Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 703: Ngươi Chính Là Từ Khuyết?

"Phốc!"
Ly gia thiếu chủ bị giam cầm thân hình, sau khi nghe được Từ Khuyết nói liền mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi.
Một nửa là bởi vì lươn xuyên qua ngũ tạng lục phủ của gã, nửa kia là bị Từ Khuyết làm cho tức giận.
Thả diều hâu vào?
Thả cm nhà ngươi!
CMN ai lại có thể thả một con diều hâu vào miệng được?
Nhưng ngay sau đó, Ly gia thiếu chủ và nữ tử bên cạnh lại trợn to mắt, tỏ vẻ sợ hãi.
Từ Khuyết thật sự lấy ra một con diều hâu, lớn cỡ nửa mét, trực tiếp đưa tới trước mặt Ly gia thiếu chủ.
- Đến đến đến, há mồm!
- Không! ! !
Trong giây lát, Ly gia thiếu chủ sụp đổ, phát sinh một tiếng rống to tan nát cõi lòng.
"Xoạt!"
Cuối cùng, sau khi Ly gia thiếu chủ nhận hết phẫn nộ cùng dằn vặt sợ hãi, lập tức bị Liễu Tĩnh Ngưng chém xuống một kiếm bay đầu.
Nữ tử Ly gia bên cạnh từ lâu đã bị triệt để khiếp sợ, cả người đứng ngốc tại chỗ, thân thể run rẩy.
Lúc này, nàng đột nhiên phát hiện, Liễu Tĩnh Ngưng tuy rằng xuất thân từ ma môn, còn bị gọi là ma nữ, thế nhưng so với Từ Khuyết, danh hiệu ma nữ này quả thực là hữu danh vô thực.
Bởi vì ma đầu chân chính chính là tên Từ Khuyết này.
- Tại sao lại phải đi chọc giận hắn.
Nội tâm của nữ tử Ly gia tràn ngập bi ai và cay đắng, cực kỳ ảo não cùng hối hận.
Người như Từ Khuyết, so với bất kỳ thế lực nào đều đáng sợ hơn, rõ ràng có thực lực ung dung giết địch, nhưng nhất định phải trong lúc nói cười dằn vặt trêu chọc người ta một phen, thủ đoạn tàn nhẫn bực này, đã có thể liều một trận với Đoạn Cửu Đức, thậm chí còn đáng sợ hơn cả Đoạn Cửu Đức.
- Này, ngươi vừa rồi ra tay ám hại ta đúng không?
Lúc này, con ngươi của Từ Khuyết híp lại, tựa như cười mà không phải cười nhìn về phía nữ tử Ly gia.
Nữ tử lập tức run rẩy, trái tim từ lâu đã rơi xuống đáy vực, trên mặt lộ ra nụ cười thảm:
- Không cần ngươi ra tay, cho ta một cái chết sảng khoái, để tự ta động thủ đi.
Nói xong, nàng giống như chỉ lo Từ Khuyết không đồng ý, bỗng nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, gạt về cổ họng của chính mình, thậm chí đứt đoạn kinh mạch cả người, phòng ngừa bị Từ Khuyết cứu trở về dằn vặt một phen.
Từ Khuyết tỏ vẻ hờ hững, tựa hồ cũng không hề ngoài ý muốn nàng sẽ làm ra loại quyết định này.
Thế nhưng, hắn vẫn thở dài:
- Haizz, vốn là ta muốn nói, xem ở việc ngươi có chút sắc đẹp, có thể lưu ngươi một mạng, làm hầu gái cho ta. Đáng tiếc a.
"Phốc!"
Nữ tử Ly gia phun ra một ngụm máu tại chỗ, trợn to con mắt nhìn Từ Khuyết, giống như đang hỏi "Cmn tại sao ngươi không nói sớm?"!
Sau đó, "Ầm" một tiếng, nàng thẳng tắp ngã lên trên mặt đất, triệt để mất đi khí tức.
- Ngươi đúng là tức chết người không đền mạng.
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận lườm Từ Khuyết một cái.
Người ta rõ ràng đã phải chết, ngươi còn trước lúc người ta chết chọc tức nàng một lần nữa, đây cũng không phải quá thiếu đạo đức rồi đi.
- Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu như vừa nãy nàng ta không ra tay ám hại ta, ta thực sự có thể thả nàng một mạng. Đáng tiếc nàng ra tay ác độc, giả như ta không có đạo uẩn, có lẽ thật bị Tuyến Ảnh Ngân Trùng đánh chết rồi.
Từ Khuyết lắc đầu nói, tâm tư vô cùng ôn hòa, một chút cũng không cảm thấy vừa nãy mình quá tàn nhẫn.
Dù sao mấy năm qua hắn giết không ít người.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng rất tán thành Từ Khuyết, sau khi gật đầu liền không nói thêm gì nữa.
Đổi là nàng bị người ám hại, cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho đối phương, dù sao đây là một thế giới mạnh được yếu thua, vừa bước vào Tu Tiên Giới đã không có cách nào quay đầu lại.
Người độc ác không nhất định có thể sống đến cuối cùng, nhưng người có lòng dạ mềm yếu tuyệt đối sẽ không sống lâu.
Huống chi, năm đó Ly Đường Sơn còn ám hại cha nàng, dẫn đến cha nàng chết trận, bây giờ biết được chân tướng, nàng ngoại trừ phẫn nộ, cũng chỉ còn cách giết người của Ly gia báo thù mà thôi.
- Tiểu tỷ tỷ, con Tuyến Ảnh Ngân Trùng này ngươi thu lại để phòng thân.
Lúc này, Từ Khuyết vung tay lên, từ bên trong thi thể của Ly gia thiếu chủ lấy ra một con trùng nhỏ màu bạc, để vào trong hộp ngọc, đưa cho Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng hơi run run, lập tức lắc đầu nói:
- Ta không thể nhận. Con trùng này quá mức quý giá, bên trong trăm vạn Tuyến Ảnh Trùng mới có thể xuất hiện một con, hơn nữa nếu tiếp tục nuôi dưỡng, tương lai rất có thể trở thành một con thần trùng.
- Đừng a! Nếu như ta mang con Tuyến Ảnh Ngân Trùng này ở trên người, chưa biết ngày nào đó sẽ bị Husky ăn mất. Vẫn là ngươi nhận lấy đi, sau đó ai lại đề cập chuyện hôn ước với ngươi, ngươi liền ném Tuyến Ảnh Ngân Trùng lên trên mặt y.
Từ Khuyết cười dài mà nói.
Tuyến Ảnh Ngân Trùng tuy rằng quý giá, nhưng ở trong mắt hắn không đáng kể chút nào, hơn nữa hắn cũng không có tinh lực đi nuôi dưỡng một con sâu. Trừ phi là đổi thành một ít con rồng con hoặc là phượng hoàng, thần thú có bức cách tương đối cao, hắn mới có chút hứng thú.
- Thật sao? Vậy ngươi sẽ đến cầu hôn thì sao?
Liễu Tĩnh Ngưng quyến rũ nở nụ cười, nhìn Từ Khuyết!
- Đây không phải là đã nói rồi sao? Ngươi xem con Tuyến Ảnh Ngân Trùng này, chính là một trong những sính lễ.
Từ Khuyết cười ha ha nói.
- Hừ, tuổi còn trẻ đã hoa tâm như thế, sau này chờ Hồng Nhan đi ra, ta nhất định sẽ mách nàng, trừng trị tên tiểu tử ngươi một chút.
Liễu Tĩnh Ngưng hừ một tiếng, sau khi lườm Từ Khuyết một cái, trực tiếp liền cật hộp ngọc chứa Tuyến Ảnh Ngân Trùng đi.
Từ Khuyết vui mừng, cái gọi là ngoài miệng nói không muốn, nhưng thân thể lại thành thật, Ngưng tỷ của ta đã giải thích hoàn mỹ ra rồi.
Sau khi hai người trêu ghẹo lẫn nhau một phen, cũng không lãng phí thời gian nữa, tiếp tục khởi hành, chạy tới Truyền Tống Trận gần nhất.
Trong năm ngày liên tiếp, hai người vẫn di chuyển giữa Truyền Tống Trận không giống nhau ở Đông Hoang, một đường hướng tới phía bắc.
Cuối cùng lúc bọn họ từ trong Truyền Tống Trận ở Bắc Hải đi ra, đã là hai tháng sau.
Hai tháng đối với tu tiên giả mà nói chẳng đáng là gì, nhưng cũng có thể phát sinh rất nhiều chuyện.
Chuyện Từ Khuyết ở bí cảnh Nam Châu dùng ba quyền đánh chết lão tổ Hợp Thể kỳ đã truyền khắp Tây Mạc Đông Hoang cùng với Bắc Hải, nhiều người cảm thấy khiếp sợ, nhưng phần lớn người đều không tin, cho rằng chuyện này quá hoang đường.
- Ba năm trước, Từ Khuyết ngay cả Luyện Hư kỳ đều giết không chết, chắc chắn là hắn không có đạo uẩn, bây giờ mới qua ba năm, cho dù hắn tìm được biện pháp tu bổ đạo uẩn, nhưng sao có khả năng đối đầu với lão tổ Hợp Thể kỳ?
- Đúng thế! Lời đồn sở dĩ gọi là lời đồn, là bởi vì đó vẫn không tính là sự thật.
- Loại chuyện hoang đường này cũng có thể lưu truyền đến mức sôi sùng sục, người ở Tu Tiên Giới bị làm sao thế? Đều bị choáng váng cả rồi sao?
- Ha ha, hiển nhiên đều là do Tạc Thiên Bang sau lưng Từ Khuyết kia làm ra. Từ Khuyết bây giờ đã là kẻ địch của cả thế gian, bây giờ xuất hiện loại chuyện hoang đường này, đơn giản chính là muốn cáo mượn oai hùm, để bên ngoài kiêng kỵ hắn.
Rất nhiều người không rõ chân tướng đều đang lên tiếng, khắp nơi trào phúng chuyện Từ Khuyết dùng ba quyền đánh chết lão tổ.
Mãi đến cuối cùng, xung quanh Cực Lạc Tông toả ra tin tức, rốt cục truyền ra, khiến toàn bộ Đông Hoang đều sôi trào cả lên.
- Trời ạ! Từ Khuyết đưa sính lễ cho Cực Lạc Tông, cùng Thánh Nữ Liễu Tĩnh Ngưng kết làm đạo lữ!
- Làm sao có khả năng? Từ Khuyết cũng đã là kẻ địch của cả thế gian, dưới tình huống như thế, Cực Lạc Tông còn dám như thiêu thân đâm đầu vào lửa? Bọn họ không sợ rước họa vào thân sao?
- Chờ đã, không phải hắn thật sự dùng ba quyền đánh chết lão tổ Hợp Thể kỳ chứ? Bằng không Cực Lạc Tông làm sao có thể đồng ý chuyện hắn cầu hôn?
- Chuyện này quá không đúng, mấu chốt nhất chính là, khoảng thời gian này có người nhìn thấy Từ Khuyết cùng Liễu Tĩnh Ngưng chạy tới Bắc Hải, nhưng không có bất luận thế lực lớn nào ra tay đối với bọn họ, ngược lại còn tránh đi hết.
- CMN, suy nghĩ kỹ lại cũng quá khủng bố.
Lúc Đông Hoang rơi vào bên trong dòng nghị luận kịch liệt này, người trong cuộc là Từ Khuyết cũng đã đến Bắc Hải.
Vèo!
Bên trong tiếng vận chuyển ở một tòa Truyền Tống Trận to lớn, Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng đã liên tiếp chạy mấy tháng đường, từ phía trên bước ra ngoài.
Vừa vào Bắc Hải, Từ Khuyết phát hiện ra nơi này chính là một mảnh khu vực băng thiên tuyết địa.
Bắc Hải sở dĩ gọi là Bắc Hải, chính là bởi vì khu vực này nguyên bản đều là biển, thuộc về một phần Vô Tận Hải Vực, nhưng bởi thiên địa quy tắc biến hóa, dẫn đến nơi này quanh năm băng thiên tuyết địa, có hải vực to lớn bị đông cứng kết thành băng, diện tích chỗ đó có thể so với ba châu còn lại.
Liền nhiều năm phát triển xuống, trên tầng băng ở Bắc Hải cũng có vô số thế lực phát triển lên, cường đại nhất ở trong đó chính là Côn Bằng tộc, dân bản địa của Bắc Hải.
Nghe đồn Côn Bằng tộc là từ thượng cổ truyền thừa đến nay, là một trong số ít các bộ tộc có thể duy trì huyết thống truyền thừa tinh khiết nhất, vẫn thuộc về thượng cổ hung thú, song song nổi danh với Cửu Vĩ Yêu Hồ.
Bọn họ là bá chủ của Bắc Hải, trong tộc có vô số cường giả, cao thủ Hợp Thể kỳ nhiều hơn bất kỳ một thế lực nào của nhân tộc
Dù cho là Khương gia Cung gia các loại bá chủ Đông Hoang, đối mặt với Côn Bằng tộc cũng phải khách khí, vô cùng kiêng kỵ.
Nhưng mà để Từ Khuyết không nghĩ tới chính là, khu vực ở Bắc Hải lần này hắn cùng Liễu Tĩnh Ngưng đi tới, vừa vặn là thuộc về khu vực quản hạt của Côn Bằng tộc.
Lúc hai người bọn họ từ trong Truyền Tống Trận đi ra, cách đó không xa liền lướt tới bốn đạo lưu quang.
Đó là tổ hợp ba nam một nữ trẻ tuổi, phía sau mọc ra một đôi cánh khổng lồ, mỗi một lần vỗ lên, đều thuấn di mấy trăm dặm hướng về Từ Khuyết bên này.
Hiển nhiên, ba nam một nữ này không phải là nhân tộc, mà là Yêu tộc hóa hình một nửa.
- Đứng lại, các ngươi là ai? Từ lục địa nào tới đây?
Bốn người còn chưa tới, thanh âm chất vấn đã truyền đến trước tiên.
Dù sao đây là một toà Truyền Tống Trận cỡ lớn, có thể từ phía trên đi ra, khẳng định là tu sĩ đến từ lục địa khác.
Thêm vào gần đây có quá nhiều lão tổ tới Bắc Hải, hướng về Vô Tận Hải Vực, các tu sĩ ở lục địa khác đều tranh nhau tới xem, khiến Bắc Hải trở nên sôi sùng sục, bắt đầu quản chế các Truyền Tống Trận cỡ lớn.
Từ Khuyết bây giờ chỉ muốn mau mau tìm tới Đổng Căn Cơ, không muốn ở Bắc Hải gây thêm chuyện, liền phối hợp đáp:
- Tại hạ Từ Khuyết, chỉ là đi ngang qua nơi đây, không có ác ý gì.
- Từ Khuyết?
Bốn tên nam nữ đột nhiên ngẩn ra, tiếp đó, trên mặt trong nháy mắt phủ kín tức giận, lớn tiếng quát to:
- Nguyên lai ngươi chính là tên Từ Khuyết nhục nhã Côn Bằng tộc ta kia, ngươi còn dám đến lãnh địa của Bắc Hải Côn Bằng tộc ta, muốn chết!
Dứt tiếng, bốn người càng đồng thời ra tay, vũ động đôi cánh lớn phía sau, bằng tốc độ kinh người, bỗng nhiên nhằm phía Từ Khuyết lao đến!
- CMN, tình huống gì thế này? Ta đắc tội các ngươi lúc nào?
Từ Khuyết ngạc nhiên, lộ vẻ ngơ ngác.
Liễu Tĩnh Ngưng cũng sững sờ, nghi hoặc nhìn về phía Từ Khuyết, tựa hồ đang kinh ngạc có phải là hắn lại đã làm chuyện thất đức gì đắc tội đến Côn Bằng tộc không.
- Còn ở đây làm bộ hồ đồ cái gì? Xem chiêu!
Lúc này, nữ tử Côn Bằng khẽ kêu lên một tiếng, dĩ nhiên vừa lao tới, vừa đánh một chưởng về phía Từ Khuyết.
Vèo!
Từ Khuyết hơi hướng về bên phải lóe lên, né tránh đòn đánh này dễ như ăn cháo, sau đó cau mày nói:
- Đây là lần thứ nhất ta đến Bắc Hải, căn bản chưa từng trêu chọc Côn Bằng tộc các ngươi, các ngươi còn không nói đạo lý như vậy thì đừng trách ta ra tay ác độc.
- A, lại còn ở đây nguỵ biện, ngươi xem đây là cái gì?
Nữ tử Côn Bằng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp vứt ra một tờ giấy.
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, tiếp được giấy trắng, nhìn mấy dòng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo phía trên.
Nhưng mà hắn chỉ mới nhìn lần đầu tiên, trong nháy mắt liền lờ mờ ngơ ngác.
- Bắc Minh có cá, Kỳ Danh là côn! Côn quá lớn, một nồi hầm không hết, hóa làm chim, mang tên là Bằng, bằng quá lớn, cần hai cái vỉ nướng. Hơn một đường, một cái vị cay, thêm bình hoa tuyết, để chúng ta tung hoành thiên hạ! Tác giả Tạc Thiên Bang Từ Khuyết!
- Đậu phộng! Đoạn Cửu Đức, cm nhà ngươi!
Từ Khuyết lúc này liền chửi ầm lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận