Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1672: Quyên Tiền

"Chuyện này. . . tội kỷ chiếu, không khỏi quá đáng rồi đi."
"Sao lại quá đáng? Hoàng thượng thân là Thiên Tử, làm sai đương nhiên phải nhận."
"Ngô. . . nếu hoàng thượng thánh đức nhân tâm, vì bách tính, quả thật nên làm như vậy. . ."
Hiên Viên Khải Phát tiến tấu, lập tức khiến quần thần nghị luận ầm ĩ.
Từ Khuyết ngồi trên long ỷ, nhướng mày lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Hiên Viên Khải Phát, cười lạnh nói: "Ngươi có phải ngốc hay không. . . khụ, nhọc lòng nghĩ ra phương án như thế?"
Mẹ nó, muốn lão tử hạ tội kỷ chiếu?
Ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày?
Hạ tội kỷ chiếu, chẳng khác gì hướng thiên hạ thừa nhận mình vô năng.
Bản Bức Thánh thảo cả nhà ngươi!
Từ Khuyết vung tay lên, trầm giọng nói: "Tội kỷ chiếu tạm thời không nói, hiện tại trẫm có chuyện quan trọng hơn muốn tuyên bố."
Hiên Viên Khải Phát một bước cũng không nhường: "Hoàng thượng, việc này liên quan đến lê dân bách tính, không thể trì hoãn."
Yêu yêu, đây là muốn bức bản Bức Thánh thoái vị?
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, thân thể hơi hướng về trước, trầm giọng nói: "Ái khanh, trẫm tiếp theo muốn nói, chính là đại sự vì nước vì dân, ngươi nhất định muốn ngắt lời trẫm?"
"Vi thần không dám!" Hiên Viên Khải Phát âm thầm run lên, y nghe ra Từ Khuyết đã không kiên nhẫn, nếu mình tiếp tục bức bách, chỉ sợ hôn quân không nhịn được sẽ làm ra chuyện hoang đường gì.
Y hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung.
Hiên Viên Uyển Dung không chớp mắt, lạnh nhạt nhìn phía trước, nhắm mắt làm ngơ Hiên Viên Khải Phát.
Thần sắc Từ Khuyết vi diệu, không có tại chỗ nói ra, ngược lại tuyên chỉ: "Chư vị ái khanh, hôm nay trẫm tuyên chỉ, tại quốc nội khởi công xây dựng học đường, huỷ bỏ chế độ tiến cử, thiết lập chế độ khoa cử, đồng thời muốn đại động thổ mộc, xây dựng đường xá cả nước."
Xoạt!
Lời vừa nói ra, quần thần chấn kinh!
Khởi công xây dựng học đường, là vì giáo dục bách tính, các thần tử không có ý kiến.
Xây dựng đường xá cả nước, đồng dạng cũng là một chuyện tốt, bọn họ đương nhiên cũng không phản bác.
Nhưng hủy bỏ chế độ tiến cử, thiết lập chế độ khoa cử, liền khiến triều đình oanh động không thôi.
Quan viên Đông Đường Quốc thiết lập, tấn thăng, toàn bộ đều dựa vào chế độ tiến cử.
Nói đơn giản, chính là muốn vào triều làm quan, nhất định phải được người làm quan ở trong triều tiến cửa.
Nhưng hàn môn áo vải, đi đâu tìm người quen ở trong triều?
Chuyện này cũng dẫn đến quan viên trong triều đình đều có phe phái, liên luỵ lẫn nhau, khống chế triều đình.
Xuất thân hàn môn, cho dù có tài học, cũng không thể vào triều làm quan.
Hành động lần này của Từ Khuyết, đã xúc phạm đến lợi ích của tất cả quan viên, cơ hồ một người đối mặt với toàn bộ triều chính.
"Hoàng thượng không thể!"
"Thể chế tiến cử đã có từ xưa, quy chế tổ tông không thể bỏ a!"
"Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại!"
Ngoại trừ một số ít quan lại cách tân, những người khác đều lên tiếng phản đối, mãnh liệt yêu cầu Từ Khuyết thu hồi lời vừa rồi.
Trong đó, lấy Hiên Viên Khải Phát dẫn đầu, toàn bộ tập đoàn ngoại thích phản ứng kịch liệt nhất.
Đám người bọn họ, vào triều làm quan toàn bộ nhờ vào tiến cử, mấy năm qua ăn không ít bạc đút lót tiến cử, Từ Khuyết làm như vậy, chẳng khác gì phế đi ngoại thích.
Bọn họ sao có thể đồng ý?
Nghe đám thần tử phản đối, Từ Khuyết vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
Chính là muốn xem đám các ngươi sốt ruột giơ chân, thật đáng yêu.
"Ngươi sẽ không thành công, hoàng triều thống trị, trăm ngàn năm như thế, há có thể tùy tiện thay đổi?" Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung lạnh nhạt nói.
"Ngươi biết cái gì, ngồi đó nhìn cho thật kỹ." Từ Khuyết ngoài cười nhưng trong không cười, trực tiếp oán giận nói.
Lão tử đường đường thiên mệnh chi tử, Bang chủ Tạc Thiên Bang, muốn cải cách còn phải xem sắc mặt các ngươi?
Xem cọng lông!
Từ Khuyết suy tư một chút, trên mặt lần nữa kéo lên nụ cười ấm áp: "Đã chư vị ái khanh phản đối chế độ khoa cử như thế, vậy trẫm sẽ suy nghĩ lại, bất quá hai hạng chính sách khác, chư vị ái khanh cảm thấy thế nào?"
Thấy Từ Khuyết nới lỏng, đám thần tử liền nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ cần không động tiến cử, chuyện gì cũng dễ nói, về phần sửa đường xây học đường các loại, tùy tiện hắn xây.
"Hoàng thượng thánh minh!"
"Hành động lần này chính là công đức thiên thu vạn thế, thần nguyện vì Hoàng thượng ra một phần sức."
"Thần tán thành."
Bành!
Từ Khuyết lập tức vỗ bàn, thần tình kích động: "Tốt! Không ngờ Hiên Viên ái khanh lại hiểu trẫm như vậy, hiện tại quốc khố trống rỗng, trẫm dự định để chư vị quyên tiền, hiện tại các nơi cần xây mười toà tám tòa học đường, góp gió thành bão! Không biết Hiên Viên ái khanh dự định quyên bao nhiêu?"
Hiên Viên Khải Phát cả người mộng bức.
Ta lúc nào nói muốn quyên tiền, ta chỉ nói ra một phần. . . ngọa tào!
Cẩu hoàng đế lừa ta!
Hiên Viên Khải Phát lập tức kịp phản ứng, mục đích của ngươi chính là chuyện này?
Nói một chút có thể, xuất tiền, tuyệt đối không có khả năng!
Hiên Viên Khải Phát tại chỗ muốn từ chối nhã nhặn: "Chuyện này. . . bổng lộc của thần còn phải nuôi gia đình. . ."
"Nghe nói Hiên Viên ái khanh mấy ngày trước đi Bạch Vân Lâu ăn lẩu, một ngày ném ngàn vàng, một chút bạc ấy, chẳng lẽ không bỏ ra nổi?" Từ Khuyết liếc y một cái, trực tiếp chặn lời y lại.
Sắc mặt Hiên Viên Khải Phát trướng như gan heo, trong lòng buồn bực không thôi.
Mẹ nó, hôn quân sao biết ta bỏ nhiều tiền ra ăn lẩu như vậy?
Ầy, hình như chỗ kia là do hắn mở.
Không sao.
"Đã như vậy, thần liền quyên năm. . ." Hiên Viên Khải Phát một mặt đau lòng, xèo năm ngón tay ra.
"Năm vạn lượng! Tốt, không ngờ ái khanh lại phóng khoáng như thế, không hổ là trọng thần Đông Đường ta! Thật quá vĩ đại, hành động vĩ đại như thế cần chiêu cáo thiên hạ, trẫm cảm thấy vô cùng may mắn khi có được trọng thần như ngươi!"
Từ Khuyết không chờ y nói xong, trực tiếp vỗ cái bàn đứng lên, "Mọi người cùng nhau vỗ tay cho Hiên Viên ái khanh!"
Đám người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ tay theo.
Người ở đây lập tức phản ứng lại, thì ra bệ hạ đang đợt bọn họ ở chỗ này.
Mẹ nó, sớm biết thế đã không đi ăn món lẩu kia.
Hiên Viên Khải Phát nhìn Từ Khuyết đang cao giọng tuyên dương mình trước mặt mọi người.
Y hận không thể lập tức cầm đao lên phạm tội thí quân!
Mẹ nó, lúc đầu lão tử chỉ muốn quyên năm trăm lượng tượng trưng.
Ngươi mẹ nó ở đây hô lớn tiếng như vậy, còn nói đến vĩ đại như thế!
Ngươi bảo lão tử từ chối thế nào?
Hiên Viên Khải Phát xem như minh bạch, Từ Khuyết căn bản không phải đang quyên tiền, mà là đang trắng trợn đoạt tiền.
Từ Khuyết nhìn sắc mặt Hiên Viên Khải Phát lúc trắng lúc xanh, trong lòng cười lạnh không thôi.
Thứ cẩu vật, cho ngươi điên cuồng phản đối lão tử, tạm thời hố ngươi một khoản tiền trước rồi tính sau
Già mà không, à không, mặc kệ ngươi có già hay không, tiếp theo đều cho ngươi lãnh đủ!
. . .
Rất nhanh.
Trong tiếng hò hét diễn thuyết của Từ Khuyết, đám quần thần nhao nhao cống hiến không ít ngân lượng.
Sau khi bãi triều, ánh mắt đám thần tử khác nhìn Hiên Viên Khải Phát, giống như muốn ăn sống nuốt tươi.
Mẹ nó. . . nếu không phải ngươi đối nghịch với bệ hạ, chúng ta cần quyên nhiều tiền như vậy sao?
Hiên Viên Khải Phát khóc không ra nước mắt, trong lòng thầm hận.
Cẩu hoàng đế! Thù này xem như kết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận