Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1631: Danh Chấn Thanh Châu

Một lát sau, bên ngoài Hải Lâm Thành, hư không vặn vẹo, ba tên hắc bào nam tử đột nhiên bước ra.
Nhìn Hải Lâm Thành phiêu đãng giữa không trung, cùng huyết sát chi khí phía trên, ba người đồng loạt nhướng mày, cấp tốc phóng tới.
Lúc này Hải Lâm Thành chỉ còn lại một đám tu sĩ sống sót sau tai nạn, đang nằm trên mặt đất ngẩn người suy nghĩ nhân sinh.
Ba tên hắc bào nhân đến, trong nháy mắt khiến trái tim bọn họ nâng lên cổ họng.
Ba người không nói nhảm một lời, tiện tay chộp lấy một người, hỏi thăm, lập tức biết được mọi chuyện phát sinh ở Hải Lâm Thành.
"Cho nên, Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, chạy rồi?"
Sắc mặt ba người cấp tốc phát lạnh.
Chuyến này bọn họ phụng mệnh đuổi giết Từ Khuyết, không ngờ lại tới chậm một bước.
Tên gia hỏa kia, vừa mới giết thành chủ Hải Lâm Thành, còn thuận tay giết luôn lão thành chủ.
"Đại nhân! Ta chính là quản gia phủ thành chủ, Tạc Thiên Bang khinh người quá đáng, lại. . ."
Lúc này, Lương Phi Phàm toàn thân hôi thối vọt ra, quỳ gối trước mặt ba tên nam tử.
Xoẹt!
Lương Phi Phàm còn chưa nói dứt lời, đã bị một cỗ lực lượng vô hình ép thành tro tàn.
Ánh mắt ba tên hắc bào nhân băng lãnh.
Hải Triều muốn lợi dụng một loại pháp môn tà ác nào đó, đột phá Tiên Đế.
Bí mật này, đối với Thiên Môn tới nói, đã sớm không phải bí mật.
Chẳng qua là phía trên muốn nhìn xem, lão ta có thể thành công hay không, cho nên một mực không để ý đến.
Hiện tại Hải Triều đã chết, Hải Lâm Thành lại là thế lực phụ thuộc Thiên Môn, nếu bọn họ không bày tỏ thái độ, chờ tin tức truyền đi, danh dự Thiên Môn sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Lương Phi Phàm thân là quản gia phủ thành chủ, vừa vặn có thể đem ra lập uy.
"Lục trưởng lão, hiện tại chúng ta nên làm gì?" Lúc này, một người trong đó mở miệng hỏi.
Cường giả Tiên Tôn cầm đầu khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Trước đây Từ Khuyết xuất hiện tại Định Hạc Thành, mới có mấy ngày, lại chạy đến tới Hải Lâm Thành, xem ra hắn có kế hoạch."
"Ngươi cùng Thừa Phong đi Dương Vĩnh Thành, lão phu đi Vinh Thái Thành, một khi gặp được, giết không tha!"
"Rõ!"
. . .
Ba người không quan tâm đến đám tu sĩ ở trong Hải Lâm Thành, lần nữa hóa thành hư ảnh, lướt về phương xa.
Mấy ngày sau.
Vinh Thái Thành cách Hải Lâm Thành gần nhất, đã lưu truyền sự tình liên quan tới Tạc Thiên Bang.
"Tạc Thiên Bang kia cũng quá lợi hại đi? Ở Định Hạc Thành quấy rối Thiên Môn tuyển chọn, không đến mấy ngày, lại chạy đến Hải Lâm Thành đào mộ tổ thành chủ."
"Đây đều là chuyện cũ rích rồi, theo tin tức mới nhất ta nhận được, bọn hắn không chỉ đào mộ tổ của thành chủ, mà còn giết luôn người."
"Không chỉ như thế, bọn hắn tựa hồ còn cho nổ Hải Lâm Thành, cuối cùng ngay trước mặt ba vị Tiên Tôn Thiên Môn, trực tiếp chạy mất."
"Lần này, Thiên Môn quả thật bị mất hết mặt mũi."
. . .
Thời điểm đám người đang thảo luận, vị lục trưởng lão kia cũng ngồi ở một bên.
Bất quá y không có mở miệng nói gì, hiện tại y chỉ muốn nghe ngóng tin tức liên quan đến Tạc Thiên Bang.
Đợi đến khi bắt được Từ Khuyết, các loại lời đồn đều sẽ tự động sụp đổ.
Thế nhưng ngồi trong tửu lâu từ sáng đến giờ, vẫn chỉ nghe được mấy chuyện như thế.
Ngược lại có người mở miệng đề cập qua Vũ Nhu tiên tử, bị y vụng trộm diệt khẩu.
Sau đó, tựa hồ có người nhìn ra không đúng, liền không dám nhắc lại chuyện kia.
Thời điểm y chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên có người nói ra: "Ngọa tào, Tạc Thiên Bang lại ra tay! Khương Tác Thành Ôn Vân Tông bị người bào mộ tổ!"
"Thủ pháp kia! Tốc độ kia! Cơ hồ giống Hải Lâm Thành như đúc!"
"Không phải chứ? Thiên Môn đã phái người tới, bọn hắn thế mà vẫn dám phách lối như vậy?"
"Còn không phải sao? Hơn nữa nghe người Khương Tác Thành nói, ngoại trừ con chó tên Uy Vũ Vương kia ra, còn một tên Đoạn Cửu Đức cùng một tên Từ Khuyết!"
"Danh tự này, quả thật quá xứng!"
"Xứng thế nào?"
"Từ Khuyết, Đoạn Cửu Đức, còn có một con chó, gọp lại không phải chính là Khuyết Đức Cẩu sao? Ngươi xem những chuyện bọn hắn làm. . ."
Nghe vậy, đám người trong nháy mắt hiểu ra, đừng nói, thật đúng là rất xứng.
Tên lục trưởng lão kia nghe đám người nghị luận, ngực như tắt nghẹn, muốn phun ra một ngụm lão huyết.
Y nghe những người kia miêu tả, biết được chiến lực của Từ Khuyết, hai người y dẫn theo đều là Tiên Tôn trung giai, vì đảm bảo an toàn, y mới sai bọn họ cùng đi Dương Vĩnh Thành, một mình y tới đây.
Nếu lúc đó ba người chia nhau ra hành động, nói không chừng hiện tại đã bắt được Từ Khuyết.
Y nắm chặt nắm đấm, cắn răng khẽ gọi: "Khuyết Đức Cẩu!"
Mấy ngày sau, lục trưởng lão rốt cục chạy tới Khương Tác Thành.
Dựa theo phong cách hành sự của đám người Từ Khuyết, bọn hắn rất có thể sẽ lưu lại mấy ngày, mình khả năng cao sẽ bắt được bọn chúng.
Nhưng mà, y vừa tới Khương Tác Thành, lại nghe thấy tin tức Vinh Thái Thành xảy ra chuyện.
Lục trưởng lão kém chút phun ra một ngụm lão huyết.
Y nghe được một tin tức bất đắc dĩ, dựa theo thời gian suy tính, tựa hồ mình mới vừa rời khỏi, Khuyết Đức Cẩu liền chạy tới Vinh Thái Thành.
Ở một bên khác.
Sau khi hai tên cường giả Tiên Tôn trung giai ở Dương Vĩnh Thành nghe thấy tin tức, liền vội vàng chạy tới Vinh Thái Thành tụ hợp với Lưu trưởng lão.
Ở trong suy nghĩ của bọn họ, có lục trưởng lão tọa trấn, Khuyết Đức Cẩu căn bản chạy không thoát.
Kết quả, bọn họ vừa chạy tới Vinh Thái Thành, Dương Vĩnh Thành bên kia liền truyền đến tin tức bị Khuyết Đức Cẩu họa hại.
Sau khi ba vị Tiên Tôn Thiên Môn tụ hợp, mắt lớn trừng mắt nhỏ, không còn lời nào để nói.
Lần này, bọn họ bị đám người Từ Khuyết đùa nghịch xoay quanh.
Mỗi lần đều chậm một bước, hoàn toàn không có biện pháp.
Bộ ba Khuyết Đức Cẩu thật quá chó, căn bản không biết được bước tiếp theo bọn hắn sẽ làm gì.
Cho nên bọn họ chỉ có thể đuổi theo ở phía sau, mặc kệ có kịp hay không, đều phải đi xem một chút.
Mấy chục ngày thoáng cái trôi qua.
Sự tích Khuyết Đức Cẩu cơ hồ truyền khắp Thanh Châu.
Rất nhiều thành trì tao ngộ độc thủ.
Mấu chốt là đám người cũng dần phát hiện.
Những thành trì xảy ra chuyện kia, đều có liên quan đến Thiên Môn.
Giống như tam tông Định Hạc Thành đều là tông phái phụ thuộc Thiên Môn, mà Hải Lâm Thành, tựa hồ là do một vị đại lão Thiên Môn nào đó tự mình chưởng khống. . .
Tính nhằm vào, quá rõ ràng!
. . .
Mấy ngày sau.
Dương Vĩnh Thành
Lần nữa vồ hụt, ba vị Tiên Tôn Thiên Môn ngồi trong một quán trà.
"Khuyết Đức Cẩu đến cùng từ đâu đến, sao trước đây chưa từng nghe thấy bọn họ?"
"Ý các hạ là bọn họ không phải đến từ các đại châu?"
"Cũng không phải, ta đoán bọn hắn đến từ ngoại vực! Các ngươi hẳn đã nghe nói qua, gần đây Phật Vực sẽ có phật cảnh thí luyện a? Vạn năm mới mở một lần!"
"Chuyện này ta có nghe nói qua, bất quá có quan hệ gì với Khuyết Đức Cẩu?"
"Thất vực Tiên Nguyên Châu, nơi nào loạn nhất? Chính là U Minh Vực! Không sai chứ? Các ngươi nhớ lại phong cách hành sự của Khuyết Đức Cẩu. . ."
"Có lẽ bọn hắn đến từ U Minh Vực, đi ngang qua Võ Đô Vực, không biết sống chết gây sự với Thiên Môn." Nói xong, người kia liền nâng chung trà nhấp một miếng: "Bằng không người cảm thấy người những vực khác dám làm như thế sao?"
Nghe nói như vậy, lục trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nam tử vừa nói chuyện: "Ý ngươi là, bọn hắn sẽ đi Phật Vực tham gia thí luyện?"
Nam tử gật đầu: "Khả năng này cực lớn!"
Lục trưởng lão liếc nhìn hai tên Tiên Tôn còn lại một cái.
Sau đó, hai người đồng thời đứng dậy, cùng Lưu trưởng lão rời khỏi quán trà, thẳng hướng tây thiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận