Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1565: Tình Huống Như Thế Nào

Cùng ngày, tất cả đệ tử Thiên Cung Viện đều bị triệu tập.
Dù sao Từ Khuyết đã nói, sau khi thần trận hoàn thành, giữa thiên địa sẽ xuất hiện bạch quang, dị tượng kia sẽ bao phủ Quang Chi Tử, cho nên phải nhanh chóng tìm đến.
Đám người viện trưởng Vương đều nghe theo hắn, tập trung tất cả đệ tử lại, chờ thời gian đến.
Bất quá quá trình Từ Khuyết bày trận, bọn họ đều đứng ở bên cạnh giám sát, mỹ danh là giúp Từ Khuyết có thể yên tâm bày trận, không bị quấy rầy, thực tế là sợ Từ Khuyết tham ô hơn chục triệu trung phẩm Tiên Thạch kia đi.
Ròng rã hơn chục triệu trung phẩm Tiên Thạch, đây tuyệt đối không phải con số nhỏ, cho dù thật có thể ngăn cản đại kiếp, thế nhưng nói không đau lòng là không thể nào.
Từ Khuyết cũng không sợ bị giám sát, hắn căn bản không định bỏ túi hơn chục triệu trung phẩm Tiên Thạch này, dù sao đây chỉ là thế giới ký ức, mọi thứ đều là giả, một khi rời khỏi thế giới này, tất cả đều sẽ hóa thành hư vô.
Nếu đã không mang đi được, vậy thì tá lực đả lực, mượn đao giết người.
Dùng Tiên Thạch bên trong thế giới ký ức thôi động trận pháp hối đoái từ hệ thống ra, phá hủy cân bằng thế giới ký ức, sau đó đánh vỡ thế giới này, cái mưu kế này không tính cao minh, thế nhưng rất có tính mưu lợi.
Từ Khuyết một bên bố trí Tiên Thạch, trong lòng cũng cảm khái không thôi, mưu kế của mình thật đúng là cử thế vô song, tuyệt thế thiên tài.
Ngay ở trước mặt, cầm linh thạch, mượn hộ sơn đại trận của các ngươi chế tạo thành một tòa sát trận diệt các ngươi, hỏi các ngươi có tức hay không?
Nghĩ tới đây, ý cười trong lòng Từ Khuyết càng đậm, tốc độ bày trận cũng nhanh hơn.
Tiên Thạch lần lượt được khảm nạm vào mặt đất, trận văn đã dần dần xuất hiện.
Rất nhiều trưởng lão có nghiên cứu trận pháp đều nhìn ra được trận pháp này có hình thức ban đầu của Tụ Linh Trận, nhưng vị trưởng lão trước đây từng đưa ra nghi vấn này lại lập tức đứng ra giải thích, sau đó được các trưởng lão khác sợ hãi thán phục, mọi người đều mang theo cặp mắt kính nể.
Cùng lúc đó, Husky cùng Đoạn Thất Đức ở trên đỉnh núi cũng đã bắt đầu hành động.
Sau khi bọn họ biết được đây chỉ là thế giới ký ức, liền không đếm xỉa gì nữa, trước khi thế giới ký ức tiêu thất, bọn họ quyết định phải làm ra đại sự thật lớn, muốn làm gì thì làm.
Thế là Husky đề nghị, trực tiếp dời hết bảo khố Thiên Cung Viện, thuận tiện đại tiểu tiện một vòng cho thoải mái.
Ý tưởng này vừa ra, liền ăn nhịp với Đoạn Thất Đức, thế là một người một Kỳ Lân liền kết bạn trốn ở một ngọn núi, sau khi nhìn thấy Từ Khuyết đã lừa gạt tất cả mọi người, bọn họ liền bắt đầu hành động.
Hiên Viên Uyển Dung vẫn đứng ở bên ngoài đạo trường, mặt không biểu tình, như một người ngoài cuộc đứng xem, an tĩnh nhìn mọi thứ.
Không có ai đến quấy rầy nàng, nàng cũng không có biểu hiện khác thường gì, mặc dù hiện tại trong lòng nàng sát khí tăng vọt, hận không thể chém Vương Xích cùng đám trưởng lão lúc trước bức tử cha mẹ nàng thành từng mảnh.
Nhưng lực lượng của nàng không cho phép, cộng thêm Từ Khuyết liên tục nhấn mạnh, nơi này chẳng qua là thế giới ký ức, cho dù nàng báo thù, cũng chỉ có thể phát tiết một chút lửa giận, không thể thật sự báo thù.
Cho nên hiện tại nàng chỉ có thể làm một người đứng xem, ẩn giấu bản thân thật tốt, không để đám người Vương Xích phát hiện ra là được.
Nhưng mà nàng lại không biết, mặc kệ nàng có biểu hiện gì hay không, đám người Vương Xích đã âm thầm để ý đến nàng.
Bọn họ không tài nào biết được Hiên Viên Uyển Dung có gặp Uy Vũ Vương, lấy được Ký Ức Bảo Châu hay chưa.
Vì thế bọn họ muốn sau khi giải quyết xong chuyện này, lại rút ký ức của Hiên Viên Uyển Dung ra một lần, nếu không phải Từ Khuyết đột nhiên chỉnh ra một cái ý chỉ thần linh, nói Thiên Cung Viện sắp có đại kiếp, chỉ sợ lúc này bọn họ đã hạ thủ với Hiên Viên Uyển Dung rồi.
- Đúng là thời buổi rối reng!
Nhìn Từ Khuyết cao hứng bừng bừng bố trí cái gọi là thần trận, trong lòng Vương Xích không khỏi lạnh giọng tự nói.
Ánh mắt của y liếc về phía một tên trưởng lão áo bào đen, bờ môi không động, bí mật truyền âm qua.
- Lão Hắc, ngươi chú ý Hiên Viên Uyển Dung, ta luôn cảm thấy có chuyện không ổn, đám đệ tử kia tới báo, Uy Vũ Vương không thấy tâm hơi, ta đoán có lẽ nàng đã lấy được Ký Ức Bảo Châu, thả Uy Vũ Vương đi.
Trưởng lão áo bào đen nghe vậy, biểu lộ không có bất kỳ biến hóa nào, nội tâm khẽ động, truyền âm trả lời:
- Vâng.
Sau đó, y trầm mặc một chút, lại nói:
- Viện trưởng, lúc nãy Diệt Bá là cùng Hiên Viên Uyển Dung trở về, đại kiếp lần này, sẽ không phải. . .
Y nói ra vấn đề ở trong lòng, nhưng chuyện này đối với bọn họ mà nói, kỳ thực khả năng không lớn.
Suy cho cùng có thể khiến cho Thí Đạo Thạch xuất hiện thần văn, hơn nữa còn dùng một chùy đánh nát Thí Đạo Thạch, đều là bọn họ tận mắt nhìn thấy, không làm giả được.
Cho nên nói Từ Khuyết là Thần Tử, bọn họ đã thật tin cái tám chín thành.
Nhưng Vương Xích từ trước đền nay đều là người vô cùng đa nghi, trước đây có lẽ y sẽ không nghĩ theo phương diện này, nhưng hiện tại trưởng lão áo bào đen nhấc lên, trong đó còn liên lụy đến Hiên Viên Uyển Dung, Vương Xích không khỏi bắt đầu nghĩ theo hướng kia.
Vừa nghĩ tới đây, bệnh đa nghi trong nháy mắt tăng vọt.
Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.
Càng nghĩ thì càng cảm thấy không an lòng, loại cảm giác khó chịu đè nén ở trong ngực dần mãnh liệt hơn.
- Chẳng lẽ. . . thật có âm mưu gì? Thế nhưng sao bọn chuyng1 làm được?
Vương Xích hoài nghi rất nhiều thứ, nhưng lại không có cách nào giải thích chuyện Từ Khuyết khiến Thí Đạo Thạch hiện ra thần văn, sau đó đánh nát Thí Đạo Thạch.
- Lão Hắc, ngươi gọi đám Lý trưởng lão dựa vào văn bản trước đây phiên dịch, dịch tất cả thần văn ra, mặc kệ đúng sai, có bản dịch trước đã.
Cuối cùng, Vương Xích truyền âm, bỏa trưởng lão áo bào đen đi làm một chuyện khác.
Nếu chuyện Thí Đạo Thạch giải thích không thông, vậy thì xem thử xem có phiên dịch sai những thần văn kia không, hiện tại thì đây là chuyện duy nhất có thể làm.
- Được!
Trưởng lão áo bào đen nhẹ gật đầu, quay người đi đến chỗ mấy tên trưởng lão khác.
Rất nhanh, mấy tên trưởng lão phụ trách phiên dịch nhận lệnh, đều kinh ngạc một chút, nhưng vẫn tràn đầy hứng thú, lấy ra thần văn lần trước thu thập được.
Dùng công thức phiên dịch lúc trước bọn họ tưởng rằng sai lầm, bắt đầu tiến hành phiên dịch lại.
Nhưng ngoài ý liệu là, dùng công thức bọn họ tưởng rằng sai làm để phiên dịch những thần văn này, vậy mà vô cùng thuận lợi, hơn nữa bản dịch cũng khá là lưu loát.
Mỗi trưởng lão đều có công thức phiên dịch riêng của mình, lần lượt phụ trách từng bộ phận thần văn, thay nhau phiên dịch.
Kết quả sau khi bọn họ phiên dịch xong phần thần văn mình phụ trách, gộp lại so sánh, cả đám đột nhiên run lên, sắc mặt biến hóa kịch liệt.
Có một vị trưởng lão đỏ rần cả mặt, cảm xúc lên xuống chập chờn, giống như có xúc động trào máu vậy.
- Chuyện này. . .
- Những thần văn này. . . là như thế nào?
Mấy vị trưởng lão đồng thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nhau, mặt mũi hãi nhiên.
Bọn họ đều lấy ra bản dịch của mình, so sánh với bản dịch của các trưởng lão khác.
Khá lắm, đúng là nhục mạ thông thiên.
- Sâu kiến hèn mọn, lấy bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!
- Ngươi không xứng!
- Đậu, ngươi nhổ nước miếng vào tay, còn dám đụng vào bản thạch?
- Mẹ nó, ngươi còn móc cứt mũi?
- Khốn nạn, đừng đụng vào ta, cút đi!
- Ngươi làm bẩn ta, ta muốn giết chết ngươi, không chết không thôi.
- Tên sâu kiến bị thần linh nguyền rủa nhà ngươi, ngay cả Đạo Uẩn cũng không được thừa nhận, dám bất kính với bản thạch như thế!
- Ngươi xong rồi, ngươi sắp xong rồi, sâu kiến bị Hỏa Thần nguyền rủa, tương lai một vị thần nào đó dời ánh mắt xuống, ngươi liền chết chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận