Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1383: Xa Đâu Cũng Giết

- Ồ? Husky lão sư, lợi hại, thế mà ngươi lại bắt được hải sản.
Đoàn người chạy tới bên cạnh Husky, Đoạn Cửu Đức lập tức ghé đầu tới, một mặt ngạc nhiên nói.
Tuy rằng con cá này nhỏ một chút, nhưng có thể giấu diếm được thần hồn cảm ứng của nhiều người như vậy, chứng minh nó có chỗ phi phàm.
- Khà khà, bản thần tôn thông minh biết bao, chỉ là một Tiểu Hải Tiên, làm sao giấu giếm được pháp nhãn của bản thần tôn.
Husky vẻ mặt ngạo nghễ thổi phồng mình, đồng thời vung vẩy cá nhỏ kia, đắc ý nói:
- Ngươi ngàn vạn lần không nên tiến vào địa phương bản thần tôn mẫn cảm nhất, đây không phải là tự tìm đường phân sao?
- Thả. . . thả ta ra, lấy móng vuốt dơ bẩn của ngươi ra.
Đột nhiên, cá nhỏ trong tay Husky lại nhe răng trợn mắt, khoe hàm răng sắc bén bé nhỏ dày đặc, mở miệng nói tiếng người, tức giận hô lên với Husky.
Đoàn người cả kinh, cá nhỏ này lại còn có linh thức, đúng là cá cũng không thể xem bề ngoài, nhỏ không có nghĩa là yếu.
- Ta kháo, ngươi là thứ gì, dám ghét bỏ tay bản thần tôn bẩn? Bản thần tôn còn liếm ngươi đấy, ngươi có thể làm gì?
Husky cũng căm tức, duỗi ra đầu lưỡi thật dài, trực tiếp liếm một miếng trên người cá nhỏ, nước miếng trong nháy mắt dính đầy thân cá.
- Đậu xanh!
Từ Khuyết và Đoạn Cửu Đức nhìn thế thì cả người nổi da gà, đồng thời trừng lớn mắt.
Mạc Quân Thần và Liễu Tĩnh Ngưng, lúc này cũng có chút ngây người, có cảm giác buồn nôn.
Dù sao. . . con cá này là bị Husky lôi ra ngoài từ bộ phận nào đó.
- Vô sỉ, ngươi là đồ buồn nôn, mau thả ta ra!
Cá nhỏ kia lần thứ hai lại kêu gào.
Từ Khuyết khẽ đánh giá, có chút kinh ngạc, thứ này lại là một lươn vàng nhỏ như sâu róm.
- Husky, ngươi có muốn kiểm tra lại phía sau của ngươi hay không, có phải chỉ có một con cá?
Từ Khuyết quái lạ nhìn về phía Husky.
Husky sững sờ, lập tức như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên vươn móng vuốt đánh về mình mông mình.
"Đùng!"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Husky "Gào" một tiếng, đau đến hét lên, căm tức nhìn Từ Khuyết:
- Tiên sư nó, tiểu tử, ngươi lừa gạt bản thần tôn làm gì, nơi đó căn bản không hề có những con cá khác.
- Ngươi ngốc à, ta nói ngươi kiểm tra, không bảo ngươi tự đánh mình.
Từ Khuyết liếc mắt, lắc lắc đầu.
- Chờ một chút, có thể là cá đã chui vào hay không?
Đoạn Cửu Đức suy đoán nói.
- Tuyệt đối không thể, nếu như có, bản thần tôn không thể không biết.
Husky tự tin nói, chỗ kia là địa phương nó mẫn cảm nhất, bằng không vừa nãy cũng sẽ không phát hiện đầu lươn vàng này.
- Được rồi, vậy mau tra hỏi con cá này, xem nó lai lịch gì.
Từ Khuyết nói, nhìn về phía lươn vàng.
- Được!
Husky đáp một tiếng, quay đầu chạy tới mảnh hỏa diễm vừa nãy, giơ con cá trong tay trên hỏa diễm, trực tiếp nướng:
- Nói mau, ngươi có lai lịch gì? Xem ngươi nhỏ như thế, khẳng định là gian tế đúng không?
". . ." Vẻ mặt mấy người Từ Khuyết xạm lại.
Ngay cả lươn vàng kia cũng ngơ ngác một lát, rồi cuối cùng không nhịn được mà gào thét lên:
- Thả ta ra, ngươi là đồ dơ bẩn ngu xuẩn, hắn là bảo ngươi tra hỏi ta, không nói ngươi nướng ta, ngươi có bệnh à?
- Đậu, ngươi còn dám mắng bản thần tôn? Bản thần tôn nướng chết ngươi!
Husky tức giận, móng vuốt thả ra, hoàn toàn vứt lươn vàng kia vào trong ngọn lửa.
"Xẹt xẹt!"
Cùng với một tiếng vang nhỏ, từng sợi khói trắng từ trên người lươn vàng bay lên.
- Á á á!
Lươn vàng kêu lên thảm thiết, điên cuồng vung vẩy thân thể, hô lớn:
- Đừng nướng, đừng nướng, ta nói, ta nói!
Husky vừa nghe, lúc này mới lấy nó ra khỏi hỏa diễm, cười lạnh giễu cợt nói:
- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đồ cứng đầu.
Lươn vàng lúc này đã cháy đen cả người, trên người bay lên từng đợt khói trắng, dáng vẻ mất tinh thần, hoàn toàn không có sức tranh luận cùng Husky.
Từ Khuyết cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Nói đi, chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- A, ngươi. . . Nhân tộc các ngươi sắp bị diệt vong, đợi vị đại nhân kia của Hải tộc ta lại đây, tất cả các ngươi đều phải chết, dù các ngươi trốn vào trong sơn cốc này, cũng không cách nào giữ được mạng sống.
Lúc này, lươn vàng đã hồi thần lại, tiếp tục hung hăng hô.
- Vì thế những cấm chế trận pháp ở lối vào này, không phải do các ngươi bố trí?
Từ Khuyết chau mày, nhìn chằm chằm lươn vàng hỏi.
- Hừ, Nhân tộc nham hiểm giả dối, biết Hải tộc ta ngại hỏa diễm, liền bày xuống hành hỏa đại trận này, khiến vô số tính mệnh bộ tộc ta bị mất, nhưng các ngươi trốn được nhất thời, cũng không trốn được một đời, quân tiên phong của bộ tộc ta đã giết tới Nam Châu, còn ở đây, chờ vị đại nhân kia của Hải tộc ta đến, bất luận cấm chế trận pháp gì cũng sẽ tự sụp đổ!
Lươn vàng la lớn, tràn ngập tự tin.
Nó để lộ ra rất nhiều tin tức lượng, ví dụ như một phần đội ngũ Hải tộc, đã giết về Nam Châu.
Hơn nữa không lâu sau, sẽ có một vị cường giả của Hải tộc lại đây, từ cách xưng hô của lươn vàng này với đối phương là đại nhân, đã đủ để chứng minh vị cường giả kia ở Hải tộc có địa vị rất cao, thực lực thật sự có chút không thể khinh thường.
- Ta kháo, tiểu tử, hải sản này nói đại nhân, không phải chính là cường giả có thể nguy hiểm đến tính mạng của người phụ nữ kia chứ?
Husky lập tức nhìn về phía Từ Khuyết nói.
Đoạn Cửu Đức cùng Mạc Quân Thần cũng nhìn về phía Từ Khuyết.
Bọn họ vẫn đang suy đoán, Hiên Viên Uyển Dung sẽ gặp nguy hiểm, liên lụy đến Từ Khuyết, khẳng định là có cường giả có thể de dọa tới tính mạng của nàng, hiện tại lươn vàng này nói một vị đại nhân sắp đến, mọi người theo bản năng đều nghĩ đến khả năng này.
- Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao?
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nhìn về phía lươn vàng, hỏi:
- Ngươi nói Hải tộc đại nhân kia có cảnh giới gì?
- A, Nhân tộc vô tri, thực lực vị đại nhân kia của bộ tộc ta kinh thiên động địa, ngài đã đã tới một cảnh giới không thể miêu tả!
Lươn vàng thổi phồng nói.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, hiển nhiên con cá nhỏ này chỉ là một tiểu nhân vật, ngay cả thổi phồng cảnh giới của đối tượng cũng không làm rõ được, chỉ dám mù quáng kêu gào.
- Ta khuyên các ngươi, tốt nhất mau thả ta, các ngươi căn bản không biết ta ở đây có tác dụng gì, nếu như ta chết rồi, vậy chứng tỏ là Nhân tộc trốn ở trong cốc đã đi ra, chủ lực đại quân tộc ta cũng sẽ lập tức lên bờ rồi xâm lấn.
Lúc này, lươn vàng ngạo nghễ nói ra.
Nó tuy rất nhỏ, nhưng trong mắt lại tràn ngập vẻ kiêu ngạo cùng tự tin, dùng giọng điệu xem thường nói:
- Dựa theo thời gian tính toán, giờ khắc này quân tiên phong tộc ta e là cũng đã đánh vào Nam Châu, đang trên đường khải hoàn trở về, nếu như các ngươi không muốn chết, tốt nhất hiện tại nhanh chóng thả ta, sau đó cút nhanh!
- Đậu!
- Móa!
Husky và Đoạn Cửu Đức trước sau nói lời thô tục, hiển nhiên đã bị đầu lươn vàng này nói khoác đến mức không biết ngượng khiến cho tức giận, vén tay áo muốn đi thu thập nó.
"Ầm!"
Đột nhiên, xa xa truyền đến tiếng nổ vang.
Đám Từ Khuyết ngẩn ra, đều ngẩng đầu nhìn tới.
Không trung lại xuất hiện từng mảng từng mảng gợn sóng, hư không đột nhiên vặn vẹo, bốc lên từng điểm đen, như mực nước rơi trên tờ giấy, dần mở rộng.
Rất nhanh, mấy chục điểm đen không trung đã biến thành hố đen to lớn, từng tiếng ầm ĩ từ bên trong truyền đến, cẩn thận lắng nghe, giống như một nhánh đội ngũ đang lao nhanh.
- A!
- Lui lại, mau bỏ đi!
- Tình báo sai lầm, Nam Châu tại sao lại có một nhánh đội ngũ như vậy?
- Bọn họ tự xưng là Tạc Thiên Bang, còn có một con Bát Đầu Đại Xà suất lĩnh, vì sao việc này Hải tộc chúng ta không có được bất kỳ manh mối gì?
- Không được, chạy mau, bọn họ đuổi theo rồi!
Tiếng nói đến đó, bóng người tối om, lục tục từ trong mấy chục hắc động xuất hiện, điên cuồng lao nhanh về bên này.
Đồng thời, tiếng quát to rõ chấn động, từ phía sau đám người kia chật vật truyền đến:
- Phạm người Tạc Thiên Bang ta, xa đâu cũng giết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận