Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1504: Thái Ất Thiên Thạch

Một đường đi về phía trước, bậc thang lát bằng bạch ngọc luôn tràn ngập một luồng khí tức cổ điển.
Giống như vì phủ đầy bụi nhiều năm, có rất ít dấu vết người ở, chỗ này có vẻ đặc biệt yên tĩnh, dù biết nơi này đã có người, nhưng cũng khiến người ta có một loại cảm giác đây là thế ngoại đào nguyên vô chủ trống vắng.
- Thật sự là chỗ tốt.
Từ Khuyết không khỏi cảm thán.
Ở một nơi như thế này, tinh thần lại có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, cả người tiến vào trạng thái thả lỏng, vô cùng kỳ ảo.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi một hạt cát một hòn đá ở đây, dường như đều là cá thể độc lập, tùy tiện nhìn một cái cây, đều sẽ cảm nhận được kiếp trước kiếp này của nó, mọi nơi tràn ngập vết tích đạo hàm.
- Địa phương Tiên Đế từng ở đều như vậy, vạn vật sinh linh sẽ bất tri bất giác thay đổi.
Tử Hà tiên tử ngắm nhìn bốn phía, nhẹ nhàng gật đầu nói.
Một nơi như thế này, nàng đã từng thấy ở Tiên Vân Châu.
Thậm chí nghe đồn, cảnh giới trên Tiên Đế chân chạm đến địa phương nào, nơi đó đều sẽ mọc ra cỏ xanh, mà Thần Linh xuất hành, dưới mỗi bước dù có là hoang mạc, thì trong nháy mắt sẽ biến thành Thảo Nguyên trăm dặm, mười dặm hoa nở.
- Hai vị, thiên tuyển đại điển rất nhanh sẽ bắt đầu, mời hai vị nhanh chóng dời bước đến đây.
Lúc này, tiếng nói thâm trầm kia lại truyền đến từ phía trên.
Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử nhìn nhau, im lặng bước về phía trước, bước lên bậc thang ngọc thạch.
Vừa bước lên đã nhìn thấy đại trận mấy vạn tên tu sĩ, tất cả mọi người đều vây quanh bên ngoài một đạo trường vô cùng trống trải, không có người nào tới gần trung tâm đạo trường, giống như bị một cấm chế vô hình ngăn cách.
Mà chính giữa đạo trường trống trải, lại có một khối tảng đá cao mấy chục mét, toàn thân trắng như tuyết, óng ánh long lanh, hào quang lưu luyến.
Dù có cấm chế phong tỏa, cũng có thể cảm nhận được trên tảng đá lớn này tràn ra một luồng thiên uy.
- Chuyện này. . . làm sao có khả năng?
Lúc này Từ Khuyết đã biến sắc, có chút quái lạ.
- Làm sao thế?
Tử Hà tiên tử nhìn về phía Từ Khuyết, dò hỏi.
Từ Khuyết nhíu mày, truyền âm nói:
- Tảng đá này giống Thái Ất Thiên Thư như đúc, không, nói đúng ra, tảng đá này vốn là Thái Ất Thiên Thư, hơn nữa lớn hơn gấp trăm lần.
Tử Hà tiên tử nghe xong cũng lộ vẻ vẻ kinh ngạc.
Nàng đã từng nghe nói thiên tuyển giả nắm giữ Thái Ất Thiên Thư, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng thấy thiên tuyển giả chân chính, chớ nói gì đến Thái Ất Thiên Thư, giờ khắc này nghe Từ Khuyết nói khối cự thạch này cũng là Thái Ất Thiên Thư, liền không khỏi kinh ngạc.
Nhưng nội tâm Từ Khuyết càng ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới chỗ này lại ẩn giấu một khối "Thái Ất Thiên Thư" khổng lồ như vậy, trước tảng đá lớn này, Thái Ất Thiên Thư của mình vốn là tiểu vu thấy đại vu.
"Coong!"
Lúc này, một tiếng kim loại đinh tai nhức óc vang lên, tiếng vang khắp bốn phương.
Tiếng tu sĩ ở ngoài đạo trường trò chuyện trong nháy mắt đình chỉ, Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử cũng nhìn về phía phía trước.
Ở trên đỉnh núi đối diện đạo trường, xuất hiện mấy bóng người, có nữ có nam, có trẻ có già, trên người có một luồng khí thế mạnh mẽ không gì sánh được, kinh sợ lòng người.
Trong đó có cô gái mặc áo trắng, Từ Khuyết nhận ra, chính là Hiên Viên Hồng lúc trước ở trong huyệt động nhìn thấy.
- Quả nhiên, những người này đều đã đi ra, năm vị Tiên Vương, một vị Tiên Tôn, những người khác đã đi đâu rồi?
Sắc mặt Từ Khuyết ngưng lại, thấp giọng tự nói.
Số cường giả ở trong huyệt động Thiên Cung Viện, không chỉ có những người này.
Mà đông đảo tu sĩ ở đây, thậm chí các tổ tiên Tiên Vương đến từ các thế lực lớn, cũng đều tỏ vẻ khúm núm, thể hiện ra một loại tư thái hạ vị giả, cúi đầu.
Đồng dạng là Tiên Vương, nhưng ở trước mặt Tiên Vương cùng Tiên Tôn của Thiên Cung Viện, bọn họ không dám lấy thân phận cùng thế hệ để đối xử.
Dựa theo niên đại, nhóm người Thiên Cung Viện này mới thật sự là cổ nhân, thực lực cao thâm khó dò, các tổ tiên Tiên Vương của các thế lực lớn, đều phát hiện ra một chuyện kinh người, khí tức của mình kém xa bất kỳ một vị Tiên Vương nào của Thiên Cung Viện.
- Những người này mới thật sự là Tiên Vương và Tiên Tôn.
Tiếng Từ Khuyết truyền âm vang lên bên tai Tử Hà tiên tử.
Nàng nhẹ giọng nói ra:
- Linh khí thời kỳ đó vốn không thể so sánh với hiện tại, cảnh giới những người Thiên Cung Viện kia, đều vững chắc hơn tu sĩ hiện tại rất nhiều, tiên nguyên ngưng tụ đến một loại trình độ không thể nào tưởng tượng được, hơn nữa trải qua năm tháng dài đằng đẵng lắng đọng như vậy, khoảng cách đạt tới Tiên Tôn cảnh của những Tiên Vương này đều chỉ còn nửa bước, mà khoảng cách tới Tiên Đế cảnh của những Tiên Tôn kia cũng chỉ trong một ý nghĩ.
- Ta nhìn ra rồi.
Từ Khuyết gật đầu.
Khí thế trên người Hiên Viên Hồng cùng mấy vị Tiên Vương khác, rõ ràng cường thịnh hơn nhiều so với Lý Huyền Kỳ cùng hai vị Tiên Vương của Thánh Tông mà hắn gặp phải lúc trước, dù cùng là Tiên Vương cảnh, nhưng hai bên căn bản không cùng một đẳng cấp.
Mà lời Tử Hà tiên tử nói, đã để Từ Khuyết hiểu rõ nguyên nhân.
Như vậy đúng là tốt hơn, so một người bình thường từ nhỏ đã ăn nguyên liệu nấu ăn thiên nhiên, hít thở không khí trong lành, cùng với một người từ nhỏ đã ăn các loại thực phẩm đầy dầu cùng đồ bỏ đi, hít bụi mà lớn lên, cùng một tuổi, thể chất sẽ khác nhau.
Ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt, bình thường mà nói, người phía trước khẳng định sẽ kiện thể ít bệnh, người sau đa số là nhược thể nhiều bệnh.
Những cường giả Thiên Cung Viện kia, chính là người thể kiện ít bệnh.
- Chư vị có thể đến đây, nói vậy đều đã thu được tin tức Thiên Cung Viện ta, gông xiềng Thiên Châu sắp biến mất, vô số ngoại địch mơ ước, nhìn chằm chằm Thiên Châu ta nhiều năm, Thiên Châu sẽ có đại nạn giáng lâm, chúng ta thân là người Thiên Châu, phải đồng tâm hiệp lực, chống lại ngoại địch, bảo vệ gia thổ. . .
Lúc này, một vị Tiên Vương nam tử trung niên từ trên đỉnh núi đi ra, trực tiếp bắt đầu bằng một đoạn lời nói hùng hồn.
Bọn họ thậm chí đều không tự giới thiệu mình, càng không thèm tìm hiểu tin tức cùng lai lịch của mỗi người ở đây, tự mình tự bắt đầu.
Nhưng ở đây không có người nào dám dị nghị, đều cấm khẩu lắng nghe, từ đầu tới cuối đều duy trì thái độ cung kính.
Ở bên trong đám người kia, Từ Khuyết cũng nhìn thấy Dao Trì Thánh Nữ Bạch Thải Linh cùng với các nữ đệ tử Dao Trì, các nàng đều đứng phía sau mấy vị lão bà Tiên Vương cảnh tóc bạc, cúi đầu lắng nghe.
Người Ám Ảnh Phật cũng tới, Từ Khuyết nhìn thấy Cơ Vô Vân cùng với gia chủ Cơ gia, cũng là đứng phía sau mấy ông lão Tiên Vương.
- Được rồi, đã đến lúc, thiên tuyển đại điển chính thức bắt đầu, tảng đá trước mặt chư vị chính là Thái Ất thiên thạch, tất cả tu sĩ trên Thiên Tiên cảnh và dưới Tiên Vương cảnh, phóng thích ra thần thức của các ngươi, thử xem có thể tương thông cùng Thái Ất thiên thạch hay không, quá trình này sẽ kéo dài ba ngày, trước khi chưa tuyên bố kết thúc, các ngươi vẫn có thể tiếp tục thử nghiệm.
Lúc này, người đàn ông trung niên đã nói xong lời dạo đầu, tiện thể tuyên bố thiên tuyển đại điển bắt đầu, để mọi người phóng thích thần thức.
Lời khai mạc này, cùng với khí thế của danh hiệu "thiên tuyển đại điển", tựa hồ tạo ra đả kích rất lớn khiến rất nhiều người có chút không phản ứng kịp.
- Không hổ là tiền bối Thiên Cung Viện, làm việc nhanh chóng trôi chảy, không câu nệ hình thức, quả nhiên là tấm gương để chúng ta học tập. Được rồi, đệ tử trong phái ta, nghe theo tiền bối Thiên Cung Viện, mau chóng phóng thích thần thức, câu thông cùng Thái Ất thiên thạch.
Một ông lão đến từ một tông môn nào đó lúc này nói một câu nịnh nọt, rồi giục môn hạ đệ tử bắt đầu.
Một tông môn, nếu như có thể có một vị thiên tuyển giả, sẽ có vô thượng hào quang cùng vinh quang, thậm chí có khả năng bởi vậy mà quật khởi, thiên tuyển giả sẽ được Thiên Cung Viện coi trọng, đủ khiến toàn bộ tông môn gà chó phi thăng.
Cùng lúc đó, trên đỉnh ngọn núi đối diện đạo trường.
Mấy vị cường giả Thiên Cung Viện, vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn từng tu sĩ ngồi xếp bằng ở ngoài đạo trường, thử nghiệm câu thông cùng Thái Ất thiên thạch.
Vị Tiên Vương trung niên lên tiếng kia, trên mặt mang theo một tia không kiên nhẫn cùng ghét bỏ.
- Đám rác rưởi này mà có thể tuyển ra một thiên tuyển giả sao?
Y lạnh lùng lắc đầu nói.
Hiên Viên Hồng cười lạnh một tiếng:
- Nếu không phải Thiên Cung Viện không còn ai có thể được thiên tuyển để mở ra cánh cửa từ Thiên Châu tiến vào Thần Vực, cũng không đến nỗi phải tìm một đám người ô hợp như vậy.
- Haiz, thật đáng tiếc, năm đó chúng ta vất vả mới bồi dưỡng được Hiên Viên Uyển Dung, cuối cùng lại để nàng thoát khỏi khống chế, bây giờ cũng không biết là còn sống hay chết, bặt vô âm tín.
Một lão già thở dài, khá là tiếc hận.
- Hừ, ta đã sớm nói, con tiện nhân kia lòng dạ thâm sâu, các ngươi lại tự cho là có thể khống chế được nàng, kết quả ra sao, nàng tu luyện tới Tiên Tôn cảnh, còn trộm đi bí lục Thiên Đế, phá giải dấu ấn viện trưởng lưu lại trong thần thức của nàng, cao chạy xa bay.
Hiên Viên Hồng nói đến đây, trong mắt hiện lên đầy sát cơ.
- Haiz, không đề cập tới chuyện này nữa, bây giờ gông xiềng Thiên Châu không tới mười ngày nữa sẽ bắt đầu tiêu tan, chúng ta chỉ có ở thể trước lúc đó khống chế thiên tuyển giả mới, mới có đất đứng chân, đợi mấy vị viện trưởng thức tỉnh, Thiên Châu vẫn là của chúng ta.
Lại một người thở dài, bình tĩnh nói ra.
Sau đó, mấy người cũng không nhiều lời nữa, tự mình đứng ở một bên, ánh mắt nhìn kỹ động tĩnh trên đạo trường.
Từ Khuyết cùng Tử Hà tiên tử, cũng đi tới quanh đạo trường, hòa cùng đoàn người.
Rất nhiều người đã ngồi xếp bằng xuống, phóng thích thần thức.
Nhưng phần lớn thần thức của đám người, đều không thể xuyên qua tầng cấm chế kia, chớ nói chi là tiến hành câu thông cùng Thái Ất thiên thạch.
- Có chút thú vị, hiện tại ta đã có thể rõ ràng cái gọi là thiên tuyển giả, là chuyện ra sao rồi.
Từ Khuyết nhìn chằm chằm khối Thái Ất thiên thạch này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một vệt ý cười, nhẹ giọng truyền âm nói với Tử Hà tiên tử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận