Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 625: Hoang Lạc Thành Dị Biến

Từ Khuyết có chút ngơ ngác.
Hắn biết Husky là một con chó có lai lịch phi phàm, hơn nữa nói không chừng vẫn có khả năng đúng là hậu duệ của thượng cổ Ma Long.
Nhưng những thứ này đều là Husky khoe khoang ra, rất khó để khảo chứng, đồng thời cho đến nay thì Husky cũng chưa từng triển lộ qua thiên phú gì hơn người, nhiều lắm chỉ là thân thể cứng rắn đến mức làm người kinh ngạc, mặt khác còn có khả năng hiểu chút trận pháp chi đạo, còn lại hình như là không còn cái gì khác.
Nhưng những người này tại sao lại đột nhiên nhắm vào Husky, lại nói muốn mua nó đi? Chẳng lẽ bọn họ nhìn ra lai lịch của Husky?
Từ Khuyết nghi ngờ nhìn về phía Khương Ngọc Thụ, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Husky đã nổi bão trước.
- Tiên sư nó, các ngươi tính là cái rắm gì! Làm nhân sủng cho bản thần tôn cũng không đủ tư cách, dám mua bản thần tôn? Hừ!
Husky mắng xong, trực tiếp hướng tới Khương Ngọc Thụ nhổ một bãi nước miếng.
Sắc mặt của Khương Ngọc Thụ lập tức chìm xuống, hừ một tiếng, ngụm nước miếng này bị cách không ngăn trở ở mấy chục centimet trước người, rơi xuống mặt đất.
- Tiểu hữu, yêu sủng này của ngươi tựa hồ còn rất có tính khí!
Khương Ngọc Thụ nhìn về phía Từ Khuyết, lạnh giọng nói.
Nếu không phải ông ta còn muốn dựa vào thuật chữa trị thần kỳ kia của Husky để chữa thương thì ông ta đã sớm động thủ làm thịt chó rồi.
Từ Khuyết cười nhạt, lúc này cường giả của phần lớn thế lực cũng đã vây quanh, nhưng hắn cũng không hề để ý, trong tay đã sớm cầm lấy Thần Hành Độn Tẩu Phù, một khi tình huống không đúng, có thể lập tức mang theo bọn Khương Hồng Nhan rời đi.
- Các ngươi có thể vừa ý Husky, đúng là rất có ánh mắt, nhưng rất đáng tiếc, ta vẫn không thể bán, bởi vì nó quá quý giá.
Từ Khuyết lắc đầu nói.
Hắn đương nhiên không thể trực tiếp mở miệng hỏi dò những người này tại sao muốn mua Husky, chỉ có thể lấy việc này tới thăm dò.
Khương Ngọc Thụ đúng là không cảm thấy nghi hoặc đối với thái độ của Từ Khuyết, ngược lại còn cảm thấy chuyện này rất bình thường, một con chó có thể làm người trong nháy mắt khôi phục thương thế, đương nhiên là quý giá, đổi lại là ai cũng không thể lấy ra bán.
- Tiểu hữu, vừa nãy ngươi mượn quyền pháp của con chó này, khôi phục thương thế, nói vậy ngươi cũng là người thông minh, hẳn là đoán được chúng ta tại sao muốn mua con chó này, vì thế lão phu cũng không lòng vòng cùng ngươi nữa, chúng ta cần con chó này để khôi phục thương thế, ngươi ra giá đi!
Khương Ngọc Thụ lạnh lùng nói, trực tiếp vạch trần đề tài, không muốn lãng phí thời gian với Từ Khuyết.
Đồng thời, người phía sau đều vây lại đây, vị trí đứng đều rất khéo, từ mỗi phương hướng ngăn chặn đường lui của Từ Khuyết, thậm chí còn có người cô lập hắn cùng Khương Hồng Nhan và Liễu Tĩnh Ngưng ra, một khi hắn muốn chạy, đám người kia chắc chắn cũng sẽ ngăn cản hắn mang Khương Hồng Nhan đi.
Từ Khuyết lại vui hỏng rồi, ban đầu còn tưởng rằng những người này là nhìn ra lai lịch của Husky, cho nên muốn mạnh mẽ ép bán.
Nhưng hắn vạn vạn không nghĩ tới, những người này lại ngu ngốc như vậy, lại cho rằng thương thế của hắn, là do bị Husky đánh khỏi.
Nhưng lúc nghĩ lại, hắn cũng hiểu tại sao bọn Khương Ngọc Thụ lại hiểu lầm.
Tình huống lúc nãy, nhìn qua thật sự giống như là Husky vừa đánh hắn vừa giúp hắn khôi phục thương thế.
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Khuyết đã nắm chắc, âm thầm cười lạnh một tiếng, quyết định tương kế tựu kế.
Dù sao mặt đưa tới cửa, nào có đạo lý không đánh?
Hắn nhìn về phía Khương Ngọc Thụ, thở dài, khổ sở nói:
- Không phải ta không muốn giúp các ngươi, mà là các ngươi có quá nhiều người, Husky không có cách nào giúp cho mỗi một người các ngươi đều khôi phục thương thế, nó vừa nãy giúp ta khôi phục, cũng đã phải trả giá rất lớn. Ta cùng nó từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau, nhìn thế rất đau lòng!
Husky lộ vẻ ngơ ngác, tựa hồ còn chưa hiểu tình hình như thế nào, nhưng một âm thanh lại vang lên ở bên tai nó.
- Đừng nói gì cả.
- Hả?
Husky lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, nó nghe được, người vừa truyền âm cho nó là Khương Hồng Nhan.
Mà lúc này hai con mắt của Khương Hồng Nhan vẫn đang đóng chặt, ngồi xếp bằng trên mặt đất, cả người tản ra từng sợi ánh sáng, đang tiếp tục khôi phục thương thế, nhìn qua như là rơi vào bên trong một loại trạng thái bế quan.
Hai mắt của Husky lập tức liền tỏa ra ánh sáng, dù cho nó ngu ngốc thế nào đi nữa, nhưng vào lúc này cũng đã cảm giác được chuyện không đúng.
Âm mưu!
Có âm mưu!
Có một hồi đại đại âm mưu!
Husky không nhịn được hưng phấn, nó từng thấy qua thủ đoạn bẫy người Từ Khuyết, đó tuyệt đối là tức chết người không đền mạng.
Có Khương Hồng Nhan nhắc nhở, Husky cũng không thèm quan tâm cái âm mưu này được sắp xếp như thế nào, trực tiếp ngậm miệng lại, còn lộ ra dáng vẻ ốm đau bệnh tật, phối hợp với Từ Khuyết, sau đó liền đợi xem kịch vui.
Từ Khuyết cũng không nghĩ tới Husky phối hợp như vậy, lập tức cả kinh nói:
- Husky, ngươi sao thế, có phải là thương thế nặng hơn không? Haizz, đều do ta, nếu không phải lúc trước thương thế của ta quá nặng, thế nào lại nhẫn tâm để ngươi ra chiêu "Cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền" kia!
Cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền?
Mọi người ở đây vừa nghe thấy tên của pháp quyết quái lạ này, lập tức yên lặng, pháp quyết thần kỳ như vậy, tại sao có thể có cái tên tục tĩu thấp kém như vậy?
Bất quá một số người cũng không nghĩ nhiều, bởi vì từng thấy qua các loại đồ vật cổ quái của Từ Khuyết, ví dụ như đậu hủ thúi cùng thần vật có thể nhìn thấu cổ thạch, những thứ này đều là chưa từng nghe nói tới trong Tu Tiên Giới, nhưng thật sự có hiệu quả kỳ diệu.
Bây giờ nhiều thêm một chiêu pháp quyết có cái tên quái lạ như thế, lại có vấn đề gì đâu, ngược lại chỉ cần có thể khôi phục thương thế là được.
Nhưng Liễu Tĩnh Ngưng vừa nghe đến cái tên này, suýt chút nữa không nhịn được muốn trợn trắng mắt, lấy hiểu biết của nàng đối với Từ Khuyết, đương nhiên cũng đã đoán được tên Từ Khuyết xấu xa này lại muốn bẫy người.
Khương Hồng Nhan vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất như trước, chỉ là ai cũng không cảm thấy được, lúc Từ Khuyết nói ra "Cứu cực vô địch giúp ta khỏe mạnh quyền", khóe miệng nàng không nhịn được hiện lên một tia ý cười, lóe lên một cái rồi biến mất.
Lúc này, Tiêu Diêu Lâu Đổng Căn Cơ đứng dậy, nhàn nhạt nói: - Vương huynh, nói đến thương thế này của chúng ta cũng là do ngươi tạo thành, bây giờ chúng ta dùng tiền để thú sủng của ngươi giúp chúng ta khôi phục thương thế, chuyện này đã quá tuân theo quy củ, ngươi còn muốn từ chối sao?
- Đổng huynh nói cũng đúng, nhưng cũng làm khó cho ta, Husky nhiều nhất chỉ có thể sẽ giúp mười mấy người khôi phục thương thế, nhưng chuyện này sẽ làm nó bị phản phệ, thậm chí bởi vậy mà ngã xuống, ta không thể nào tiếp thu được kết quả như thế.
Từ Khuyết tỏ vẻ khổ sở nói.
Hắn càng nói như vậy, mọi người liền càng cảm thấy Husky bất phàm, càng muốn có được Husky.
Nhưng ngay sau đó, Từ Khuyết liền tiếp tục mở miệng:
- Như vậy đi, tự các ngươi tuyển ra mười lăm người, ta nói Husky giúp các ngươi khôi phục thương thế, thế nhưng mỗi người phải giao ra một triệu cực phẩm Linh Thạch trước tiên, làm phí dụng để sau này chữa thương cho Husky.
- Cái gì?
Lúc này, mọi người ở đây đều trợn to hai mắt, kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Chữa một lần thương thế muốn một triệu cực phẩm Linh Thạch? Ngươi cmn là đang ăn cướp à?
Rất nhiều người đều kinh sợ, đây thật sự là đang giở công phu sư tử ngoạm.
Mọi người đều bị thương không giả, nhưng mà chỉ cần trở lại bế quan tu luyện một hai tháng, tuyệt đối có thể khôi phục như lúc ban đầu, căn bản không cần phải trả giá lớn như vậy.
Bây giờ bọn họ vội vã muốn khôi phục, đơn giản chính là sau khi khỏi hẳn thì có đủ thực lực để bắt giữ Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan.
Nhưng bây giờ Từ Khuyết hét giá thật sự là quá cao, một người một triệu cực phẩm Linh Thạch, ai có thể đồng ý được.
"Ầm ầm!"
Lúc này, đột nhiên một tiếng vang thật lớn từ nơi xa xôi truyền tới, tựa hồ phát sinh to lớn nổ tung.
Mọi người đều giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, tiếp đó sững sờ ở tại chỗ.
- Đó... Đó là Hoang Lạc Thành?
Có người run giọng nói.
Vô số người ở đây đều kinh ngạc đến ngây người, thậm chí là Từ Khuyết, lúc này cũng thay đổi sắc mặt.
Bởi vì địa phương phát sinh tiếng nổ, chính là Hoang Lạc Thành mà mấy ngày trước hắn cùng Liễu Tĩnh Ngưng đi ngang qua.
Mà bây giờ, nơi đó không biết phát sinh ra biến cố gì, cả tòa lạc Hoang Thành, lại lơ lửng ở giữa không trung.
Cổ thành vốn bị bị vứt bỏ do linh khí thiếu thốn, lúc này bị sương mù linh khí nồng đậm vờn quanh, đồng thời còn có từng sợi ráng màu vương xuống, giống như thác nước, phát ra ánh sáng óng ánh.
Mới nhìn tới, dải đất kia dường như đã biến thành một phương tiên thành, khiến cho mọi người khiếp sợ không thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận