Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 764: Chúng Ta Đến Rồi

Động phủ ở trong mật thất, đám tu sĩ đều sửng sốt.
Chẳng ai nghĩ tới chuyện sẽ diễn ra như vậy, ảo cảnh liền bị phá tan như thế, Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử bình yên vô sự tỉnh lại.
Từ lúc mọi người bị nhốt đến bây giờ, chí ít đã có mấy trăm người đi vào, nhưng có thể còn sống đi ra, chỉ có hai người bọn họ!.
- Ta biết rồi! Ta biết làm sao phá trận rồi!
- Không cần xen vào những thứ khác, bởi vì chỉ cần là người, liền không thể cắt đứt thất tình lục dục, chỉ có sống sót đi tới điểm cuối cùng của cuộc đời mới có thể đi ra!
- Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Đây căn bản không phải thất tình lục dục trận, mà là sinh tử trận!
- Mặc kệ như thế nào, đều phải xông vào một lần.
- Đúng, trước khi tiến vào, trước hết thừa dịp còn có ký ức, nhất định chiếm cứ ưu thế. Dù cho tìm một địa phương không người, vượt qua một đời cũng được.
Lập tức, rất nhiều người kinh ngạc nhảy nhót thốt lên.
Bọn họ từ trên người của Từ Khuyết và Tử Hà tiên tử, tìm tới chỗ mấu chốt để phá trận.
Dù cho phương pháp này không nhất định có thể làm cho toàn bộ bọn họ sống sót, nhưng cơ hội sống sót cũng lớn hơn rất nhiều.
- Đa tạ Tạc Thiên Bang!
- Đa tạ Chí Tôn Bảo huynh đệ vàg A Tử cô nương!
Mọi người đều mừng rỡ hướng Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử nói lời cảm tâ, tất cả cảm kích đều xuất phát từ nội tâm.
Nhưng mà lúc này Từ Khuyết vẫn còn có chút hoảng hốt.
Cho dù hắn bảo lưu ký ức, nhưng vẫn là chân thực ở bên trong ảo cảnh vượt qua thời gian mấy chục năm, từ lúc thiếu niên cho đến khi tóc bạc.
Hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, vượt qua một đoạn kích thích lại trở về sinh hoạt phàm nhân bình thường.
Dù cho lúc hắn ở trong ảo cảnh vẫn nhắc nhở mình, tất cả chỉ là ảo giác.
thái hậu, tiểu quận chúa, còn có hàng loạt người, đều là ảo giác.
Nhưng các nàng vẫn làm bạn với hắn một đời, cuối cùng lần lượt qua đời.
Phàm nhân, vĩnh viễn không tránh khỏi sinh lão bệnh tử.
Mãi đến cuối cùng, Tử Hà tiên tử cũng rời bỏ hắn, một khắc đó, Từ Khuyết cũng ở trong tiếng ca của mình, chậm rãi ngủ say.
Bây giờ đi ra khỏi trận pháp, đúng là có một loại cảm giác tỉnh lại từ trong mộng, trong lòng tâm tư vạn ngàn, phức tạp và thất vọng.
- Kỳ thực đây chính là thất tình lục dục trận.
Nghe mọi người hoan hô, Từ Khuyết khẽ lắc đầu, trong lòng thở dài.
Mà lúc này, ánh mắt của Tử Hà tiên tử vẫn có chút hoang mang như trước.
Dù sao ngay cả Từ Khuyết lúc vừa bước ra khỏi trận pháp, tâm tình đều chịu ảnh hưởng, huống chi là nàng đã ở bên trong ảo cảnh mất đi ký ức, triệt để xem mình chính là một nha hoàn.
Tử Hà tiên tử bình tĩnh đứng tại chỗ, tiếng hoan hô của đông đảo tu sĩ xung quanh bị nàng gạt bỏ ngoài tai.
Nàng chậm rãi nhớ lại tất cả, bên trong ảo cảnh giống như một giấc mộng, rất tốt đẹp, rất ấm áp, rất hạnh phúc.
Nàng nhớ tới đã cùng Từ Khuyết ở bên trong ảo cảnh vượt qua một đời.
Dù cho khuôn mặt của cỗ pháp thân này của nàng xấu xí dữ tợn, nhưng sau khi vào trong ảo cảnh, Từ Khuyết vẫn bảo vệ ở bên cạnh nàng, cho nàng một đoạn thời gian tốt đẹp.
Bọn họ cùng nhau du ngoạn ở trong hoàng cung, cùng nhau nô đùa, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau làm việc, mãi cho đến già.
Bây giờ tất cả đều đã kết thúc, trong lòng nàng cũng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, tâm tư vạn ngàn, thậm chí có một ít mất mát không nói ra được.
Bởi vì những sự việc tốt đẹp kia, từ lúc này, đều trở thành quá khứ.
- Lão... ạch, A Tử cô nương, chúng ta trở về rồi.
Lúc này, âm thanh của Từ Khuyết từ bên cạnh nàng truyền đến.
Bởi vì quen thuộc, hắn suýt nữa gọi ra ba chữ "Lão thái bà", nhưng vẫn kịp sửa lại.
Tử Hà tiên tử xoay người nhìn về phía hắn, không tự chủ được khẽ mỉm cười, gật gật đầu.
Trong lòng nàng rõ ràng, thiếu niên này, đúng là một thiếu niên tốt.
Bởi vì bên trong ảo cảnh, mọi người đều mất đi ký ức, nhưng thiếu niên này vẫn bảo vệ nàng đến cuối cùng.
Chuyện này đã chứng minh, trước đây hắn nói đều là sự thật.
Hắn sẽ không bởi vì vẻ bề ngoài của một người mà thay đổi thái độ.
Hắn đã nói, liền nhất định làm được.
Không sợ sinh tử, một mảnh si tình.
Thiếu niên thật tốt.
- Chúng ta đi thôi.
Tử Hà tiên tử nhẹ giọng nói.
Nàng theo bản năng đi lên phía trước, đưa tay ra, quen thuộc giống như ở bên trong ảo cảnh, muốn cầm tay Từ Khuyết.
Nhưng tay nhỏ vừa mới giơ lên một ít, lại lặng lẽ buông xuống.
Nàng kịp phản ứng lại, mình bây giờ đã trở về chân thân, giữa hai người đã có thêm thân phận, có thêm ràng buộc, dĩ nhiên không thích hợp làm những hành động này.
- Ừm, đi thôi.
Từ Khuyết nhìn động tác của nàng vào trong mắt, muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.
Bây giờ hắn cũng có chút lúng túng, tâm tình quá phức tạp.
Ở bên trong ảo cảnh, vốn nên là lão phu lão thê.
Nhưng giờ vừa ra tới, khoảng cách giữa mọi người trong lúc vô hình lại bị kéo xa, giống như trở về loại trình độ bèo nước gặp nhau lúc trước.
Trạng thái như thế này, làm hắn rất là không quen.
Nhưng lúc Từ Khuyết chú ý tới cử động của Tử Hà tiên tử, Tử Hà tiên tử sao lại không chú ý tới dáng vẻ muốn nói lại thôi của hắn.
Ở chung nhiều năm như vậy, một ít ký ức vẫn không xóa đi được, sự ăn ý giữa đôi bên cũng không có cách nào xóa bỏ.
- Haizz!
Trong lòng nàng yên lặng thầm thở dài.
Nàng rõ ràng Từ Khuyết muốn nói lại thôi là muốn nói cái gì, chính là muốn cùng nàng trở thành đạo lữ, muốn nối lại tiền duyên.
Nhưng mà, nàng biết không thể làm như vậy.
Bởi vì thân phận chênh lệch, hơn nữa trọng trách trên người nàng chính là chấn chỉnh lại Uy Vũ Tông.
Còn có một điểm mấu chốt nhất, là bởi vì nàng không biết nên nói rõ thân phận thực sự của nàng với Từ Khuyết như thế nào.
Thậm chí nơi sâu xa trong lòng nàng còn có chút lo lắng, nếu báo ra thân phận chân thật của mình, liệu thiếu niên thiện lương này có thể sẽ không thể nào tiếp thu được hay không.
Tất cả tâm tư đều rất phức tạp, làm cho nàng không cách nào thuận theo, không nhịn được muốn trốn tránh loại dáng dấp muốn nói lại thôi này của Từ Khuyết trước, làm ra vẻ chưa từng thấy cái gì cả.
- Haizz!
Mà lúc này, trong lòng Từ Khuyết cũng đang thở dài.
Bởi vì hắn cũng chột dạ rồi.
Vừa nãy hắn muốn nói lại thôi, kỳ thực là muốn hỏi một câu "Ta lợi hại không? Ta 6 hay không 6?" (Dịch: 666=đỉnh đỉnh đỉnh)
Nhưng vẫn không thể nào hỏi ra lời.
Hắn biết cho tới bây giờ, Tử Hà tiên tử còn chưa đoán ra thân phận chân thật của hắn là Từ Khuyết, vẫn còn tưởng rằng hắn là Chí Tôn Bảo.
Bây giờ hắn chột dạ, nếu như sau khi Tử Hà tiên tử biết thân phận chân thật của hắn, có thể thẹn quá hóa giận hay không, một kiếm chém chết hắn.
Lúc nghĩ đến điều này, Từ Khuyết ngay cả hứng thú đắc ý đều không còn.
Thế là, hai người cứ yên tĩnh không nói như vậy, một đường đi đến lối đi xuống mặt đất.
Lối vào cực sâu, đồng thời còn là đi vào sâu trong lòng đất.
Hai người Từ Khuyết đạp lên thềm đá, vẫn theo phương đi xuống tiến lên.
Trên đường có mấy lần Từ Khuyết muốn mở miệng nói chuyện, đánh vỡ loại không khí ngột ngạt này một chút, nhưng lại không biết nói cái gì thì tốt.
Mà dáng dấp mỗi một lần hắn muốn nói lại thôi kia đều bị Tử Hà tiên tử nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng càng phức tạp, nhiều lần đều suýt chút nữa chủ động mở miệng, muốn cùng Từ Khuyết nói rõ ràng thân phận thực sự của nàng.
Nhưng mãi đến tận lúc đi xong thềm đá, hai người vẫn chẳng hề nói qua một câu.
- Hả?
Nhưng mà, ngay khi vừa bước ra khỏi thềm đá, trước mắt hai người lại xuất hiện một mảnh tế đài trống trải.
Bốn phía tế đài là chỗ trống đen kịt nhìn không thấy, hiển nhiên là một mảnh vực sâu.
Từ phương hướng thềm đá này, chỉ có một cái cầu đá có thể đi về tế đài, xa xa ngờ ngợ có thể nhìn thấy bầu trời tế đài có một vật gì đó, mặt đất bằng trên tế đài chứa đầy pho tượng cùng phù văn.
- Chí Tôn Bảo, chúng ta đến rồi.
Đột nhiên, bước chân của Tử Hà tiên tử dừng lại, nhìn tế đài, nhẹ giọng nói ra.
- Nơi này, chính là tầng cuối cùng của phong ấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận