Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 245: Lỗ Tai Mang Thai

Kim Loan điện bị Từ Khuyết hủy diệt hai hôm trước, giờ khắc này lại lần nữa xuất hiện.
Vẻn vẹn một ngày một đêm, Viêm Dương công chúa cùng một nhóm tu sĩ, dùng pháp quyết mạnh mẽ, dùng gỗ thay tường, làm suốt đêm xây lên.
Tuy rằng không hùng vĩ đồ sộ như lúc trước, nhưng hiện tại nhìn vẫn rất huy hoàng.
Chỉ có điều, bầu không khí lúc này bên trong điện vô cùng ngột ngạt, khác hoàn toàn không khí vui mừng ở ngoài cung, sắc mặt các đại thần văn võ trong điện đều hết sức khó coi, vẻ mặt Hỏa Hoàng vô cùng âm trầm, đằng đằng sát khí.
Những đại thần và võ tướng được gọi vào trong cung trong, vốn là để nghênh tiếp Nữ Đế Thủy Nguyên Quốc.
Nhưng hiện tại, Nữ Đế vẫn chưa vào, Từ Khuyết ngược lại đã đến rồi, hơn nữa lúc này còn ở bên ngoài hát ca ầm ĩ, hát cái gì mà ngươi là đám mây đẹp nhất, còn có Tối Huyễn Dân Tộc Phong là cái quỷ gì.
Mây em gái ngươi! Gió em gái ngươi! Hát cái quỷ gì! Dung tục!
Phần lớn các đại thần đều tỏ vẻ không thích.
Nhưng một số võ tướng, lại gắt gao nắm chặt hai tay, tựa như đang dùng sức kìm nén cái gì.
Thật sự không có cách nào, nói một lời khó nghe, đám người này đa số đều là mãng phu, cho dù học được binh pháp, nhưng trời sinh có tính hiếu động, tính cách lại phóng khoáng, vừa nghe được bài hát này, khiến tinh thần bọn họ đều phấn chấn, thật sự rất muốn lao ra ngoài cuồng hoan cùng mọi người.
Nếu như bây giờ không phải đang chờ ở Kim Loan điện, bọn họ nhất định sẽ rống to một câu: Bài ca này thật hay, thật kích thích!
...
Mà Viêm Dương công chúa và Tử Huyên, tuy rằng tu vị chỉ mới là Kim Đan kỳ, nhưng có Long khí ở hoàng cung bảo vệ nên cũng không bị tiếng ca ảnh hưởng đến thần hồn.
Nhưng giờ khắc này các nàng đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tử Huyên vốn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nàng cảm thấy Từ Khuyết thật sự có thể đi ra từ Hoàng Lăng ra.
Nhưng Viêm Dương công chúa chưa bao giờ có ý nghĩ thế này.
Dưới cái nhìn của nàng, thân là người nhà họ Cơ, tự nhiên là hiểu rõ Hoàng Lăng nhất, đi vào thì dễ nhưng đi ra lại khó.
Năm đó có một vị lão tổ đi vào, cuối cùng cũng không thể đi ra, từ đó có thể thấy được cấm chế trong Hoàng Lăng mạnh mẽ đến mức nào.
Hiện tại cảnh giới của Từ Khuyết là Nguyên Anh kỳ, lại có thể đi vào dễ như ăn cháo, không tới hai ngày lại có thể đi ra, còn mang theo cả mười tám đời tổ tông Cơ gia, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.
- Phụ hoàng, hiện tại... Nên làm gì đây?
Viêm Dương công chúa dù vẫn luôn trầm ổn, nhưng giờ khắc này cũng không biết nên xử lý tình huống trước mắt như thế nào.
Cho dù nàng biết Hỏa Hoàng mời tới sát thủ Thiên Sát, còn có một vị sát thần Anh Biến kỳ tầng tám, nhưng nàng cảm thấy khó có thể tiêu diệt Từ Khuyết.
Dù sao người kia... Không thể dùng ánh mắt bình thường đến xem xét.
Người bình thường, không thể lấy tu vi Nguyên Anh kỳ chiến đấu với cường giả Anh Biến kỳ, hơn nữa còn hung hăng nghiền ép.
Người bình thường, cũng không hát ca từ như thế này ở ngoài hoàng cung.
Càng nghe tiếng ca này, nội tâm Viêm Dương công chúa cảm thất buồn bực không rõ lý do.
Trong lòng Hỏa Hoàng cũng vô cùng nóng nảy, hồn phách tổ tông mười tám đời của mình đều bị kéo ra ngoài khiêu vũ, mà ông ta dưới hàng trăm cặp mắt nhìn chằm chằm vào lại trốn về hoàng cung, ngày hôm nay mặt mũi của ông ta đã hoàn toàn mất hết.
Đặc biệt ở trước mặt Thủy Nguyên Quốc Nữ Đế làm ra hành động này, quả thực khiến ông ta giận dữ và xấu hổ không ngừng.
- Bây giờ... Chỉ có thể để đám người Thiên Sát kia ngăn cản tiểu súc sinh này, trẫm sẽ lại ngưng tụ đế vương khí một lần nữa rồi bắt hắn.
Hỏa Hoàng trầm giọng nói, con ngươi tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
- Lần này không thể để cho hắn chạy mất, bằng không khí đế vương sẽ tổn thất lớn.
Viêm Dương công chúa cũng gật đầu.
- Ha ha, lần này hắn chạy không nổi đâu! Chờ trẫm ngưng tụ...
Hỏa Hoàng cười lạnh một tiếng vừa nói vừa tập trung cảm ứng khí đế vương, nhưng lời nói còn chưa dứt, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã đông cứng lại.
- Tại sao lại như vậy? Trẫm không cảm ứng được khí đế vương!
Hỏa Hoàng kinh ngạc, trong tiếng nói xen lẫn một tia bất an, khí đế vương kia chính là lá bài tẩy để ông ta dựa vào.
Viêm Dương công chúa vừa nghe lời này, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Không cảm ứng được đế vương khí? Sao có thể như vậy?
Huyết thống Cơ gia lại không thể không cảm ứng được, trừ phi khí đế vương tiêu hao hết, mới có thể xuất hiện tình huống như thế... Chờ chút, khí đế vương tiêu hao hết?
Dường như Hỏa Hoàng và công chúa đồng thời nghĩ tới điều gì, con ngươi nhanh chóng co lại, mặt không còn chút máu.
Tử Huyên đứng bên cạnh, vừa vặn nghe được đối thoại của hai người, hơn nữa sắc mặt bọn họ đột nhiên trắng bệch, cũng kịp phản ứng lại.
Khí đế vương? Hoàng Lăng?
- Lẽ nào...
Tử Huyên nghĩ đến một khả năng khiến người ta khiếp sợ.
Lẽ nào Từ Khuyết xông vào Hoàng Lăng, rồi tiêu hao hết toàn bộ khí đế vương?
- Không thể, tuyệt đối không thể nào, hắn làm sao có khả năng tiến vào mộ thất chân chính.
Hỏa Hoàng đột nhiên hoảng sợ kêu lên.
Các đại thần văn võ đều ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc.
Hỏa Hoàng làm sao thế?
Trong lòng Viêm Dương công chúa và Tử Huyên cũng rất kinh hãi, trên mặt tràn ngập vẻ khó có thể tin.
Nơi các đời Hoàng đế ngủ say là nơi có cấm chế mạnh nhất, cường giả Hợp Thể kỳ cũng khó có thể phá giải, chỉ người có huyết thống Cơ gia mới có thể đi vào.
Vì thế nên khi biết Từ Khuyết đã xông vào Hoàng Lăng, bọn họ cũng chưa từng lo lắng di thể tổ tiên sẽ bị phá hoại.
Nhưng hiện tại, Hỏa Hoàng lại không cảm ứng được đế vương khí, điều này không phải nói rõ... Từ Khuyết đã phá hoại hết di thể các đời Hoàng đế? Thậm chí mười tám hồn phách kia, hắn lấy ra từ bên trong di thể?
Toàn bộ đại điện, lần thứ hai rơi vào cảnh vắng lặng.
Bầu không khí ngột ngạt nặng nề, từ từ lan tràn.
Lúc này ở ngoài hoàng cung, là một mảnh cuồng hoan.
Tựa như đang mở một bữa tiệc ngoài trời, Từ Khuyết chuyển ra mấy cái đài chất lượng cực kỳ cao, lần thứ hai mở ra công năng ủy thác quản lý của hệ thống, phân ra một tia thần hồn, khống chế đàn điện tử.
Sau đó, các loại thần khức, bắt đầu tuần hoàn diễn tấu ở ngoài hoàng cung.
- Ngươi là quả táo nhỏ của ta, dù yêu em thế nào vẫn không đủ, gương mặt nho nhỏ, hồng hồng sưởi ấm trái tim ta, là ngọn lửa thắp sáng sinh mệnh ta...
- Ôi ôi ôi! Pháp Hải ngươi không biết yêu, Lôi Phong tháp sẽ rơi xuống, Pháp Hải ngươi không biết yêu, Lôi Phong tháp sẽ rơi xuống...
- Các bằng hữu, hãy giơ hai tay các ngươi lên, cùng nhau đứng lên đi!
Từ Khuyết cầm Microphone, lớn tiếng hô to.
Bạch!
Âm nhạc đột nhiên dừng lại, sau đó, Từ Khuyết cầm Microphone đến trầm giọng hát một tiếng:
- Oppa vừa mới giết chết hắn!
"Thịch thịch thịch thịch..." Âm nhạc lần thứ hai vang lên.
- A lăng đánh ta, vung cây ớt cào ta... Oppa vừa giết chết hắn, vừa giết chết hắn...
Mọi người có mặt ở đây trong nháy mắt trở nên điên cuồng, hoan hô, nhảy nhót, khoa tay múa chân, hoàn toàn bị kỹ năng Nhạc Sư tứ tinh của Từ Khuyết ảnh hưởng đến thần hồn, toàn bộ bị hắn dẫn dắt.
Lão tài xế lái xe, quả nhiên rất vững vàng.
Sau khi năng lực thân phận tứ tinh Nhạc Sư hoàn toàn phát huy, mười tám hồn phách kia đã hoàn thoàn phát điên rồi, có người nhảy đến mức phong tình, có kẻ lại nhảy vô cùng tiêu sái, đến cái quần cũng rơi mất.
Rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không thể khống chế mình, thậm chí vô số cấm vệ cũng gia nhập đại đội điên cuồng nhảy múa.
Từ Khuyết hoàn thành một thần khúc tẩy não, tẩy đến mức lỗ tai đám người kia đều sắp mang thai.
Bên ngoài hoàng cung chỉ còn lại Nữ Đế vẫn còn bình tĩnh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, vẫn nhìn kỹ Từ Khuyết, tựa hồ như nàng đã đạt một loại nhận thức mới, có nhiều thâm ý, một lần nữa xem kỹ hắn.
"Vèo!"
Đang lúc này, hư không đột nhiên vặn vẹo, vô số gợn sóng giống như mấy chục đóa hoa vô hình, quay quanh Từ Khuyết.
- Cẩn thận!
Nữ Đế thay đổi sắc mặt, lên tiếng nhắc nhở, đồng thời vung tay nhỏ lên, bấm niệm pháp quyết.
Nhưng trên mặt Từ Khuyết vẫn nở một nụ cười lạnh lùng, Bát Hoang Phá Diệt Diễm trong cơ thể hơi động.
"Ầm!"
Trong nháy mắt, một đôi cánh hắc diễm dài mười mấy trượng, đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn, bao trùm một mảng trời.
Hỏa diễm nóng rực đáng sợ, bao trùm bốn phía.
- Aaa...
Cùng lúc đó, bên người Từ Khuyết vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, đám sát thủ Thiên Sát vô hình ẩn vào hư không, còn không kịp ra tay, đã rơi xuống, trên không trung bị thiêu đốt thành tro bụi, theo gió bay đi.
Cả người Nữ Đế trong nháy mắt ngây người, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Thịch thịch thịch..."
Lúc này, tiếng nhạc đột nhiên lại chuyển, tia thần hồn khống chế hệ thống tự động cũng vừa vặn đổi bài ca.
- Vô địch là thế nào, tại sao quá tịch mịch!
- Vô địch là thế nào, tại sao quá trống vắng!
- Một mình ở trên đỉnh, gió lạnh không ngừng thổi qua!
- Ta Tịch Mịch, ai có thể rõ ràng ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận