Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 604: Ta Tới Rồi

Dịch: căn cơ (cũng có nghĩa là tiểu jj)
Bạch!
Trong nháy mắt, bầu không khí ở đây hoàn toàn cứng lại.
Ngươi chính là căn cơ?
Bản thân lời này đúng là không gì xấu, nhưng Từ Khuyết đem chữ "Căn" cùng chữ "Cơ" tách ra để đọc, hơn nữa còn giống như Husky, vẫn đem chữ "Cơ" cùng chữ "a" đồng thời kéo tới cùng nhau.
Hai con hàng nói rõ chính là muốn nói gà nói vịt, nhục nhã Đổng Căn Cơ.
Liễu Tĩnh Ngưng trong nháy mắt liền không nhịn được muốn phun cười, nhưng lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác, thân thể mềm mại run rẩy, hiển nhiên nhịn đến rất cực khổ.
Mà đám tu sĩ đang quan sát phía sau kia, càng vô cùng ngạc nhiên, chợt đều ồn ào cười to.
Thời điểm như thế này, dù cho bọn họ đều kiêng kỵ Đổng Căn Cơ cùng Tiêu Diêu Lâu, nhưng cũng nhịn không được nữa.
Đổng Căn Cơ dương danh nhiều năm như vậy, ai từng nghĩ tên của y, sống sờ sờ bị Từ Khuyết đem ra chơi như vậy.
- A, Vương đạo hữu, ta nghĩ chúng ta còn chưa quen thuộc đến mức có thể gọi tên lẫn nhau.
Sát cơ trong mắt Đổng Căn Cơ tràn đầy, nhưng vẫn khắc chế, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười duy trì lý trí nói.
Cho dù y là ngụy quân tử như thế nào đi nữa, vào lúc này ngữ khí cũng lạnh nhạt hơn vô số lần so với lúc trước.
Liễu Tĩnh Ngưng thật vất vả ép ý cười xuống, đang chuẩn bị xoay người, vì Từ Khuyết phá vỡ bầu không khí một chút.
Dù sao nàng cũng rõ ràng, Đổng Căn Cơ này có oán tất báo, hơn nữa thân phận cực kỳ không đơn giản, nếu Từ Khuyết thành tử địch với y, vậy sau này liền thật sự phiền phức.
Nhưng mà, còn không đợi nàng mở miệng, Từ Khuyết lại trừng mắt nhìn, tò mò hỏi:
- Đổng huynh nói cũng đúng, vậy ta trước hết không gọi tên ngươi. À đúng rồi, nghe nói lúc ngươi sinh ra, trong miệng còn ngậm lấy căn cơ? Bởi vậy mới đặt tên làm căn cơ, đây là thật hay giả?
- Phốc!
Lần này, Liễu Tĩnh Ngưng triệt để là không nhịn được, tại chỗ cười phun.
Nguyên bản nàng cảm thấy căm ghét đối với Đổng Căn Cơ, loại ngụy quân tử này đi tới chỗ nào đều sẽ không làm người khác có ấn tượng tốt, nhưng thực lực của Đổng Căn Cơ lại rất mạnh, lòng dạ tâm cơ rất sâu, trở thành lâu chủ của Tiêu Diêu Lâu, mọi người ở bề ngoài vẫn phải khách khí cùng tôn trọng với y.
Nhưng bây giờ, liền bởi vì tên của y, mạnh mẽ bị Husky còn có Từ Khuyết, trước sau chơi ra ba loại trò gian không giống nhau.
Từ "Tiểu Cơ", đến "Căn Cơ", bây giờ càng ác hơn, biến thành "Trong miệng ngậm lấy căn cơ"!
Ở tình huống như vậy, cho dù Liễu Tĩnh Ngưng biết mình không thể cười, nhưng nàng thực sự là không nhịn được, bởi vì quá hả giận.
Chuyện này quả thật là từ trên trí thông minh, nghiền ép Đổng Căn Cơ.
- Trong miệng ta ngậm một khối kim ngọc!
Đổng Căn Cơ đã sắp giận tới cuồng bạo, nếu không phải y còn duy trì lý trí, phỏng chừng vào lúc này đã sớm xông lên một chưởng vỗ chết Từ Khuyết.
- Đúng rồi, trên khối kim ngọc này còn viết hai chữ 'Căn Cơ' mà, kỳ thực ta cảm thấy kim ngọc không quan trọng, quan trọng chính là hai chữ kia, ở trong đó nhất định có thiên cơ.
Từ Khuyết tựa như không phát giác ra Đổng Căn Cơ đang tức giận, vẫn chăm chú thảo luận cùng Đổng Căn Cơ.
Sắc mặt của Đổng Căn Cơ đã tái nhợt, nếu như gặp phải đối thủ mạnh mẽ, y còn không đến mức hiện ra thái độ như thế, thậm chí còn sẽ càng thêm khắc chế mình.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết chỉ là thiên kiêu Anh Biến kỳ tầng bốn, căn bản không lọt nổi vào trong mắt y, y khách khí đối với Từ Khuyết, đó là xem ở trên mặt của Liễu Tĩnh Ngưng cùng Khương Hồng Nhan, đồng thời cũng muốn duy trì hình tượng phong độ nhẹ nhàng của mình.
Nhưng Từ Khuyết liên tiếp trêu chọc y như vậy, không chỉ đã chạm tới điểm mấu chốt của y, càng làm cho y lần thứ nhất cảm thấy trí thông minh bị người nghiền ép.
Tình huống như thế, giống như là ngươi vốn vẫn được mọi người khen là thiên tài, kết quả có một ngày đụng phải vấn đề khó khăn, ngươi vừa mới có một chút dòng suy nghĩ, nhưng hai kẻ ngu si trong thôn đi ngang qua, trong nháy mắt liền giải xong vấn đề kia, chuyện này ai có thể giữ được mặt mũi?
- Vương đạo hữu, nên có chừng có mực.
Đổng Căn Cơ nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết âm trầm nói ra, đồng thời trên người tuôn ra một luồng uy thế, bao phủ về hướng Từ Khuyết, đây đã là một loại cảnh cáo cùng uy hiếp trắng trợn, trực tiếp lười cùng Từ Khuyết dối trá tiếp.
Nhưng Từ Khuyết coi như không có chuyện gì xảy ra, giống như cái gì cũng không biết, giả vờ kinh ngạc nói:
- Đổng huynh, làm sao thế, chẳng lẽ là ta nói cái gì không nên nói sao? Trời ạ, danh tự này rất tốt a, ngươi sẽ không phải là không thích căn cơ này chứ?
- Ngươi...
Đổng Căn Cơ đột nhiên thịnh nộ, hai tay hầu như đều giơ lên chuẩn bị ra sát chiêu, nhưng câu "Ngươi muốn chết" trong miệng y còn chưa nói hết, lại đột nhiên dừng lại, sắc mặt khẽ hơi ngẩn ra.
Ầm!
Ngay sau đó, một luồng khí thế bàng bạc, như một trận biển gầm, gió nổi mây vần, sóng to gió lớn, lấy Khương Hồng Nhan làm trung tâm, bỗng nhiên bao phủ bốn phía.
Khương Hồng Nhan mở hai con mắt ra, rạng ngời rực rỡ, khí thế giống như quân lâm thiên hạ, nhưng lóe lên một cái rồi biến mất, lại hóa thành ôn hòa như nước.
- Hồng...
Trong mắt Đổng Căn Cơ vui vẻ, vừa định mở miệng đi tới.
Đột nhiên, chỉ nghe vèo một tiếng, một vệt bóng đen đột nhiên xẹt qua trước người Đổng Căn Cơ, trong nháy mắt đến trước mặt Khương Hồng Nhan, chính là Từ Khuyết.
- Ta tới rồi! Kinh hỉ hay không, ngoài ý muốn hay không, vui hay không?
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Khương Hồng Nhan lại không có chút bất ngờ cùng kinh ngạc nào, giống như từ lâu đã biết Từ Khuyết đến, cười nhạt lắc lắc đầu, thở dài:
- Ngươi không nên tới.
- Không thể không đến được, lúc trước khi ta độ kiếp ngươi thay ta hộ pháp, bây giờ giờ đến phiên ta.
Từ Khuyết cười nói.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng đi lên phía trước, tỏ vẻ bất đắc dĩ nói ra:
- Khương Hồng Nhan, chuyện ta đáp ứng ngươi ta đều đã làm, nhưng tên tiểu tử này không nghe lời, tự mình tìm tới nơi này, ta cũng không có cách nào. Hơn nữa nói ra ngươi có lẽ sẽ không tin, cái tên này là dọc theo đường đi đều ném giày hỏi đường, trực tiếp tìm tới nơi này.
Khương Hồng Nhan nghe xong, lập tức kinh ngạc, ném giày hỏi đường?
Đổng Căn Cơ cũng lộ vẻ vô cùng nghi hoặc, nhưng cũng không quá đem lời nói của Liễu Tĩnh Ngưng để ở trong lòng, cái gì ném giày hỏi đường tìm tới nơi này, chuyện hoang đường bực này y không thể tin.
Dưới cái nhìn của y, Từ Khuyết có thể tìm tới này, nhất định cũng là thu được tin tức ở ngoại giới truyền tới mới có thể đến đây được.
Nhưng những thứ này đều không quan trọng, bây giờ y để ý chính là, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan đến cùng có quan hệ gì.
Nguyên bản lúc y nghe Từ Khuyết nói "Hồng Nhan nhà ta", cũng không coi là thật, nhưng bây giờ nhìn đến thái độ của Khương Hồng Nhan đối với Từ Khuyết, thật là ngoài ý muốn của y.
Ở bên trong nhận thức của y, Khương Hồng Nhan nhìn như ôn hòa thân thiết, kì thực luôn có loại lạnh nhạt cự tuyệt người bên ngoài ngàn dặm, nhưng bây giờ, y phát hiện Khương Hồng Nhan đối với Từ Khuyết, có loại cảm giác ôn hòa thân thiết chân chính.
- Đổng Lâu chủ, cảm ơn ngươi vừa nãy ở đây hộ pháp.
Lúc này, Khương Hồng Nhan mới đưa ánh mắt nhìn về phía Đổng Căn Cơ, cười nhạt nói.
Nàng vừa nãy tuy rằng ở trạng thái tu luyện, nhưng đối với tất cả mọi chuyện xung quanh đều rõ ràng.
Trước khi Từ Khuyết đến, đám tu sĩ cách không xa kia đã sớm muốn đến đánh lén, nhưng sau khi Đổng Căn Cơ xuất hiện, đám người kia mới bỏ đi ý nghĩ đó.
Đương nhiên, coi như Đổng Căn Cơ không xuất hiện, Khương Hồng Nhan cũng biết những người kia không tạo thành được uy hiếp đối với nàng.
- Hồng Nhan, ngươi nói quá lời, bằng vào quan hệ giữa chúng ta...
Đổng Căn Cơ khẽ mỉm cười, mở miệng nói.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết lại cắt ngang lời hắn, cười nói:
- Cơ a... Ạch, Đổng huynh, chúng ta còn có chút việc nhà muốn nói, không bằng ngươi rời đi trước một chút, có lời gì, chờ hôm nào có thời gian mời ngươi ăn cơm rồi tán gẫu đi.
Lệnh trục khách rõ ràng đến như thế, sắc mặt của Đổng Căn Cơ cũng trở nên khó coi.
Đặc biệt trong lời nói của Từ Khuyết còn nói câu "Việc nhà", nói rõ đây là một loại khiêu khích đối với y, thậm chí là đang nói cho tất cả mọi người, hắn cùng Khương Hồng Nhan là người cùng nhà.
Ngược lại là Khương Hồng Nhan vẫn không có phản ứng gì, im lặng không nói nhìn Đổng Căn Cơ.
Đổng Căn Cơ lập tức liền rõ ràng thái độ của Khương Hồng Nhan, trên mặt hiện ra một nụ cười, chắp tay nói:
- Đã như vậy, vậy ta cáo từ trước.
Nói xong liền trực tiếp xoay người mà đi, đi vô cùng thẳng thắn.
Bởi vì y biết, giờ lưu lại chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã, nhưng chỉ cần ngày mai sau khi Khương Hồng Nhan độ kiếp, nữ nhân này sẽ trở thành đồ chơi của Đổng Căn Cơ y.
Mà Từ Khuyết, cũng chính là người mà y phải giết!
...
- Tiểu tử, ngươi trêu chọc người thật không đơn giản, sau này phải cẩn thận một chút.
Khương Hồng Nhan nhìn bóng lưng của Đổng Căn Cơ đi xa, lông mày hơi nhăn lại, nhắc nhở Từ Khuyết.
Từ Khuyết nở nụ cười, tỏ vẻ không quan tâm, chỉ là một tên Đổng Căn Cơ? Là cái quái gì!
-...
Liễu Tĩnh Ngưng thì lại đang cười khổ, nàng không đành lòng nói cho Khương Hồng Nhan, Từ Khuyết đâu chỉ trêu chọc mỗi Đổng Căn Cơ thôi, cái tên này đã sớm đem tất cả các thế lực ở Đông Hoang chọc qua một lần.
- Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ngày mai ta liền phải độ kiếp, tiểu tử, ngươi cùng Tĩnh Ngưng rời đi trước đi, đến Nam Châu chờ ta.
Lúc này, Khương Hồng Nhan nhìn về phía Từ Khuyết, cười nhạt nói, ánh mắt nhưng cực kỳ nghiêm túc, như là đang nói cho Từ Khuyết biết, chuyện này không phải là đùa giỡn.
- Ta đều đến rồi, không hề có ý định đi trước. Ầy, mấy món đồ này ngươi mặc vào trước đi, ngày mai độ kiếp bảo đảm ngươi bình yên vô sự, ta trước tiên đi bố trí mấy cái trận pháp, ngày mai ta liền nhẩn nha chơi với đám người kia một chút.
Từ Khuyết nói xong, từ bên trong hệ thống thương thành mua ra một cái Giáp Tâm Linh cùng với Dây Chuyền Chữ Thập, tất cả đều là trang bị tăng cao kháng phép.
- Ngươi không hiểu, cục diện phải ngày mai đối mặt, cũng không phải là ngươi có thể ứng phó...
Khương Hồng Nhan lắc lắc đầu, cũng không đưa tay ra đón, trái lại tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Từ Khuyết, muốn khuyên hắn rời đi.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại đột nhiên cúi xuống, đem trang ném tới trong lòng nàng, thừa dịp Khương Hồng Nhan không kịp phản ứng, thuận thế sờ sờ đầu của nàng, lộ ra nụ cười giống như cưng chiều nói:
- Ngoan, nghe lời, trước tiên mặc vào, sau đó ở đây chờ ta bày trận trở về.
Nói xong, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Khương Hồng Nhan, cùng với vẻ mặt trợn mắt ngoác mồm của Liễu Tĩnh Ngưng, Từ Khuyết cực kỳ thô bạo xoay người, vung vạt áo một cái, tiêu sái rời đi.
Khí chất tổng giám đốc bá đạo, có hay không? Có hay không?
Ghẹo gái đại pháp của bản bức vương, làm sao có khả năng sẽ mãi thất bại?
Từ Khuyết mừng thầm trong lòng không thôi, đồng thời cũng gọi ra giao diện hệ thống thương thành, vơ vét lên tất cả trận pháp cấp cao.
Ngày mai làm sao để lừa giết đám người kia, hắn đã định liệu trước.
Một đợt này, không chỉ muốn thăng cấp, còn muốn trang bức một cái để đám người kia tức phun ra máu mới được.
Trang Bức Vương, ta nhất định làm rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận