Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1529: Ta Kháo

Đại học Kim Lăng, ký túc xá số 412.
Lão nhị ngồi trước máy vi tính, có người gửi cho y một đoạn link, sau khi nghĩ nghĩ một lúc, y bấm vào, màn hình lập tức hiện ra một đoạn video đang quay trực tiếp.
Một lát sau, bàn tay của lão nhị chấn động, khuông mặt đầy vẻ kinh ngạc.
- Đậu, lão tam đang làm gì thế kia? Điên rồi sao!
Y kinh hãi hết một tiếng, lập tức hấp dẫn lão đại và lão tứ trong phòng đến.
Hai người cũng nhìn vào màn hình máy tính, sau đó kinh ngạc một trận.
- Lão nhị, đây không phải là tài khoản livestream của cậu à? Sao lão tam lại phát trực tiếp rồi?
Lão đại nghi ngờ nói.
- Yêu, bộ dáng của lão tam giống tiểu bạch kiểm thật, hơn nữa còn rất ăn ảnh.
Lão tứ trêu chọc một câu.
Lão nhị nhất thời khinh thường:
- Ôi trời, hai cậu có thể chú ý tình hình một chút hay không, các cậu xem hắn đang làm gì kìa?
Hai người vừa nghe, lúc này mới một lần nữa nhìn về phía màn hình, sau đó lập tức. . . há hốc mồm.
Tên bạn lẳng lơ Từ Khuyết của bọn họ đang "đứng" trong thang máy trống không, không chỉ cắt đứt dây thang máy, còn một tay kéo lại toàn bộ thang máy lên, hoàn toàn áp chế người ở bên trong.
Chuyện này. . . mẹ ơi mình đang nằm mơ hay bọn họ đang đóng phim vậy?
- Điên rồi sao, tên kia không phải nói muốn đi mướn phòng với em gái cổ trang ư?
- Ta kháo, xảy ra chuyện rồi, tên súc sinh Hạ Lạc Kình kia cũng đang ở đấy!
- Chuyện này là. . .
- Đừng nói nhảm nữa, mau mau kiếm mấy chiếc xe công thức một quẹt thẻ đi, toàn bộ Từ Khuyết trả!
- CMN, ở đây lấy đâu ra xe công thức một, phải gọi xe, gọi mấy chiếc bình thường như lamborghini, ferrari là được rồi.
. . .
Cùng lúc đó, ở tầng cao nhất khách sạn.
Hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.
Bất kể là mấy vị cao thủ võ lâm hay là đám nam tử mặc âu phục của Hạ gia, đầu bọn họ lúc này vẫn còn đang mơ màng.
Thế giới này còn có chuyện thần kỳ như vậy?
Một tay kéo cả chiếc thang máy đầy người?
Chuyện này ngay cả bạn học Kinh Vân có tay Kỳ Lân cũng khó có thể làm được đâu.
- Ồ, đều đến đủ rồi à, có ai mang thuốc lá không? Cho xin một điếu đi.
Lúc này, Từ Khuyết cũng quay đầu liếc nhìn mọi người, cười híp mắt hỏi, còn đưa tay cầm đao chỉ về phía mọi người.
Mọi người ở đây, thậm chí khán giản đang xem trực tiếp liền sợ hết hồn.
Trời ơi, ngươi có thể kiềm chế một chút được không, thời điểm như thế này mà còn muốn hút thuốc.
- Mà khoan đã, hình như tôi cũng có mang.
Đột nhiên, Từ Khuyết thu hồi bàn tay lại, bắt đầu sờ sờ túi quần của mình.
Một tay tìm cũng không thành vấn đề gì, thế nhưng những người hút thuốc lúc tìm thuốc thường dùng cả hai tay để tìm cho nhanh.
Từ Khuyết vô cùng tự nhiên dùng cả hai tay sở sờ chỗ mấy cái túi trên người mình.
"Bạch!"
Tay phải vừa buông lỏng dây thang máy, toàn bộ thang máy trong nháy mắt "vèo" một cái rơi xuống.
Nhưng mà Từ Khuyết dùng tốc độ nhanh như tia chớp, hai chân đang chống vách đột nhiên di chuyển, trong chớp mắt đã xoay người kẹp vào sợi dây trên đỉnh đầu.
"Kétttttt!"
Thang máy lập tức không còn rơi tự do nữa.
Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, nhanh chuẩn tàn nhẫn.
Toàn trường lại một lần nữa choáng váng.
Mấy vị lão nhân gia cũng là há to miệng, tỏ vẻ kinh hãi.
Chuyện này. . . đây là võ công gì?
CMN, lão phu tập võ nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng thấy tên ngoan nhân nào như thế.
"Lạch cạch!"
Lúc này, Từ Khuyết một mặt hờ hững lấy ra một điếu thuốc ngậm lên miệng, ấn xuống cái bật lửa, nhen lửa điếu thuốc
Ngực hắn hơi chập trùng, hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra khói thuốc.
Một tia khói thuốc bay ra, ở trong hố thang máy tối tăm đặc biệt dễ thấy, chậm rãi theo không khí lưu động bay ra ngoài, trên không trung tổ hợp lại thành một chữ "Soái".
Trong khoảnh khắc, khán giả đang xem trực tiếp bạo phát liên miên "666".
- Chuyện này. . . xin hỏi sư. . . sư môn cậu ở đâu?
Lúc này, một vị lão nhân gia mở miệng hỏi.
Không biết là do có tuổi hay là bởi vì chấn động quá độ, âm thanh lại có chút run run
- Tạc Thiên Bang.
Từ Khuyết nhàn nhạt đáp, lại hút một hơi.
Lần này, khói thuốc bay ra mơ hồ đã biến thành một hàng chữ nhỏ "tác giả thật đẹp trai".
Bất quá giờ khắc này đã không còn ai để ý tới khói thuốc, Từ Khuyết vừa hút thuốc, dưới khố nhẹ nhàng vặn vạo lên bên trên.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, dây thang máy chậm rãi được "thứ gì đó" dưới khố hắn kéo lên.
- Ta kháo!!!
Con mắt của Hạ Lạc Kình dường như muốn trừng nứt cả ra, tại chỗ kêu lên thành tiếng.
- Trời ơi!
Trong mắt mấy ông lão lóe ra hào quang ước ao u oán, tuổi trẻ thật tốt.
"Hítttt ~"
Hai chân Lâm lão bản căng thẳng, mặt có chút đỏ.
Khán giả xem trực tiếp lập tức loạn tùng phèo cả lên.
- Giả, tuyệt đối là giả!
- CMN đây là Kim Cương Kê sao?
- Đừng tin đừng tin, các bạn nữ đang xem trực tiếp, tuyệt đối đừng tin hắn, hắn chỉ đang giả bộ mà thôi!
- CMN, bạn gái của ta mắng ta rồi!
- Ta kháo, cái tên khốn hại người này, ai quá 3 phút đều là giả hết!
Bên trong một chiếc xe sang trọng, ba người phòng 412 lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình trực tiếp, nhưng trên mặt đã tỏ vẻ nghiêm nghị.
- Lão đại, cậu thấy thế nào?
Lão nhị và lão tứ cùng nhau nhìn về phía lão đại.
Lão đại trầm ngâm chốc lát, trầm giọng nói:
- Nếu như tôi không đoán sai, hẳn không phải là nguyên bản.
- Nhập khẩu?
Lão tứ sững sờ hỏi.
- Đậu, đồ chơi này cậu còn có thể đổi à?
Lão đại trong nháy mắt nổi khùng.
Quá tức giận rồi, tú cái gì không được, nhất định phải tú thứ này!
Nhưng vấn đề là, lão tam đến cùng bị làm sao thế?
Cảm giác như đã biến thành người khác vậy, nhưng loại khí chất lẳng lơ kia tựa hồ vẫn rất quen thuộc.
Ba người đều hiểu ngầm, không có mở miệng nhắc qua Từ Khuyết hành động kỳ quái, nhưng trong lòng lại vững tin, Từ Khuyết hiện tại không phải Từ Khuyết lúc trước.
Mà lúc này Từ Khuyết trong hố thang máy, trong lòng đã hồi hộp không thôi.
Điểm trang bức trong hệ thống đang không ngừng tăng lên, lần này cược đúng rồi.
Hiện tại điểm trang bức đã vượt qua con số một ngàn hai.
Chỉ còn một ngàn tám trăm điểm nữa là đủ ba ngàn.
- Xem ra, đã có thể bắt đầu chơi thật một chút rồi.
Từ Khuyết thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng mà mấy tên nam tử mặc âu phục trong thang máy đã sớm run lẩy bẩy, hai chân như nhũn ra, co quắp ngồi ở bên trong.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, đi cái thang máy mà thôi, không ngờ lại gặp phải sự tình không tưởng này.
Thế quái nào lại có người có thể đứng bên trong hố thang máy.
Lúc này súng ống còn có tác dụng gì nữa, bắn chết đối phương xong, mấy người bọn họ cũng phải chết.
- Đại ca, có gì từ từ nói, kéo chúng tôi lên đi.
Một tên nam tử mặc âu phục tỏ vẻ cay đắng, hướng Từ Khuyết nói ra.
Cho dù thằng ngốc cũng có thể nhìn ra được, người trước mặt bọn họ không phải là người bình thường, cho dù nhìn rất trẻ tuổi, nhưng kêu một tiếng đại ca cũng không quá đáng.
- Kéo mấy người lên cũng không phải là không thể, bất quá súng. . . à đúng, súng của mấy người đều là hàng cấm đấy, mau mau ném hết đi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói ra, uy hiếp đám người Hạ gia, ép bọn họ vứt súng xuống
Dù sao đồ chơi này vẫn rất nguy hiểm, vạn nhất lúc nữa đang trang bức hăng say bị bắn một phát thì thiệt thòi lớn rồi.
Hơn nữa kế tiếp vẫn còn một đợt trang bức nữa, nếu như ổn thỏa, 3000 điểm trang bức kia cũng không thành vấn đề.
Liền. . .có thể rời đi.
Liền. . .có thể trở lại Thiên Châu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận