cả những thứ này chỉ là ảo cảnh, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hai người trải qua lần thử thách này, trong lòng rất nhiều người đều cảm khái vạn ngàn.
Chân tình hiếm thấy!
"Ầm ầm!"
Lúc này, hình ảnh bên trong ảo cảnh đột nhiên vang lên một tiếng vang thật lớn.
Mọi người đều cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, lập tức sửng sốt.
Bên trong ảo cảnh, vô số ngọn núi, thậm chí cả vòm trời kia đang chầm chậm nứt toác ra.
Từ Khuyết ôm Tử Hà, hai thân thể già nua ở trong hình chậm rãi trở nên vặn vẹo.
Vèo!
Cuối cùng, ánh sáng trắng lóe lên, hai người biến mất không còn tăm hơi.
Tất cả bên trong ảo cảnh, giống như mặt gương bị phá nát ra, tan thành một đoàn, cho đến khi hóa thành một vệt ánh sáng, lướt về phía bên trong mật thất, trở về chân chân thân của Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử.
Hai người đứng tại chỗ ở trong mật thất, chậm rãi mở hai mắt ra.
Một khắc đó, trong con ngươi bọn họ đều tràn ngập tang thương cùng thâm thúy, thậm chí mang theo một ít hoang mang, nhìn tất cả bốn phía, cuối cùng mới chậm rãi khôi phục tỉnh táo.
Thì ra, kính hoa thủy nguyệt, thế gian một ngày, ảo cảnh trăm năm.
Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử trải qua một đời, rốt cục rời khỏi trận pháp, trở lại chân thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận