Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1100: Rời Khỏi Nơi Đây

Cây côn này chính là trường kích vỡ một đầu của Liễu Vấn Phong kia.
Mũi kích đã gãy không thấy, chỉ còn một phần thân, nhìn qua chỉ giống như một thanh hắc côn, nhưng so với hắc côn mà Từ Khuyết dùng để gõ ngất người khác còn muốn lớn hơn một vòng, đồng thời cầm trong tay rất nặng, ước chừng mấy ngàn cân, khi tay hắn nắm lấy hắc côn, rõ ràng cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh thấu xương.
- Từ đạo hữu, có thể cho ta mượn vật này xem một chút không?
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt đột nhiên mở miệng nói, hiếu kỳ nhìn trường kích vỡ trong tay Từ Khuyết.
- Được.
Từ Khuyết không chút do dự, trực tiếp đưa trường kích không trọn vẹn tới.
Trường kích có chất liệu rất đặc thù, hắn có thể cảm giác sát khí bên trong cực kỳ lạnh lẽo, vô cùng cuồng bạo, có thể phong tỏa những sát khí này vào bên trong chất liệu kim loại, người chủ nhân lúc trước tuyệt đối không đơn giản.
- Quả nhiên là thế!
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt nắm chặt lấy trường kích, sắc mặt ngưng trọng nói.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại:
- Lam cô nương biết vật này?
- Ta không biết lai lịch của nó, thế nhưng chất liệu rèn nên vật này, rất giống Tử Hư Canh Kim bên trong sách cổ ghi chép.
Lam Tâm Nguyệt thấp giọng nói.
- Tử Hư Canh Kim? Có gì đặc thù sao?
Từ Khuyết không khỏi hiếu kỳ lên, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói loại chất liệu này, nhưng nếu là trong ghi chép từ bên trong sách cổ, vậy khẳng định rất phi phàm.
- Bên trong sách cổ ghi chép có nói, trên trời có Thái Bạch, dưới đất có Canh Kim, từ bên trong Tử Hư thoát ra, toàn thân màu tím, có tên là Tử Hư Canh Kim. Từ đạo hữu, ngươi lấy được trường kích không trọn vẹn này, nhìn như màu đen, kỳ thực là do màu tím đậm chuyển thành đen, thuộc về cực phẩm Tử Hư Canh Kim.
Lam Tâm Nguyệt nói đến đây, khẽ mỉm cười, trả trường kích cho Từ Khuyết.
- Ngươi vừa nói như thế, ta lại nhớ ra ở quê ta có một bài thơ hình dung vật ấy.
Từ Khuyết gật gật đầu, tiếp nhận trường kích, thì thầm:
- Canh kim ngoan độn tính thiên cương, hỏa chế công thành phạ hỏa hương. Thủy thâm phản kiến tha tương khắc, mộc vượng năng lệnh ngã tự thương
Lam Tâm Nguyệt lập tức đáp:
- Không sai, Canh Kim luyện chế phi thường khó khăn, bản thân Canh Kim cứng rắn, cần dùng chân hỏa rèn đúc, thế nhưng nung quá mức, Canh Kim sẽ bị luyện thành sắt vụn, hỏa hầu cần vô cùng chuẩn. Nhưng vật ấy có thể khắc chế nước, giống như Ngũ Hành chi đạo.
- Xem ra thật sự là một bảo vật.
Từ Khuyết gật đầu cười.
Lam Tâm Nguyệt cũng tán thành gật đầu nói:
- Vật này xác thực phi phàm, có lẽ Liễu Vấn Phong cũng biết đây là Tử Hư Canh Kim, nếu không có Từ đạo hữu bức y đến tuyệt lộ, chỉ sợ y cũng không dám lấy ra, nhưng cuối cùng vẫn là tác thành cho Từ đạo hữu.
- Ha ha, cũng không thể nói như vậy, lấy thực lực Liễu Vấn Phong, e rằng cũng không khống chế được vật này. Canh Kim mang sát ý mạnh mẽ nhất, từ ngũ hành mà xem, canh chủ khí tức xơ xác, nghịch thế tất có, lúc trước y có thể thương tổn được ta, đều dựa cả vào vật này. Nhưng lâu dài thì nhất định sẽ tạo thành phản phệ đối với y.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Tử Hư Canh Kim thì hắn không hiểu, nhưng liên quan tới Canh Kim, hắn đúng là có chút hiểu biết.
Vật này cực kỳ quỷ dị, dùng tốt thì chính là lợi khí, dùng không tốt thì sẽ bồi cả mạng nhỏ của mình vào.
Nhưng hắn bội phục người có thể luyện chế ra vật này hơn, lại có thể căn cứ đặc tính Canh Kim mang sát khí, phong tỏa sát khí vào trong đó, làm như vậy vô cùng cực đoan, quá trình luyện chế cực kỳ khó khăn, một khi có điểm nào không khống chế được, bản thân sẽ bị sát khí nuốt chửng.
Đáng tiếc cho dù bảo vật có tốt, chung quy cũng không phải vô địch.
Trường kích này vô cùng phi phàm, nếu không phải không trọn vẹn, nhất định là một binh khí có thể đại sát tứ phương, lực sát thương khủng bố, nhưng nó vẫn bị gãy vỡ, chứng tỏ nó không phải vô địch, bây giờ lưu lạc thành bán phẩm Tiên Khí, nhưng lại ẩn chứa sát khí vô cùng lớn, coi như gậy để dùng.
- Xem ra phải tìm thời gian nghiên cứu về luyện khí thôi, đem vật này rèn đúc một lần nữa.
Từ Khuyết thầm nghĩ trong lòng, lập tức đưa trường kích vào trong hệ thống.
Bán phẩm Tiên Khí như loại này, ở trong hệ thống là không thừa nhận là Tiên Khí, vì thế có thể dễ dàng thu vào kho hàng, không lãng phí không gian Tiên Khí sưu tầm các, bằng không lấy số lượng bán phẩm Tiên Khí trên người Từ Khuyết hiện tại thì hắn thật sự không có cách nào thu được.
- Từ đạo hữu, không biết sau này ngươi có tính toán gì không? Liễu Vấn Phong đã chết, Kiếm Lâu Các nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Lúc này, sắc mặt Lam Tâm Nguyệt nghiêm nghị nhìn về phía Từ Khuyết.
Nàng rất rõ ràng thực lực của Kiếm Lâu Các, cường giả Nhân Tiên cảnh có hơn trăm người, các chủ Liễu Hóa Long lại là cường giả Địa Tiên cảnh sơ kỳ, ở địa phương bị bỏ rơi này cũng có thể xem là một trong những nhân vật đỉnh phong.
- Chỉ là một Kiếm Lâu Các, không có gì phải sợ.
Từ Khuyết cười nói.
Lam Tâm Nguyệt lại lắc đầu:
- Từ đạo hữu, tuy thực lực ngươi rất cường đại, nhưng cũng bởi vì ngươi mạnh quá, Liễu Hóa Long có thể sẽ không ra tay một mình, nếu y liên hợp với người những thế lực khác sợ rằng. . .
Tuy rằng nàng có lòng tin với thực lực Từ Khuyết, dù sao khi tên tiểu tử này ở ngoại thành phía đông đã đánh đến mức khiến một con kiến chúa cũng phải chạy.
Nhưng hiện tại là ở lãnh địa Nhân tộc, rất nhiều thế lực có quan hệ với nhau, Liễu Hóa Long cũng không phải một thân một mình liền có thể mang theo một thế lực đặt chân ở đây, ở sau lưng của y còn có rất nhiều thế lực liên quan đến lợi ích.
Nàng tin tưởng có rất nhiều người không muốn nhìn thấy Kiếm Lâu Các bị diệt, vì thế đến thời điểm cần thiết, tuyệt đối không chỉ có một cường giả Địa Tiên cảnh là Liễu Hóa Long.
Lam Tâm Nguyệt trực tiếp phân tích quan hệ lợi hại cho Từ Khuyết, chính là muốn Từ Khuyết cẩn thận, không thể khinh thường.
- Ừm, như thế đúng là cũng nên cẩn trọng một chút. Xem ra trước tiên cần phải bắt tay chuẩn bị kế hoạch rời khỏi nơi này.
Từ Khuyết nghe vậy gật đầu.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, nếu ứng phó với một hai cường giả Địa Tiên cảnh cũng không quá sức.
Nhưng nếu xuất hiện Địa Tiên cảnh trung kỳ, thậm chí có tới ba bốn tên cường giả Địa Tiên cảnh cùng xuất hiện thì đó sẽ là vấn đề lớn.
Tốc độ hắn triển khai Luân Hồi Chưởng rất chậm, điều động thiên địa quy tắc cũng không đơn giản, hơn nữa cũng không có cách nào dùng một đòn khiến đối thủ chết ngay, nếu như nhiều người liên thủ đối phó hắn, vậy ngoại trừ cách xoay người bỏ chạy thì hắn không còn biện pháp khác.
Mấu chốt nhất là hiện tại hắn cũng chỉ muốn nhanh chóng rời đi, đi tìm đám người Khương Hồng Nhan, cũng không có tâm tư ở chỗ này tranh đấu giành thiên hạ, vì thế cũng lười quan tâm đến đám người kia.
- Rời khỏi nơi này?
Lam Hà đứng bên Lam Tâm Nguyệt cùng với vài tên nam nữ trẻ tuổi nghe vậy, nhất thời kinh sợ, khó có thể tin.
Dù bọn họ đã chứng kiến thực lực yêu nghiệt của Từ Khuyết, nhưng nghe được hắn nói muốn rời khỏi nơi này, cũng không khỏi ngây người.
Đây chính là địa phương bị vứt bỏ đó, từ cổ chí kim, chưa từng nghe nói có người có thể rời đi, dù cho là Thiên Minh minh chủ Lệ Thiên Tuân, tồn tại Địa Tiên cảnh trung kỳ, ở đây đợi mấy ngàn năm, cũng chưa từng có biện pháp rời đi.
Hiện ở một tu sĩ Bán Tiên cảnh, lại có biện pháp?
Sao có thể như thế được?
- Không sai, chính là rời khỏi nơi này. Các ngươi đừng kinh ngạc như vậy, cũng đừng nói với ta cái gì mà rời khỏi nơi này là chuyện không thể nào, ta là người lòng dạ từ bi, không muốn đánh mặt các ngươi. Vì thế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đừng nói chuyện là được.
Từ Khuyết cười nhẹ, trực tiếp gọi ra hệ thống, bắt đầu rút thưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận