Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 767: Chí Tôn Bảo, Ta Chờ Ngươi

- Chí Tôn Bảo! Chờ một chút!
Một tiếng kinh hô lanh lảnh đột nhiên từ trong miệng Tử Hà tiên tử vang lên.
Nàng sợ rồi, nguyên bản tâm thần còn đang rung mạnh, chìm đắm ở trong giọng nói kinh điển vô địch kia của Từ Khuyết, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, Từ Khuyết lại dùng một chiêu này, hắn lại muốn tuẫn tình.
Cũng may sau khi nàng hô lên, cũng nhanh chóng tiến lên, kéo Từ Khuyết lại, vừa vội vừa tức nói:
- Ngươi làm cái gì thế?
Từ Khuyết lúc này căm tức nhìn lại, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Cô nương, ngươi đừng kéo ta, nam nữ thụ thụ bất thân, mời lấy cái tay bẩn của ngươi ra! Đừng ngăn cản ta đi tìm A Tử cô nương!
- Ngươi tìm cái gì, Chí Tôn Bảo ngươi có phải là kẻ ngốc không, tại sao phải làm như vậy, nữ tử trên thế gian hàng ngàn hàng vạn, ngươi làm như vậy có đáng giá không?
Tử Hà tiên tử quả là sắp bị tức đến phát khóc, nhưng hơn nửa vẫn là bởi vì nội tâm nàng đang cảm động.
- Haizz!
Từ Khuyết lắc đầu thở dài, ánh mắt hướng một góc 45 độ ngửa mặt nhìn lên bầu trời, thì thầm:
- Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
Tử Hà tiên tử lập tức choáng váng.
Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.
Thơ thật hay, thiếu niên si tình cỡ nào!
Thì ra mình ở trong lòng hắn lại có vị trí quan trọng như thế, chẳng trách tiến vào ảo cảnh, mất đi ký ức, hắn vẫn ở bên cạnh bảo vệ mình như vậy, thì ra... mình có có lẽ đã trở thành một phần không thể thiếu của hắn rồi.
- Haizz!
Tử Hà tiên tử lắc đầu thở dài, nội tâm đã hoàn toàn bị dao động.
Thôi! Thôi!
Nàng thầm nghĩ trong lòng, không tiếp tục nhớ tới những thứ khác, đã không còn những lo lắng khác.
Lúc này, nàng chỉ muốn ở cùng thiếu niên này, đồng thời nối tiếp đoạn tiền duyên bên trong ảo cảnh.
- Cô nương, mau thả ra ta, để ta nhảy xuống.
Lúc này Từ Khuyết mở miệng lần nữa, ánh mắt cùng giọng nói đều vô cùng kiên định, thấy chết không sờn.
Tử Hà tiên tử dở khóc dở cười, đôi môi hơi chu lên, lườm hắn một cái.
Cái nhìn này, phong tình vạn chủng, bên trong thành thục mang theo một ít đẹp đẽ, làm cho Từ Khuyết suýt chút nữa thất thần.
- Chí Tôn Bảo, ngươi không nhận ra ta sao?
Lúc này, Tử Hà tiên tử mở miệng nói.
Từ Khuyết sửng sốt một chút, nhíu nhíu mày:
- Cô nương, không nên như vậy, nam nữ khác biệt, hơn nữa tại hạ cũng không quen biết ngươi.
Tử Hà tiên tử lập tức có chút ảo não.
- Ngươi ngay cả giọng nói của ta đều không nhớ sao?
- Giọng nói?
Từ Khuyết lại sững sờ.
Tiếp đó, con ngươi hắn đột nhiên kịch liệt mở ra, vẻ mặt khiếp sợ, tiếp theo biến thành ngạc nhiên mừng rỡ.
Lúc này, vẻ mặt mà hắn thể hiện ra, quả thực chính là được Konstantin Stanislavski nhập vào thân, kỹ thuật diễn đạt đỉnh cao, tuyệt đối là vua màn ảnh.
- A Tử, ngươi... ngươi là A Tử?
Rốt cục, hắn kinh hãi kêu lên.
Tử Hà tiên tử lúc này mới hé miệng nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Nhưng rất nhanh, thân thể nàng cảm ứng được sức mạnh của thiên địa pháp tắc to lớn đang điên cuồng tác dụng lên nàng, muốn bài xích nàng ra khỏi Ngũ Hành Sơn, hư không xung quanh thậm chí đã bắt đầu vặn vẹo.
Sắc mặt của Tử Hà tiên tử khẽ thay đổi, vội vàng nói:
- Chí Tôn Bảo, ta sắp phải rời đi, sau này có lẽ không còn cách nào bước vào Ngũ Hành Sơn. Ngươi nhớ kỹ, ta tên là Sư Thanh Tuyền, chính là Phong chủ Tử Hà phong của Uy Vũ Tông, thế nhân gọi ta là Tử Hà tiên tử, ngươi...
Nói đến đây, thân hình nàng đột nhiên bị một luồng sức mạnh vô hình ở phía sau kéo đi.
Nàng không hề phản kháng, bởi vì một khi chống lại nguồn sức mạnh này, gông xiềng của cả tòa Ngũ Hành Sơn đều sẽ xông tới giết chết nàng.
"Vèo!"
Đột nhiên, nàng không nói thêm nữa, tay nhỏ đột nhiên ngưng tụ một đạo ánh vàng, vỗ về phía trước.
Lạch cạch một tiếng, ánh vàng trong nháy mắt dâng tới cánh tay Từ Khuyết, biến mất không còn tăm hơi.
- Chí Tôn Bảo, đây là độc môn bí thuật Tử Kim Ấn của ta, có thể bảo đảm ngươi chống lại ba đòn của cường giả Hợp Thể kỳ, ngươi ở Ngũ Hành Sơn chuyên tâm tu luyện, tương lai bước vào Anh Biến kỳ, nhất định phải tới Nam Châu đại lục tìm ta! Ta chờ ngươi!
Nói xong, trên dung nhan tuyệt thế của nàng hiện lên một nụ cười.
Một khắc đó, thế gian vạn vật, giống như vì nàng mà khuynh đảo!
Nàng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, thân hình không ngừng lui về phía sau, từ từ biến mất ở trong hư không vặn vẹo.
- Chờ đã, A Tử! Ta cũng có lời muốn nói với ngươi!
Từ Khuyết sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên hoàn hồn, lúc này cất bước đuổi theo, hô lớn:
- Kỳ thực ta - chính - là...
Vèo!
Hư không chấn động, dù cho Tử Hà tiên tử cố gắng lắng nghe Từ Khuyết như thế nào đi chăng nữa, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sức mạnh của thiên địa pháp tắc.
Lời của Từ Khuyết còn chưa dứt, nàng đã hoàn toàn biến mất ở bên trong khu vực này.
- Từ Khuyết.
Lúc này, hai chữ cuối cùng của Từ Khuyết mới khoan thai đi ra khỏi miệng.
Lập tức, nhìn tế đài trống rỗng, trong lòng Từ Khuyết cũng trở nên trống rỗng.
- Thôi, không nghe cũng tốt, bằng không đoán chừng nàng sẽ tức giận đến hộc máu tại chỗ.
Một lát sau, Từ Khuyết cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
Đột nhiên, hắn ánh mắt nhìn về phía cánh tay của mình, kéo ống tay áo lên, tiếp đó ngẩn ra.
Vừa nãy Tử Hà tiên tử đánh ra một vệt ánh sáng màu vàng lên trên tay hắn, nói đó là độc môn bí thuật Tử Kim Ấn của nàng, có thể chống đỡ ba lần công kích của cường giả Hợp Thể kỳ.
Nhưng lúc này, Từ Khuyết có chút ngây người.
Bởi vì ấn ký này vừa vặn là ba cái điểm nhỏ màu tím, giống như nốt ruồi đen.
- CMN, sẽ không phải đùa biến thành thật, để ta thật sự biến thành Chí Tôn Bảo ư? Nàng ấy lại cho ta ba cái nốt ruồi, hơn nữa trùng hợp người này cũng tên là Tử Hà tiên tử.
Từ Khuyết sững sờ, có chút không làm rõ được tình huống.
Nhưng mà điều này thuần túy chỉ là một ít trùng hợp nhỏ, miễn cưỡng nói liên quan đến Đại Thoại Tây Du cũng không được, dù sao đó cũng chỉ là một thần thoại.
Mặc kệ là Tôn Ngộ Không hay là Chí Tôn Bảo, đối với Từ Khuyết mà nói cũng không hề đáng kể.
Hắn bây giờ đã nắm giữ đạo của chính mình, hắn chính là Từ Khuyết, chỉ cầu thuận tâm ý, không cầu thứ khác.
Con đường này liền đã chú định, sau này hắn phải hài lòng thuận ý, phải đi con đường đáng sợ thần chặn sát thần, phật chặn sát phật.
- Ồ?
Đúng lúc Từ Khuyết chuẩn bị rời đi, ánh mắt vừa vặn rơi lên trên mảnh cửa đá bị hắn đập nát.
Vừa nãy chưa kịp đến xem, chỉ lo trang bức.
Hơn nữa Tử Hà tiên tử cũng vẫn chú ý phá tan phong ấn, vẫn chưa quan tâm phía sau phong ấn sẽ có tạo hóa gì.
Nhưng lúc này, sau khi Từ Khuyết phóng tầm mắt nhìn tới, đột nhiên nảy ra hứng thú, có chút tò mò bên trong cái cửa đá này đến cùng sẽ có thứ gì.
- Chà chà, e rằng cũng không có món đồ gì, dù sao hai đời trước của Husky đã đến đây rồi, lấy tính cách của nó, có thứ gì tốt đều bị nó mang đi, quả thật quá thiếu đạo đức!
Từ Khuyết lắc lắc đầu, oán thầm cẩu phẩm của Husky không ổn, nhưng không nghĩ qua bản thân hắn cũng là loại đức hạnh này.
Vừa nói xong, hắn cũng chầm chậm đi đến cửa đá.
Cả mặt cửa đá đã sụp đổ, Từ Khuyết cất bước bước vào bên trong, phát hiện nơi này thuần túy chỉ là một cái sơn động nhỏ đơn sơ.
Bên trong trống rỗng, quả thực chẳng hề có món đồ gì.
- Vù!
Đột nhiên, Từ Khuyết lại cảm ứng được trong không gian trữ vật của hệ thống vang lên tiếng ong ong.
Từ giây phút tiến vào trong động phủ, loại thanh âm này vẫn tồn tại, chỉ có điều Từ Khuyết không để ý tới mà thôi.
Nhưng bây giờ sau khi tiến vào trong động, cây Thiêu Hỏa Côn để hắn có cảm giác giống như đã từng quen biết kia chấn động càng ngày càng kịch liệt.
Từ Khuyết ngẩn ra, gọi ra hệ thống, trực tiếp lấy cây Thiêu Hỏa Côn kia ra.
"Vù!"
Trong nháy mắt, toàn bộ cây Thiêu Hỏa Côn chấn động càng thêm kịch liệt, phát sinh từng trận tiếng kim loại rung, dường như muốn tránh thoát khỏi lòng bàn tay của hắn, bay lên trời.
Từ Khuyết vừa nhìn thấy tình hình này, lập tức khiếp sợ, giống như đoán được cái gì, sợ hãi nói:
- Đậu phộng, lẽ nào thứ này... đây là... máy rung siêu cấp trong truyền thuyết.
Vèo!
Đột nhiên, Thiêu Hỏa Côn tỏa ra một vầng sáng nhàn nhạt, rốt cục vẫn tránh thoát khỏi tay Từ Khuyết.
"Xèo" một tiếng, cây gậy trực tiếp bay về phía giữa hang núi, bỗng nhiên cắm vào mặt đất.
Ầm ầm!
Cả sơn động đột nhiên lung lay, ngay sau đó, vách đá trong sơn động sụp đổ tại chỗ.
"Rầm!"
Hồng thuỷ bàng bạc giống như thác nước đột nhiên từ phía trên ầm ầm hạ xuống, che khuất mặt vách đá sụp đổ.
Nhưng ở trong nháy mắt đó, Từ Khuyết vẫn nhìn rõ ràng, sau khi vách đá sụp đổ, bên trong còn có một không gian càng to lớn hơn.
Một cái tên quen thuộc và ý nghĩ lập tức xuất hiện ở trong đầu Từ Khuyết.
CMN đây sẽ không phải là Thủy Liêm Động chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận