Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 641: Từ Khuyết Ta Không Có Hộ Vệ Như Ngươi

Một người đánh toàn bộ?
Từ Khuyết vừa dứt lời, một đám người ngay lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Vốn cho rằng song phương sẽ hỗn chiến, nhưng không có ai nghĩ tới, Từ Khuyết lại tùy tiện như vậy, có hơn mười cường giả Anh Biến kỳ mà không để họ cùng lên, ngược lại chỉ phái một người ra.
Hơn nữa theo lời hắn nói, dường như là chỉ phái một người thực lực yếu nhất trong mười mấy người? Còn nói nhân cơ hội này rèn luyện một chút?
Đậu xanh!
Đại ca à, đối phương ít nhất cũng có hơn hai mươi vị cường giả Anh Biến kỳ đấy. Ngươi chỉ gọi một người bảo vệ có tu vi Anh Biến kỳ tầng chín ra, rèn luyện cái rắm ấy? Rõ ràng chính là bắt người ta chịu chết.
"Vèo!"
Lúc này, Đạo Thân không nói hai lời, trực tiếp đạp sấm sét, bỗng nhiên lao xuống từ trên không.
Sau đó, Lôi Huyễn Thân cũng từ hạ xuống từ không trung, trực tiếp đứng bên cạnh Từ Khuyết.
Tuy rằng Từ Khuyết đối mặt với những người này có thể không sợ, nhưng dù sao hiện tại hắn chỉ có thân thể một phàm nhân, nhỡ may có một lính mới lặng lẽ chạy đến giết hắn, vậy thì quá mất mặt rồi.
Vì thế để đảm bảo an toàn, Từ Khuyết vẫn để Lôi Huyễn Thân đứng bên cạnh mình, còn những phân thân khác, tất cả đều là huyễn ảnh, gọi xuống cũng vô dụng, còn không bằng để trên không trung khoe khoang.
Nhưng nếu chỉ để đó, hiển nhiên lại không hợp phù với khí chất của một đời bức vương.
Con ngươi Từ Khuyết đảo một vòng, tâm thần hơi động, khống chế mười mấy cỗ phân thân.
Vèo!
Trong nháy mắt, một cỗ phân thân vọt ra, khí thế mạnh mẽ nói:
- Bầy kiến hôi này, còn không đủ tư cách để Lý Tiêu Dao luyện tập, để cho ta tới đi, một chiêu liền có thể diệt bọn họ.
Mọi người đều cả kinh.
Đây là ai thế. Lại dám lớn lối nói câu như thế này, không khỏi quá tùy tiện đi.
Sắc mặt đám cường giả của mấy thế lực lớn trở nên âm trầm, hết sức khó coi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cỗ phân thân kia.
- Đừng đừng đừng, Lộ Tiểu Phùng, ngươi nhanh trở lại cho ta, ngươi cho ta chút mặt mũi có được không, không nên bắt nạt bọn họ như vậy.
Lúc này, Từ Khuyết vội vàng đứng dậy, khuyên can cỗ phân thân kia.
Phân thân nhíu nhíu mày, thở dài nói:
- Ai, Từ Khuyết, ngươi quá nhẹ dạ rồi. Người thiện tâm như ngươi, căn bản không thích hợp lăn lộn ở Tu Tiên Giới đâu.
- Lúc trước ta vì giết chóc quá nhiều, nên mới tự phế tu vi, bây giờ ta chỉ muốn làm một người tốt.
Từ Khuyết cảm khái nói.
Phân thân lắc đầu: - Ngươi muốn làm người tốt? Hay lắm, ngươi đi mà nói với bang chủ. Xem hắn có để ngươi làm người tốt hay không.
Từ Khuyết khẽ cau mày:
- Vậy ngươi cũng phải giết ta.
- Xin lỗi, ta là cảnh sát!
- Ai biết được?
Nói đến đây, Từ Khuyết và cỗ phân thân kia nhìn nhau, trong mắt đều là ý đùa giỡn.
Trong một thời gian ngắn khiến toàn trường đều thấy mơ hồ.
Đang yên ổn lại nói đến người tốt người xấu? Chẳng lẽ muốn nội chiến?
- Ôi mẹ ơi!
Husky đứng nhìn tới choáng váng, nó biết Từ Khuyết có một Đạo Thân, cũng biết tất cả những người này đều là phân thân của Từ Khuyết, bây giờ nhìn Từ Khuyết cùng phân thân của mình diễn kịch, quả thực là khiến tam quan của nó nảy sinh biến hóa.
- Người vô sỉ chính là vô địch. Nếu như thêm chút không biết xấu hổ nữa thì thế gian này ai dám tranh phong?
Husky thở dài, cảm thấy mặc cảm không bằng.
- Hừ, không hiểu ra sao, một kẻ tàn phế cũng dám ở đây phách lối trước mặt mọi người, muốn động thủ thì đến, Khương Vân Cô ta đánh với ngươi một trận.
Lúc này, một tên Anh Biến kỳ Khương gia bước ra, tay cầm trường kiếm, sắc mặt lạnh lẽo.
Từ Khuyết lập tức quay đầu đi, cau mày nói:
- Một người không đủ, các ngươi cùng lên đi, nếu không rất vô vị.
- Ăn nói ngông cuồng, muốn chết!
Khương Vân Cố nhắm hai mắt lại, trường kiếm trong tay đột nhiên bắn ra một đạo thần lôi, đinh đinh vang vọng, biến thành vô số lôi điện, đây chính là tuyệt kỹ thành danh của Khương gia đại trưởng lão—— Cửu Tiêu Lôi Ảnh Kiếm.
- Ồ, muốn một mình chịu chết? Không có cửa đâu. Lý Tiêu Dao lên đi, tùy tiện vui đùa một chút cùng bọn họ, thế nhưng đừng dùng những pháp quyết quá mạnh mẽ, trước tiên dùng bộ kiếm pháp lúc trước ta dạy ngươi đi, rèn luyện một chút.
Từ Khuyết mở miệng nói, ngữ khí vô cùng bình thản, giống như để Đạo Thân đi đánh một đám tiểu bối Luyện Khí kỳ vậy.
Tất cả mọi người nghe được lời này thì da đầu tê dại, tên tiểu tử này quả nhiên giống như trong truyền thuyết, giết người không chớp mắt.
- Quá ác, thậm chí ngay cả người của mình cũng hãm hại.
- Chưa từng thấy người đáng sợ như vậy, để người bảo vệ mình xông lên thì thôi đi, lại còn không cho dùng pháp quyết mạnh mẽ.
- Ài, người này thật sự không thể trêu chọc.
Rất nhiều người lắc đầu, đều cảm thấy lần này Lý Tiêu Dao chết chắc rồi.
Nhưng Đạo Thân của Từ Khuyết vẫn bình tĩnh một cách lạ kỳ, mặt không chút cảm xúc nhìn về phía trước, tóc trắng bay trong gió, giống như phong mang đang súc thế.
Ầm!
Đột nhiên, luồng khí thế kinh khủng trên người hắn bắn ra, trong tay nắm một bảo kiếm bát tinh, lưỡi kiếm ong ong, trong nháy mắt chém về phía trước.
Vèo! Vèo! Vèo!
Trong chớp mắt, Đạo Thân biến ảo thành chín quang ảnh, giống như chín sợi lưu quang, tạo thành một toà Cửu Cung Trận mênh mông, trực tiếp bao vây mười mấy cường giả, sau đó sát cơ đáng sợ không có chút tiếng động, bao trùm toàn trường.
- Cái gì?
Khương Vân Cố vừa lao ra một bước, lập tức đứng ngây tại chỗ, tâm thần rung mạnh.
Y tự tin Cửu Tiêu Lôi Ảnh Kiếm của mình có uy lực vô cùng, vô địch khi chiến đấu cùng cấp, nhưng xưa nay y chưa từng thấy kiếm pháp đáng sợ như vậy, lại có thể biến ảo thành chín quang ảnh, hơn nữa còn hình thành kiếm trận!
Xèo!
Xèo!
Xèo!
Lúc này, ánh kiếm đan chéo, từng tiếng phá không vang lên.
Mọi người ở đây đều trợn mắt há mồm, khó có thể tin.
Lúc này bọn họ đã sớm không thấy rõ vị trí của Đạo Thân, trong mắt chỉ còn lại đám cường giả kia sững sờ tại chỗ, cùng với ánh kiếm liên tục xẹt qua bên trong bọn họ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một khắc, cường giả mấy thế lực lớn, bất kể là Nguyên Anh kỳ hay Anh Biến kỳ, đột nhiên lần lượt ngã xuống đất.
Bọn họ vẫn còn duy trì biểu hiện kinh hãi lúc trước, nhưng ở vị trí yết hầu và trái tim, từ lâu đã xuất hiện vết thương, máu tươi chảy ra, thấm ướt xiêm y của bọn họ.
Sức sống đều bị chặt đứt, hiển nhiên, một ngươi cũng không còn sống.
Vèo!
Lúc này, Đạo Thân của Từ Khuyết mới hiện thân, trong chớp mắt đã trở lại vị trí của mình vừa nãy.
Đinh một tiếng, lợi kiếm trở vào vỏ!
Một làn gió nhẹ thổi đến, trên mặt Đạo Thân vẫn không hề có chút cảm xúc, giống như những chuyện vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì, chỉ chừa cho mọi người một bóng lưng, lãnh đạm thở dài, thấp giọng lẩm bẩm nói:
- Ài, lại có thêm một nhóm vong hồn dưới kiếm.
...
Thời khắc này, toàn trường vắng lặng!
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, lưng lạnh toát, hai chân thậm chí có chút run run.
Chuyện này... đây là kiếm quyết gì?
Nhanh như chớp giật, kiếm pháp như sét đánh bưng tai không kịp, một chiêu kiếm cũng không thấy rõ mà thi thể đã đầy đất.
Thế gian lại có kiếm quyết khủng bố như thế sao? Sợ rằng chỉ có Tiên kiếm quyết trong truyền thuyết mới có uy lực bực này.
Mọi người càng nghĩ càng hoảng sợ, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, một câu cũng không nói ra được.
Cẩn thận nghĩ lại, tất cả những thứ này xảy ra quá nhanh, hơn mười vị cường giả, vốn muốn đến vây giết Từ Khuyết, kết quả lại bị một người tùy tiện ở Tạc Thiên Bang giết chết dễ như ăn cháo.
Tạc Thiên Bang này rốt cuộc là gì mà có nhiều thành viên đáng sợ như vậy?
- Ài!
Lúc này, Từ Khuyết lại đột nhiên thở dài, trong mắt tràn ngập thất vọng, còn có cả một chút nhàn nhạt đau thương, nói ra:
- Lý Tiêu Dao, ngươi như vậy là không được. Quá yếu, ta đã dạy ngươi bao nhiêu lần, ra tay phải nhanh, vừa nãy có mấy kiếm không chỉ chậm, còn đánh sai vị trí, quên đi, ngươi đừng bảo vệ ta nữa, quá mất mặt, Từ Khuyết ta không có bảo vệ như ngươi! Ngươi đi đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận