Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1186: Gọi Rách Cổ Họng Cũng Không Ai Đến Đâu

Lý. . . Lý Kiến Cương?
Chiêm Cao Ly nghe được danh tự này, vẻ mặt trong nháy mắt cứng đờ, suýt chút nữa đã muốn xoay người rời đi.
Nếu không là nể tình Từ Khuyết xinh đẹp như vậy, y cảm thấy nhã hứng gì đó đều không còn rồi.
Rất nhanh, trên mặt Chiêm Cao Ly khôi phục lại nụ cười:
- Phương danh của Băng tiên tử thật không tầm thường, thú vị thú vị! Ha ha, đến, Băng tiên tử mời ngồi.
Y trực tiếp bỏ qua tên Từ Khuyết, đổi giọng tiếp tục gọi Băng tiên tử, mời Từ Khuyết vào chỗ.
Từ Khuyết tự nhiên không từ chối, lúc này chân thành đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chiêm Cao Ly.
Nhưng sau một khắc, lông mày Từ Khuyết đột nhiên nhíu lại.
Trong nháy mắt khi hắn ngồi xuống, lập tức phát hiện đến dưới thân có một cấm chế bí mật, đang theo thân thể hắn, lặng yên không tiếng động ăn mòn Tiên Nguyên trong cơ thể hắn, muốn phong cấm tu vi của hắn.
- Hả? Băng tiên tử có gì không khỏe sao?
Lúc này, Chiêm Cao Ly giả vờ quan tâm hỏi, nhưng trên mặt đã bắt đầu lộ ra vẻ mặt trêu tức.
Chuyện như vậy y đã quen tay làm rất nhiều, thông thường y sẽ mời một số nữ tử xinh đẹp lại không bối cảnh đến dự tiệc, rồi lén lút phong cấm tu vi các nàng, dù có bị phát hiện cũng đã đã muộn.
Hiện tại y biết Từ Khuyết khẳng định đã phát hiện ra, nhưng không bối rối chút nào.
- Chiêm công tử, ngươi thế này là muốn làm gì? Không được!
Lúc này Từ Khuyết làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, nhưng trên mặt lại mang theo thần sắc kinh hoảng.
Loại biểu hiện này, càng khơi dậy thú tính của Chiêm Cao Ly.
- Ha ha, Băng tiên tử, nếu ngươi đã phát hiện, vậy ta cũng nói rõ đi, ở nơi này do ta quyết định, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn phối hợp, bằng không. . .
Chiêm Cao Ly lạnh giọng cười nói, đồng thời ngay ở trước mặt Từ Khuyết, đánh ra mấy đạo ấn ký, trong nháy mắt mở ra cấm chế khiến cả phòng đóng chặt.
- Không được, Chiêm công tử, ngươi. . . ngươi tại sao có thể như vậy, ngươi đừng tới đây, tới nữa, ta sẽ kêu lên!
Từ Khuyết giả bộ ngồi trên ghế không thể nhúc nhích, sợ hãi hô.
- Ha ha ha, gọi? Ngươi gọi đi, ngươi gọi rách cổ họng cũng không ai nghe được, cấm chế này chính là kiêu ngạo của Chiêm gia ta, ngay cả cường giả Kim Tiên cảnh cũng không phát giác ra.
Chiêm Cao Ly cười to lên.
- Ồ? Thật vậy sao?
Từ Khuyết vừa nghe, thần sắc kinh hoảng trên mặt nhất thời biến mất không còn một mống, trái lại còn lộ ra ý cười.
- Hả?
Chiêm Cao Ly nhất thời sững sờ, điều này hiển nhiên không giống với tưởng tượng của y.
- Hắc hắc, Chiêm công tử, ngươi biết ta là ai không?
Lúc này, Từ Khuyết cũng thẳng thắn đứng lên, một chân giẫm nát cấm chế kia, đồng thời vận dụng Tiên Nguyên, khôi phục giọng nam của mình như cũ, quát to:
- Lão tử là người của Tạc Thiên Bang!
- Cái gì?
Trong nháy mắt Chiêm Cao Ly đã biến sắc, hoàn toàn bị dọa sợ.
Đây mẹ nó lại là nam?
Chờ đã, nam cũng thôi đi, lại còn là người của Tạc Thiên Bang?
CMN!
Trong khoảnh khắc, Chiêm Cao Ly lập tức đánh pháp quyết, muốn mở cấm chế trong gian phòng ra.
Nhưng pháp quyết vừa đánh ra thì một nắm đấm lớn trong nháy mắt đã đánh lên mặt y.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang trầm thấp, cả người Chiêm Cao Ly bị đánh bay, đập ầm ầm rơi trên mặt đất.
Lúc này, trên mặt y mới lộ ra một chút sợ hãi, không ngừng bò ra phía sau, nhìn Từ Khuyết run giọng nói:
- Ngươi. . . ngươi đừng tới đây, ta chính là đại công tử Chiêm gia, ngươi. . . a, ngươi đừng tới đây, ngươi tới nữa ta sẽ kêu lên!
- Ngươi kêu đi, kêu đi, ngươi có kêu rách cổ họng cũng không ai để ý đến ngươi!
Từ Khuyết cười cười tỏ vẻ trêu tức, vung tay lên, từ dưới quần móc ra một cây gậy vừa thô vừa lớn.
Chính là hắc côn có thể gõ ngất người.
Trong ánh mắt hoảng sợ của Chiêm Cao Ly, Từ Khuyết gõ xuống một gậy, một chút cơ hội để Chiêm Cao Ly phản kích cũng không có, trong nháy mắt đã bị gõ ngất đi, "Ầm" một thoáng, té xỉu tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.
- Đứng thứ 20 trên Nhân Bảng cũng chỉ đến thế mà thôi, bản bức thánh còn đứng đầu Nhân Bảng đây.
Từ Khuyết cười lạnh một tiếng, vung tay lên.
Vèo!
Một vệt sáng nhất thời bắn ra khỏi, bay quanh trên người Chiêm Cao Ly một vòng, Từ Khuyết thuận lợi từ trên người y tìm tới một khối thẻ ngọc, chính là giấy thông hành để tiến vào Hoang Vực.
Nhưng loại giấy thông hành này đều dành riêng cho một ngươi, buộc chặt với khí tức Chiêm Cao Ly, người ngoài căn bản là không thể sử dụng.
- Chà chà chà, xem ra lại lãng phí 50 ngàn điểm trang bức. . . không đúng, hẳn là mười vạn điểm.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, đau lòng từ bên trong cửa hàng đổi lấy hai cái Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi, một cái cho mình dùng, một cái khác khẳng định là cho Chiêm Cao Ly dùng.
Hắn dùng một Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi trong đó, trong nháy mắt đã thay đổi dung mạo, dựa theo dáng vẻ Chiêm Cao Ly, hoàn toàn phục chế lại, kể cả khí tức cùng tu vi, đều mô phỏng theo đến mức giống nhau như đúc.
Sau đó, Từ Khuyết lại vung tay lên, đem Tiên phẩm Ngụy Trang Khôi Lỗi kia đến trên người Chiêm Cao Ly đang hôn mê bất tỉnh, sau đó đánh ra vài đạo pháp quyết, trực tiếp biến Chiêm Cao Ly thành dáng vẻ hắn mặc nữ trang trước đây.
Thân phận của hai người đã thay đổi cho nhau.
Nhưng Chiêm Cao Ly không có giá trị mị lực như Từ Khuyết, nhìn qua cũng chỉ có chút xinh đẹp, dáng đẹp một chút, còn khí chất lại kém xa lúc trước.
Đương nhiên, y đang nằm mê man trên đất, nhưng ngược lại có thêm một loại mị lực mỹ nhân lúc ngủ.
- Ầy, cũng không biết lần này phải đi vào Hoang Vực chơi bao lâu, quên đi, trước hết để ngươi ngủ mười ngày nửa tháng đi.
Từ Khuyết trầm ngâm một lát, rồi lại đổi lấy mấy viên thuốc ngủ, nhét vào trong miệng Chiêm Cao Ly.
Sau đó hắn đứng lên, mở ra phong cấm trong phòng, đẩy cửa phòng ra.
Gã sai vặt đứng ở cửa nghe thấy động tĩnh, vội xoay người nhìn lại, vừa thấy Từ Khuyết đã lập tức nói:
- Công tử có gì phân phó?
- Không có gì, bản công tử đã xong việc, cảm giác vô vị, ngươi tiến vào chơi một chút đi, chơi chán thì diệt khẩu ném ra ngoài, xử lý sạch sẽ một chút, hiểu chưa?
Từ Khuyết nhìn về phía gã sai vặt, thuận miệng nói.
Gã sai vặt tỏ vẻ kinh sợ, sau đó mừng như điên, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu nói:
- Đa tạ công tử, đa tạ công tử ban thưởng!
- Được rồi được rồi, vào đi.
Từ Khuyết không kiên nhẫn khoát tay áo một cái, lập tức cất bước rời đi.
Trong lòng gã sai vặt kinh hoàng không ngừng, lần đầu tiên y nhìn thấy Băng tiên tử đã rục rà rục rịch, nhưng y biết rõ thực lực cùng thân phận của chính mình, biết được đời này của mình cũng không thể tiếp xúc được mỹ nhân này.
Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, hôm nay công tử nhà mình lại đột phát lương tâm, để cho y chút canh.
- Hắc hắc, Băng tiên tử, ta đến đây!
Ánh mắt gã sai vặt như hổ như sói quét về phía Chiêm Cao Ly mang dáng vẻ "Băng tiên tử" đang nằm trên đất không nhúc nhích trong phòng, trong nháy mắt không kiềm chế nổi, chạy vọt vào, nhanh chóng đóng cửa phòng lại, triển khai một hồi đại chiến không thể miêu tả.
. . .
Cùng lúc đó, Từ Khuyết đã rời đi nhà trọ, một đường nghênh ngang, quang minh chính đại đi về Hoang Vực.
Hắn hiện tại hóa thân thành Chiêm Cao Ly, mô phỏng theo Chiêm Cao Ly, đi trên đường hoàn toàn không bị người nào nghi ngờ.
Nhưng khi chân trước hắn mới vừa đi ra khỏi phố chợ, phía sau đã lập tức liền truyền đến một tiếng quát lạnh.
- Chiêm Cao Ly, đồ vô sỉ bại hoại kia, bồi thường mạng sư tỷ của ta!
Vừa dứt lời, một hàn quang đột nhiên kéo tới, xông thẳng mi tâm Từ Khuyết.
CMN!
Trả thù?
Khóe miệng Từ Khuyết co giật, dưới chân đạp xuống vũ bộ, lập tức né tránh hàn quang kia.
Sau đó đứng thẳng tại chỗ, hắn mới phát hiện đối diện là một nữ tử mặc áo trắng, vẻ mặt đằng đằng sát ý nhìn hắn.
Từ Khuyết bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói:
- Cô nương, ngươi nhận lầm người rồi, ta không phải Chiêm Cao Ly, ta là đệ đệ Chiêm Cao Ly, Chiêm Đê Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận