Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 830: Không Phải Vấn Đề Nhan Sắc

Bạch!
Đám người lui tới xung quanh, trong nháy mắt toàn bộ ngừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung đến trên người Từ Khuyết, tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức đều lắc đầu, thậm chí mang theo một ít châm biếm.
Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Hồng? Xin thuốc?
Đại ca, xin thuốc sao có thể xin như thế được ư, chỉ là một tu sĩ Hợp Thể kỳ, đứng dưới phật tháp gọi như thế, Phật gia làm sao có thể quan tâm tới ngươi?
- Người phương nào náo động ở đây?
Lúc này, một tên võ tăng từ bên trong phật tháp đi ra, lần này rốt cục là một người đầu trọc, nhìn qua vẫn khá giống một hòa thượng.
Từ Khuyết lúc này chắp tay, khách khí nói:
- Tại hạ là Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Hồng, đến xin Phật gia thuốc.
- Ngươi đi đi, Phật gia sẽ không gặp ngươi.
Võ Tăng hơi nhướng mày, lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
- Tại sao không gặp ta? Là do số ta không tốt hay là nhan sắc ta không tốt?
Từ Khuyết lập tức hỏi.
Võ Tăng còn chưa kịp phản ứng, Từ Khuyết liền lần nữa ngẩng đầu lên, lên tiếng hô to:
- Phật gia, Tạc Thiên Bang Nhị Nguyệt Tử đến đây xin thuốc! Phật gia, Tạc Thiên Bang Bát Nguyệt Hồng đến đây xin thuốc! Phật gia, Tạc Thiên Bang Lục Nguyệt Lục...
- Câm miệng!
Võ Tăng lập tức quát bảo Từ Khuyết ngưng lại, mặt tỏ vẻ toát mồ hôi nói:
- Không phải vấn đề duyên số, cũng không phải vấn đề nhan sắc, ngươi đừng ở nơi đây náo động nữa. Phật gia mấy ngày gần đây lo lắng, một lòng suy nghĩ việc của Thần Đan đại hội, há có thời gian để ý tới ngươi?
- Thần Đan đại hội? Có ý gì?
Từ Khuyết ngạc nhiên hỏi.
Liền ngay cả Khương Hồng Nhan cũng có chút tò mò, ánh mắt quét về phía Võ Tăng đầu trọc.
Võ Tăng đầu trọc chấp tay hành lễ, thấp giọng nói:
- A Di Đà Phật! Trước phật không thảo luận chuyện tục trần, hai vị vẫn nên nhập tháp rồi nói sau đi.
Nói xong, y đưa cánh tay ra, mời Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan vào trong Phật tháp.
Bên trong Phật tháp cũng là hương hỏa xông trời, người đến người đi, Võ Tăng đầu trọc dẫn hai người đi đến tầng một liền ngừng lại, thấp giọng nói:
- Hai vị nếu có thể tìm tới nơi này, đương nhiên cũng rõ ràng quy củ của Phật gia. Nhưng hôm nay xác thực là đến không phải lúc, Phật gia bây giờ chỉ chăm chú vào Thần Đan đại hội hai ngày sau, vì thế khoảng thời gian này ngài ấy chỉ có thể gặp Luyện Đan Sư, những người còn lại đều không gặp.
- Ồ? Vậy cũng thật trùng hợp, nói ra có lẽ ngươi không tin, tại hạ chính là một tên Luyện Đan Sư.
Từ Khuyết lập tức vui vẻ, mình chính là phát triển nghề nghiệp toàn diện, đừng nói luyện đan, cho dù đánh đàn, hát, luyện phù, bày trận, tất cả đều biết, chỉ có đều không tinh mà thôi.
- Các hạ là Luyện Đan Sư?
Võ Tăng đầu trọc lập tức kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết, hỏi vội:
- Mạo muội hỏi một câu, các hạ là Luyện Đan Sư mấy tinh, có phương pháp luyện đan chữa trị những bệnh nan y cho phàm nhân không?
- Tại hạ là tứ tinh Luyện Đan Sư, trên trị lão nhân 80 tuổi, dưới trị hùng hài tử ba tuổi, nghi nan tạp chứng gì đều có thể trị. Đương nhiên, ngoại trừ phụ khoa.
Từ Khuyết không chậm trễ chút nào nói khoác lên.
Võ Tăng đầu trọc lại không khỏi nhíu mày, khẽ lắc đầu nói:
- Tứ tinh Luyện Đan Sư, e rằng vẫn chưa đủ.
Ôi đậu phộng, xem thường bản bức thánh à?
Bản bức thánh bây giờ có trăm vạn điểm trang bức ở trong tay, đừng nói là chỉ là tứ tinh Luyện Đan Sư, cửu tinh đều có thể gặm sách kỹ năng tăng lên đấy.
Từ Khuyết lúc này trừng mắt, đang muốn nói chuyện.
Khương Hồng Nhan lại nhẹ giọng mở miệng:
- Không biết Phật gia vì sao phải tìm Luyện Đan Sư? Thần Đan đại hội lại là chuyện gì nữa?
- Quả thực không dám giấu giếm, con gái của Phật gia có chút bệnh tật kỳ quái, không chỉ là Phật gia, mà rất nhiều cửu tinh Luyện Đan Sư cũng bó tay toàn tập, vì thế Phật gia mới tổ chức Thần Đan đại hội, hướng về thế nhân xin thuốc, hai vị cũng nhìn thấy rồi đấy, nơi này người đến người đi, đều là vì chuyện đó.
Võ Tăng đầu trọc nói đến đây liền khẽ thở dài một cái, tựa hồ cũng cảm thấy việc này vướng tay vướng chân.
"Hítttt!"
Từ Khuyết lúc này hít vào một hơi lạnh, Phật gia còn có con gái?
Chuyện này không đúng rồi, người xuất gia làm sao có con gái chứ?
- Tiểu Phật nữ bị bệnh ư? Sao lại như vậy?
Lúc này, Khương Hồng Nhan tò mò hỏi.
Võ Tăng đầu trọc lắc lắc đầu:
- Việc này chính là vấn đề, các ngươi chắc đều biết, thể chất của tiểu Phật nữ đặc thù, không có cách nào tu luyện, vì thế bình thường đều dùng thiên tài địa bảo do Phật gia tìm đến để kéo dài tuổi thọ. Nhưng gần đây nàng không ăn được món gì, bất kể là sơn trân hải vị, linh đan diệu dược, hoặc là thức ăn thông thường trên thế gian, nàng đều khó có thể nuốt xuống, có thể nói là ăn cái gì ói cái đó.
Nói đến đây, Võ Tăng đầu trọc thở dài:
- Haizz, mấy ngày nay dằn vặt xuống, cả người tiểu Phật nữ tiều tụy hơn rất nhiều, chúng ta nhìn mà cảm thấy đau lòng.
- Còn có quái bệnh này?
Khương Hồng Nhan hơi kinh ngạc.
Con ngươi của Từ Khuyết lại sáng ngời, kinh ngạc nói:
- Đây đâu tính là quái bệnh, không phải là chứng kén ăn thôi sao? Trẻ con kén ăn không ăn cơm thì phải làm sao bây giờ? Liền đánh một trận... à không đúng, ăn chút thuốc tiêu cơm là tốt rồi.
- Chứng kén ăn? Đạo huynh chẳng lẽ biết quái bệnh này? Thuốc tiêu cơm kia lại là vật gì?
Võ Tăng đầu trọc lúc này vui vẻ, vội nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Liền ngay cả Khương Hồng Nhan cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết còn biết cái này.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng.
- Ta có cái gì mà không biết? Ta còn biết nguyên nhân sinh bệnh nữa, cũng là bởi vì đồ vật nàng ăn mỗi ngày quá tốt, sau một quãng thời gian lâu dài sẽ chán, rồi lại không xử lý đúng lúc, dẫn đến vị giác cùng hệ tiêu hoá xảy ra vấn đề, thậm chí còn có khả năng có một tia bệnh tâm lý, cuối cùng dẫn đến chứng kén ăn. Cái gì cũng ăn không vào, thậm chí ăn cái gì ói cái đó.
"Híttt!"
Võ Tăng đầu trọc nghe thấy tỏ vẻ ngơ ngác, nhưng không tự chủ hít vào một hơi khí lạnh.
Dù sao Từ Khuyết phân tích rất mạch lạc rõ ràng, rất dễ dàng làm cho người tin phục.
Kể cả Khương Hồng Nhan, tuy nghe không hiểu cái gì mà hệ tiêu hoá bệnh tâm lý, nhưng nửa đoán nửa đánh giá cũng hiểu đại thể nguyên nhân sinh bệnh là gì.
- Đạo huynh, ngươi thật sự có biện pháp giải quyết bệnh này?
Võ Tăng đầu trọc có chút kích động nói.
Từ Khuyết gật đầu nở nụ cười:
- Không sai, ta có biện pháp có thể thử xem, nhưng ngươi phải để ta gặp được Phật gia, dù sao ta cũng là đến để cầu dược.
- Chuyện này...
Nụ cười trên mặt Võ Tăng đầu trọc không khỏi cứng đờ, sờ sờ đầu, có chút khó khăn nói:
- Quả thực không dám giấu giếm, Phật gia mấy ngày nay tự mình đi thăm Đan Ma lão nhân, muốn mời y ra tay luyện chế linh dược, Thần Đan đại hội lần này, hầu như là lấy Đan Ma lão nhân làm chủ. Nhưng mà đạo huynh yên tâm, nếu ngươi có biện pháp giải quyết bệnh này, vậy có thể tham gia Thần Đan đại hội hai ngày sau, đến lúc đó nếu như có thể thành công, bất luận ngươi muốn cầu thuốc gì, Phật gia đều sẽ cho ngươi.
- Chuyện này không thể được, ta...
Từ Khuyết lập tức trừng bắt mắt nói.
Nhưng nói còn chưa dứt lời, hắn đã bị Khương Hồng Nhan nhẹ nhàng lôi một cái.
Nàng khẽ mỉm cười, nhìn về phía Võ Tăng đầu trọc nói:
- Chúng ta báo danh tham gia Thần Đan đại hội.
- A Di Đà Phật, đa tạ cô nương, tiểu tăng liền đi lấy thần đan bài.
Võ Tăng đầu trọc vui vẻ, chấp tay hành lễ hướng Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan bái một cái, sau đó vội vã xoay người rời đi.
Từ Khuyết lúc này mới không rõ nhìn về phía Khương Hồng Nhan hỏi:
- Tiểu cô nương, ngươi vừa nãy kéo ta làm gì? Vạn nhất đến lúc chữa khỏi cho con gái của y, y không cho Tiên Ẩn Thảo thì phải làm sao bây giờ?
- Yên tâm đi, trước đây ta đã nói qua với ngươi, tính nết của Phật gia rất quái lạ, trong đó có một đức tính nói được làm được, hơn nữa tiểu Phật nữ cũng là hòn ngọc quý trên tay y, quan trọng hơn tất cả mọi thứ, vì thế...
Khương Hồng Nhan mỉm cười nói.
Nhưng chưa nói xong, trong mắt Từ Khuyết liền lộ ra màu sắc kì lạ, khóe miệng vung lên ý cười nói:
- Vì thế chỉ cần ta chữa khỏi cho con gái của y, đừng nói là Tiên Ẩn Thảo, thậm chí là muốn y ra tay giúp đỡ đánh thánh thượng cũng không thành vấn đề?
Khương Hồng Nhan lập tức ngẩn ra, tựa hồ cũng không nghĩ tới chỗ này.
Nếu Phật gia đồng ý ra tay, đương nhiên là tốt nhất, đến lúc đó bọn họ cũng không cần phải đi kiếm Tiên Ẩn Thảo nữa.
- Hai vị, thần đan bài ở đây, hai ngày sau đến chỗ này là được. Bệnh của tiểu Phật nữ liền làm phiền hai vị rồi.
Lúc này Võ Tăng đầu trọc đã trở về, trong tay đưa lên một cái lệnh bài nhỏ bằng gỗ, bên trên có khắc một số thứ tự.
- Được rồi, hai ngày sau gặp lại.
Từ Khuyết cầm lấy lệnh bài bằng gỗ, cười nhạt, dắt tay Khương Hồng Nhan xoay người rời đi.
Thần Đan đại hội đúng không?
Chứng kén ăn đúng không?
Bản bức thánh thắng chắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận