Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1348: Kiếm Linh Bị Trần Áp

Husky lại có một kiếp đã từng tới chỗ này?
Đây phải là mấy kiếp trước, Tiên Đế thời đại hay Thần Linh thời đại?
Vẻ mặt Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức trở nên ý vị sâu xa, Husky nhắc qua cổ thành, hiển nhiên trong ký ức của nó ấn tượng đối với nơi này, là nó đã từng lưu lại nơi này, còn có tu sĩ ở lại.
Nhưng bây giờ thì sao, địa phương này đừng nói là di tích cổ thành, ngay cả khối gạch cũng chưa thấy. Dựa theo tốc độ đại tự nhiên tự mình phục hồi như cũ, niên đại kiếp trước của Husky tuyệt đối rất xa xưa, rất có thể chính là thời đại Thần Linh.
- Ngươi đã từng tới? Đây sẽ không phải lại là địa bàn của ngươi chứ?
Liễu Tĩnh Ngưng cũng kinh ngạc nói, nàng từng gặp Husky dùng một giọt huyết Kỳ Lân phản tổ, biết Nam Châu bí cảnh kỳ thực chính là địa bàn một trong những kiếp trước của Husky, bây giờ nghe nói như thế, không khỏi lại thấy kinh hãi.
Mạc Quân Thần lại tỏ vẻ quái lạ nhìn Liễu Tĩnh Ngưng một chút, thầm nói loại lời nói hoang đường này ngươi sao lại tin đây.
Y lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, tiếp tục đánh giá tình huống bốn phía.
Lúc này Từ Khuyết cũng nhìn chằm chằm vào Husky:
- Thành thật khai báo đi, Loạn Thạch Trận kia có phải là ngươi bày không? Kết quả không hố người khác, lại đi hố ta.
- Ta kháo, nỗi oan này bản thần tôn không cõng! Đối với nơi này bản thần tôn cũng chỉ có một chút ấn tượng như vậy, vừa nãy có một hình ảnh chợt lóe trước mắt mà thôi, hiển nhiên chỉ là đã tới, nhưng đối với nơi này cũng không quen thuộc, tuyệt đối không phải địa bàn của bản thần tôn, trận pháp này càng không phải do bản thần tôn bố trí.
Husky vội vàng rũ sạch quan hệ.
- Ầy, hiện tại không phải lúc nói chuyện này nha. Husky lão sư, nếu ngươi còn có một tia ấn tượng, vậy ngươi nhanh nghĩ xem có chỗ nào thích hợp trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng không?
Đoạn Cửu Đức khoát tay áo một cái, ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Husky.
Husky trợn trắng mắt một phen:
- Đoạn lão đầu, ngươi có ngu hay không? Bản thần tôn vừa nãy đã nói rồi, nơi này trời đất xoay vần, đã sớm thay đổi, dù thật sự có nơi thích hợp trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, qua nhiều năm như thế, sợ là sớm đã không còn rồi.
- Vậy Hỏa Diệm Sơn thì sao?
Từ Khuyết đột nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Nơi đó có một ngọn núi cao vút lơ lửng giữa tầng mây, cực kỳ to lớn, nhìn qua không khác gì ngọn núi bình thường cả, nhưng lại khiến người ta không nhịn được có một tia khiếp đảm.
- Hỏa Diệm Sơn. . .có chút quen tai, nhưng bản thần tôn thật sự không có ấn tượng gì. Vừa nãy chỉ là đột nhiên có hình ảnh lóe lên, mới phát hiện kiếp trước từng tới nơi này, chỉ đến thế mà thôi.
Husky vẻ mặt đưa đám nói.
- Ha!
Từ Khuyết nhất thời nở nụ cười xem thường, lắc lắc đầu:
- Đúng là. . . cần ngươi làm gì chứ.
- Đậu!
Husky lập tức căm tức, trừng mắt nhìn Từ Khuyết nói:
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì, có gan lặp lại lần nữa!
- Cần ngươi làm gì.
- Đậu, bản thần tôn chí ít đã đi qua nơi này, các ngươi, các ngươi đều chưa từng tới.
- Ngươi đã tới thì có ích gì, ngươi có thể dẫn đường không?
- Có thể!
Husky vỗ ngực quát lên.
Sau đó, nó đột nhiên ngẩn ra, há to miệng, một mặt kinh sợ:
- Móa nó, ký ức bản thần tôn đột nhiên lại tăng thêm, có vẻ như nhớ tới một vài chỗ.
Lúc này là thật sự, bị Từ Khuyết kích tướng như thế, nó đúng là nghĩ đến một vài thứ.
Khóe miệng Từ Khuyết khẽ co rút, không có gì để nói.
Hắn vừa nãy chỉ là thuần túy muốn nhổ nước bọt con chó ngu ngốc này, nhưng không nghĩ tới sau khi con chó ngu ngốc này tức giận, lại khôi phục một chút trí nhớ kiếp trước.
Đây đúng là. . . các cụ nói cấm có sai, chó cuống lên thật sự sẽ nhảy tường a!
- Ha ha, bản thần tôn chính là trâu bò như thế, đến, đi nơi này, nếu như là khu vực này, bản thần tôn có chút ấn tượng, có mấy nơi nói không chừng thật sự chính là địa phương trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng.
Husky cười to lên, vô cùng tự tin chỉ về phía nam.
Phương hướng này có một khu vực, chính là khu vực trên bản đồ chỉ dẫn trong thẻ ngọc mà Bạch Thải Linh đưa cho.
- Husky à! Lần này ngươi cũng nên hiểu nổi khổ tâm của ta rồi chứ? Không bức ngươi một chút, ngươi làm sao có tiến bộ đây? Đúng không?
Từ Khuyết ý vị sâu xa vỗ vỗ bả vai Husky nói.
Husky gật đầu liên tục:
- Đúng!
- Ừm, ngươi rõ ràng là tốt rồi, vậy mau mau dẫn đường đi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
- Được rồi.
Husky lập tức vui mừng xoay người, trực tiếp chạy về phía trước.
Từ Khuyết nhìn về phía mấy người Đoạn Cửu Đức cùng Liễu Tĩnh Ngưng đã tức xạm mặt lại, nhún nhún vai, một mặt tự hào nói:
- Xem đi, đã xử lý xong.
- Cũng chỉ có con chó ngu ngốc này mới dễ dàng bị ngươi lừa gạt như vậy.
Liễu Tĩnh Ngưng tức giận lắc lắc đầu.
Đoạn Cửu Đức cũng cười khổ một cái.
Sau đó, mấy người đều cất bước đuổi theo Husky, cùng lao về phía trước.
Chỉ có Mạc Quân Thần một mặt ngơ ngác, còn không làm rõ được tình hình, cực kỳ ngạc nhiên.
Không thể nào?
Các ngươi lại thật sự tin lời nói của con chó kia?
Mấy đời trước nó đã tới nơi này?
Chuyện hoang đường như thế, các ngươi lại tin?
Các ngươi bị ngốc hả?
Nhìn mọi người dần đi xa, Mạc Quân Thần cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhanh chóng đi tới.
Dù Husky chỉ nhớ lại một chút, nhưng thời gian nhiều năm trôi qua như vậy, thêm vào chỗ này biến hóa rất lớn, nó vẫn phải nửa đoán nủa nghĩ chạy về phía trước.
Ròng rã một ngày, đoàn người mới dừng lại ở ngoài một thung lũng.
- Có lẽ chính là chỗ này, bản thần tôn nhớ thung lũng này có hai lối vào, một cái đi vào trong sơn cốc, một cái là đi về một khu vực khác trong ngọn núi kia.
Husky chỉ vào sơn cốc nói.
Nó miêu tả một lối vào khác, kỳ thực chính là đi vào một ngọn núi bị đào rỗng, kết cấu tương tự với núi lửa, trên đỉnh núi hoàn toàn lộ thiên, trong ngọn núi lại mọc đầy linh dược, hơn nữa lối vào cực kỳ bí mật, rất ít người có thể tìm được.
Từ Khuyết đứng ngoài thung lũng nhìn một lúc, cũng không phát hiện còn có một lối vào khác, không khỏi vui vẻ.
Địa phương bí mật như thế, không chừng thật sự là nơi Thần Nông Thị tộc trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, dù không phải, ở trong đó nhiều năm không có người đi vào, có lẽ cũng sẽ có thiên tài địa bảo gì đó tồn tại.
- Đi, đi vào.
Từ Khuyết lúc này vung tay lên, ra hiệu Husky dẫn đường.
- Chờ một chút, bản thần tôn suy nghĩ một chút, phương thức mở ra lối vào kia, cho bản thần tôn thời gian nửa nén hương.
Husky lắc lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị đứng trước sơn cốc, đánh giá xung quanh, suy tư.
Mấy người Từ Khuyết hiếm thấy nó nghiêm túc như vậy, cũng không quấy rầy nó, đều đứng một bên chờ đợi.
"Vù!"
Lúc này, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên một trận tiếng kiếm reo, là từ bên trong không gian chứa đồ hệ thống truyền đến.
Từ Khuyết không khỏi sững sờ, lúc này gọi ra hệ thống, thanh lợi kiếm do Kiếm Linh phụ thể vào đang cất tiếng rung.
- Móa, Kiếm Linh, ngươi sao thế? Run thành dáng vẻ kia?
Từ Khuyết tâm thần hơi động, hỏi.
- Bản tọa đang tránh thoát lực lượng trấn áp.
Kiếm Linh trầm giọng đáp lại.
Lực lượng trấn áp?
Từ Khuyết nhất thời sửng sốt:
- Tình huống gì? Ai trấn áp ngươi?
- Lúc trước hài đồng kia, nó cũng là một đạo linh.
Kiếm Linh đáp.
Từ Khuyết trong nháy mắt biến sắc mặt:
- Ngươi cũng nhìn thấy nó?
- Đúng, lúc đó ta đã muốn đi ra nhắc nhở ngươi, còn chưa xuất hiện, đã bị nó trấn áp rồi.
Tiếng Kiếm Linh truyền đến, ngữ khí trở nên bình thản, giống như việc bị trấn áp, đối với nó mà nói không tính là khuất nhục gì.
Trong lòng Từ Khuyết lại nảy lên, Kiếm Linh tốt xấu gì cũng từng đi theo Tiên Đế, kết quả ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, trực tiếp bị hài đồng kia trấn áp, như vậy. . . đứa bé kia chí ít cũng phải là tồn tại cấp Thần Linh.
Kinh khủng hơn chính là, từ đầu đến cuối, đứa bé kia còn chỉ là một ảo giác.
Nếu nó có thể trấn áp Kiếm Linh, như vậy. . . lời nguyền rủa của nó là thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận