Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1442: Tổ Hợp Khuyết Đức Cẩu

Lại là ảo giác?
Lời nói của vị Tiên Vương thuộc Thần Nông Thị tộc, để vị Tiên Vương trước người Husky ngẩn ra.
Thần thức của y vẫn mở rộng, bao trùm tứ phương, quả nhiên phát hiện Husky từ dưới đất chui lên kia không có chút khí tức nào.
Ngược lại chỉ có mấy hơi thở quen thuộc, đang đi ngang qua một chỗ cách đó không xa.
Y theo bản năng nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Không đúng, nếu như là ảo giác, vì sao hắn lại có cảm giác bất an?
Hơn nữa. . . những ảo giác lúc trước, cũng có khí tức!
- Aaaaaaaaaa. . .!
Sắc mặt tên Tiên Vương kia đột nhiên biến đổi, còn không kịp có hành động, đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Husky đã bôi dầu ớt và kịch độc vào đại đao, trong nháy mắt xuyên qua cúc hoa của vị Tiên Vương kia.
- Ha ha ha, ngu đần, bản thần tôn giết chết ngươi!
Husky nở một nụ cười bỉ ổi tỏ vẻ thực hiện được quỷ kế, tay cầm đại đao, không ngừng mãnh liệt đâm vào cúc hoa của vị Tiên Vương kia.
- A. . . A. . . Dừng tay! Quá, quá sâu rồi!
- Nhanh. . . dừng lại cho ta!
- Rút ra đi, nhanh rút ra đi! Nóng quá, đau quá. . .A!
Vị Tiên Vương kia cực kỳ thống khổ gào thét.
Vốn một thân tiên nguyên mạnh mẽ, nhưng trong nháy mắt khi chuôi đao kia xuyên vào trong cơ thể, cả người y đã mất đi khí lực.
Trên lưỡi dao có hỗn hợp dầu ớt và kịch độc, kích thích vết thương của y, khiến toàn thân y đều tê dại rồi.
- Chuyện này. . . không ổn, trúng kế rồi, nhanh cứu người!
Vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc, và cả mấy vị Tiên Vương còn lại đều phát hiện ra chuyện này, sắc mặt kinh biến, sau đó mới phản ứng được là bị lừa rồi.
Chín người đồng thời xoay người, vọt tới Husky ở bên này.
"Ầm!"
Nhưng hai vị Tiên Vương trong đó vừa lao ra được vài bước, trước mặt lại bay tới một bóng đen to bằng bàn tay.
- Không tốt, có ám khí!
Hai tên Tiên Vương thoáng nhướng mày, sau khi liên tục lùi lại mấy lần, bọn họ không muốn lại phá hủy vật không rõ nguồn gốc này, lúc này mới lựa chọn tách ra.
Nhưng vừa lùi vừa tránh, hai người lại trực tiếp rơi vào bên trong một chồng lưỡi dao.
Mấy vị Tiên Vương khác cũng đều hoặc là chủ động hoặc là bị ép chạm vào đủ loại cấm chế, hoặc là thân rơi vào trong vạn ngàn lưỡi dao, hoặc là lại lần nữa bị những sợi tơ kia có thể khiến thân thể tê dại trói lại.
Tình cảnh vô cùng ngổn ngang, để mọi người trong Thiên Sát Thành nhìn mà trợn mắt ngoác mồm.
Đây chính là cuộc chiến kinh thiên động địa mà mười vị Tiên Vương liên thủ?
Làm sao lại chật vật như vậy?
- Phục rồi, ta thật phục sự rồi, tổ hợp Khuyết Đức Cẩu này, đúng là quá thiếu đạo đức!
- Trong đầu bọn họ chứa thứ gì vậy, sạo có thể nghĩ ra nhiều bẫy rập hố người như vậy?
- Mấu chốt là nhiều cấm chế bẫy rập như vậy, bọn họ bày xuống từ lúc nào?
- Vừa nhìn là biết đã được bố trí kỹ càng kỹ càng.
- Ta kháo, hoá ra ba gia hỏa này đã sớm bố trí xong, chờ những Tiên Vương này nhảy vào bẫy.
Mọi người đều tức xạm mặt lại, đối với đủ loại thủ đoạn kỳ hoa này, đều cảm thấy không có gì để nói, lại không thể không phục.
Dù sao phóng tầm mắt cả Thiên Châu, có thể có nhiều thủ đoạn thấp hèn như vậy, sợ là tìm không ra người thứ tư.
Gia chủ Thường gia Thường Đoạn Canh, sắc mặt hiện tại cũng đã âm trầm đến cực điểm.
Nội tâm y vô cùng tức giận, hận không thể nhìn tận mắt thấy mười vị Tiên Vương xé Từ Khuyết thành mảnh vỡ, nhưng hiện tại mười vị Tiên Vương cảnh này lại bị Từ Khuyết, Husky và Đoạn Cửu Đức chơi đến xoay vòng, khiến y cực kỳ khó chịu.
- Gia chủ, không cần lo lắng, trước mắt những Tiên Vương kia nhìn như rơi xuống hạ phong, nhưng bọn họ vẫn là Tiên Vương, những thủ đoạn thấp hèn này nhiều lắm chỉ có thể khiến bọn họ mất chút mặt mũi mà thôi, còn đám Từ Khuyết cuối cùng sẽ khó thoát khỏi cái chết, hơn nữa sẽ chết càng thảm hại hơn.
Một tên lão nhân Thường gia đứng bên cạnh Thường Đoạn Canh, thấp giọng thì thầm.
Thường Đoạn Canh hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói những chuyện này, ta sao có thể không thấy được? Nhưng chỉ là ta không ưa tiểu súc sinh kia còn sống, hắn sống thêm một lúc, cũng sẽ khiến ta khó chịu.
Nói đến đây, ánh mắt Thường Đoạn Canh lại lần nữa quét về phía Cơ Vô Vân, trầm giọng quát lên:
- Tất cả những chuyện này, đều cần trách Cơ gia các ngươi, gan to bằng trời, dám mang người Tạc Thiên Bang đến Thiên Sát Thành!
Sắc mặt Cơ Khinh Hàn khẽ thay đổi, đúng là không nghĩ tới Thường Đoạn Canh nhanh như vậy đã biết chuyện này.
Nhưng nàng vẫn duy trì trấn định như trước, lạnh nhạt nói:
- Thường gia chủ nói như thế là có ý gì? Ám Ảnh Phật chúng ta vẫn duy trì thái độ trung lập, chưa cùng Tạc Thiên Bang đối địch, vì sao không thể mang người Tạc Thiên Bang đến Thiên Sát Thành?
- A, Cơ Khinh Hàn, hiện tại ở nơi này nguỵ biện những lời này để làm gì? Chờ đám người Tạc Thiên Bang kia vừa chết, ngươi xem tông chủ bọn họ còn có thể tiếp tục duy trì thái độ trung lập hay không. Đến lúc Thường gia ta sẽ phụ trách về chuyện Dược Thần, nhưng Cơ gia các ngươi cũng đừng hòng có thể thoát thân!
Thường Đoạn Canh cười lạnh nói.
Cơ Khinh Hàn sầm mặt lại, không khỏi trầm mặc.
Thường Đoạn Canh nói không có sai, sau trận chiến này, người Tạc Thiên Bang vừa chết đi, hơn nữa sau lưng bọn họ cũng không có cường giả Tiên Tôn tọa trấn, đến lúc đó, Ám Ảnh Phật cũng không thể tiếp tục duy trì thái độ trung lập.
Huống chi, Dược Thần vốn là do Cơ gia mời đến trước, kết quả Cơ Vô Vân lại mang người Tạc Thiên Bang đến, đến thời điểm truy cứu ra, Thường gia nhất định sẽ dựa vào chuyện này, lôi Cơ gia xuống nước.
- Tỷ, chuyện này mình ta sẽ gánh chịu, tuyệt không liên luỵ tới Cơ gia.
Cơ Vô Vân nắm chặt tay lại, cắn răng nói ra.
Người là y mang đến, y nhận!
- Câm miệng!
Cơ Khinh Hàn trừng mắt về phía Cơ Vô Vân, lạnh lùng nói:
- Việc đã đến nước này, đã không còn là chuyện ngươi nói gánh chịu là có thể gánh chịu.
- Nhưng mà. . .
Cơ Vô Vân há mồm, muốn nói cái gì.
Cơ Khinh Hàn trực tiếp ngắt lời nói:
- Không có nhưng gì cả, sự thật chứng minh, ngươi vẫn là thiếu lịch luyện, rất nhiều chuyện nghĩ quá mức đơn giản, từ khi vừa bắt đầu, ngươi vốn không nên tin tưởng Tạc Thiên Bang, lại càng không nên tiếp cận bọn họ.
- Nhưng bọn họ cũng không sai mà.
Cơ Vô Vân có chút không cam lòng.
- Sai?
Cơ Khinh Hàn lắc lắc đầu:
- Người sai là ngươi, ngay cả mạnh yếu cũng không phân biệt được, ngươi còn có tâm tư quản đúng sai của người khác?
Nói đến đây, Cơ Khinh Hàn đưa tay chỉ ra ngoài Thiên Sát Thành, ánh mắt nhìn thẳng Cơ Vô Vân, trầm giọng nói:
- Ngươi xem thật rõ ràng đi, hiện tại bọn họ dựa vào những thủ đoạn thấp hèn kia, tạm thời trêu chọc được mười vị Tiên Vương này, nhưng như thế thì có ích lợi gì? Không chỉ không thể thay đổi kết cục, thậm chí còn sẽ bị dằn vặt càng khốc liệt mà chết đi.
Cơ Vô Vân thoáng thất thần, theo bản năng quay đầu nhìn ra ngoài Thiên Sát Thành.
Nhưng sau một khắc, y lại há hốc mồm hơn.
Không chỉ có y, lúc này trong Thiên Sát Thành, tất cả tu sĩ nhìn bên ngoài thành, đều trố mắt ngoác mồm, khiếp sợ không có gì sánh nổi.
Mười vị Tiên Vương thực lực khủng bố, lúc này đã ôm đầu tán loạn, bị Từ Khuyết, Husky và Đoạn Cửu Đức đuổi đánh.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Cơ Vô Vân khó có thể tin, lúc này mới chỉ chốc lát, cục diện đã thay đổi nhanh như vậy?
- Làm sao có khả năng? Chẳng lẽ đến giờ ngươi còn u mê không tỉnh, cho rằng ta nói không có đạo lý sao?
Cơ Khinh Hàn còn đang nhìn Cơ Vô Vân, nên không nhận thấy được biến hóa ngoài thành, cau mày hỏi.
- Tỷ, không phải ta u mê không tỉnh, mà là. . . ngươi vẫn tự mình xem đi.
Cơ Vô Vân tỉnh táo lại, cũng không giải thích nhiều, trực tiếp chỉ về ngoài thành cười khổ nói.
Cơ Khinh Hàn nhíu mày càng sâu, lập tức quay đầu nhìn về phía ngoài Thiên Sát Thành.
Sau đó nàng cũng ngơ ngác.
Trên bầu trời ngoài Thiên Sát Thành, vốn còn đang ngưng tụ sát khí, không biết từ lúc nào, mây mù đã biến thành đen kịt một màu.
Theo lý mà nói, sát khí ngưng tụ sẽ cần thời gian rất lâu, như vậy mức độ đậm đặc như vậy tuyệt đối không phải nhất thời nửa khắc là có thể ngưng tụ nổi.
Vì thế rõ ràng, những sát khí đen kịt kia vốn lúc trước đã ngưng tụ tốt, chỉ có điều vẫn bị ẩn giấu đi, mãi đến khi mười vị Tiên Vương Tiến vào khu vực này mới bạo lộ ra.
Sát khí cực đen, giống như một đám mực tàu bay trên không trung.
Tất cả mọi người đều không nghi ngờ chút nào, sát khí đậm đặc như vậy, đủ khiến Tiên Vương nhìn mà biến sắc.
Đây cũng là lý do tại sao, hiện tại đám Tiên Vương kia ngược lại bị đuổi đánh.
- CMN, thế này cũng quá độc ác rồi, thật sự không ngờ.
Trong đám người vây xem, cuối cùng cũng có người tỉnh táo lại, cả kinh hô lớn.
- Hoá ra náo loạn hơn nửa ngày, tổ hợp Khuyết Đức Cẩu lại bày ra nhiều bẫy rập thấp hèn như vậy, chính là vì muốn kéo những Tiên Vương kia vào một bẫy rập khác.
- Đây mới là mục tiêu cuối cùng của bọn họ, dẫn những Tiên Vương kia tiến vào địa phương đã sớm ngưng tụ sát khí, cưỡng ép áp chế tu vi của bọn họ.
- Rất rõ ràng, kế hoạch của bọn họ thành công rồi, vừa vặn mười vị Tiên Vương này đều bị ép hút vào không ít sát khí, có lẽ kinh mạch và đan điền đã bị sát khí ăn mòn không ít.
- Có một vị Tiên Vương rất thảm, tu vi của y trực tiếp rơi xuống Thái Ất Chân Tiên cảnh.
- A, vị Tiên Vương của Thần Nông Thị tộc kia càng thảm hơn, đều rơi xuống tới Địa Tiên cảnh rồi!
- Tuy rằng chỉ cần bức sát khí ra, tu vi của bọn họ vẫn có thể khôi phục, nhưng hiện tại tổ hợp Khuyết Đức Cẩu hoàn toàn không cho cơ hội, giống như sói đói ngửi được vị thịt, điên cuồng đuổi theo bọn họ đánh đập.
- Tiên sư nó, trận chiến này đúng là đã được mở mang hiểu biết rồi.
- Khụ, các ngươi nói. . . mười vị Tiên Vương này, không phải thật sự sẽ bị giết chết như vậy chứ?
Đột nhiên, có người thấp giọng hỏi ra một vấn đề lớn mật.
Mọi người ở đây rơi vào yên tĩnh, nhưng rất nhanh lại có người lắc đầu.
- Sẽ không, không nên đánh giá thấp thực lực Tiên Vương.
- Không sai, tổ hợp Khuyết Đức Cẩu có thể bức nhóm Tiên Vương đến mức độ này, cũng coi như ghê gớm rồi. Thế nhưng. . . chỉ trình độ như thế này, e là còn chưa đủ để giết chết bất kỳ một vị Tiên Vương nào.
- Dù sao mấy vị kia Tiên Vương chỉ là tu vi bị ăn mòn, nhưng thân thể vẫn là thân thể của Tiên Vương, lấy thực lực của bọn Từ Khuyết, dù có Đại La Kim Tiên ở đây, đều rất khó giết đến bọn họ. Trừ phi. . .
- Trừ phi cái gì?
- Trừ phi vị nữ Tiên Vương của Tạc Thiên Bang kia ra tay, hay hoặc là. . . đám Từ Khuyết còn có hậu chiêu khác.
- Hậu chiêu khác? Không thể nào.
- Đúng rồi, những sát khí này đã kinh khủng như thế, Từ Khuyết chỉ là một Nhân Tiên cảnh, chẳng lẽ còn có thể làm ra chuyện có thể so với Tiên Vương?
Bạn cần đăng nhập để bình luận