Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1523: Gọi Người Tiếp Đi

Hả?
Hạ Lạc Kình nghe Từ Khuyết nói xong liền kinh ngạc không thôi.
Trực tiếp như vậy?
Lớn lối như vậy?
- Hừ, nếu cậu biết sẽ phát sinh chuyện gì, tại sao còn dám theo tới?
Hạ Lạc Kình rất nhanh khôi phục trấn định, phảng phất bày mưu nghĩ kế, hờ hững cười nói.
Y đối mặt với Từ Khuyết, ngồi xuống, người phục vụ bên cạnh sững sờ đứng một lúc, mới lo lắng vội vàng xoay người rời đi, thuận tiện đóng cửa phòng lại.
Tình huống như thế tuy rằng không hay xuất hiện ở nhà hàng, nhưng thân phận Hạ gia đại thiếu, y vẫn rất rõ ràng, Hạ thiếu gia phải xử lý người, vậy nhất định phải làm bộ không nhìn thấy, bỏ của chạy lấy người.
Bất quá, hình như cũng phải đến thông báo cho quản lý. . .
Theo người phục vụ đóng cửa lại, trong phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Từ Khuyết và Hạ Lạc Kình bốn mắt nhìn nhau, trong đôi mắt hai người đều là sự tự tin và trêu tức.
- Từ Khuyết, cậu căn bản không biết mình sẽ phải đối mặt với cái gì, kỳ thực tôi nghe nói chuyện của cậu, cậu ở trong trường học đánh thắng mười mấy người ở câu lạc bộ Taekwondo.
Hạ Lạc Kình chậm rãi nói ra, thuận tay cầm lên cái ly uống một hớp.
- Không thể không nói, ở trong đại học, người như cậu rất ưu tú, có văn có võ, quả thật có chút tư cách cuồng ngạo, nhưng đáng tiếc. . . cậu gặp phải đối thủ là tôi.
Hạ Lạc Kình nói đến đây, khóe miệng giương lên, tràn ngập xem thường cùng trào phúng.
Ở trong mắt y, cho dù Từ Khuyết lợi hại như thế nào đi nữa, cũng chỉ là tay không, công phu cao cũng sợ dao phay, hôm nay đã sớm là thời đại vũ khí nóng, công nghệ cao có thể nghiền ép tất cả.
Người như Từ Khuyết, Hạ đại thiếu y tự thân xuất mã vận dụng tầng thân phận quan hệ này, cũng đã là đại tài tiểu dụng.
- Yêu, thế à, vậy cậu rất lợi hại đó.
Từ Khuyết vẫn cười như trước, lời nói giả tạo đến mức thể thể giả hơn được nữa.
- Từ Khuyết, cậu đừng vô vị như thế, cậu cũng là một người thông minh, tôi có thể cho cậu một cơ hội cuối cùng, hoặc là rời xa hai cô gái kia, hoặc là. . . Ha ha!
Hạ Lạc Kình cảm giác những lời tiếp theo đã không cần phải nói nữa, người bình thường nghe thấy chuyện này, trong lòng đều sẽ có chút sợ hãi.
Nhưng mà, Từ Khuyết không có.
Trên mặt hắn tràn đầy nụ cười tiện hề hề, hướng Hạ Lạc Kình nháy mắt lên:
- Biết rồi biết rồi, bất quá người cậu gọi đến có đến không đấy, gọi bao nhiêu người, đã mua bảo hiểm hết chưa.
"Ầm!"
Hạ Lạc Kình nghe thấy lời này, lập tức tỏ vẻ tức giận, một tay vỗ lên trên bàn, phẫn nộ quát:
- Từ Khuyết, cậu đúng là đồ không biết tốt xấu, ngày hôm nay ở đây, cho dù tôi đánh cậu tàn phế, thậm chí khiến cho cậu "quá chén" ngã từ trên đây xuống, cũng sẽ không có ai quan tâm đâu!
- Ồ, chơi như thế mới kích thích, có thể thử xem.
Từ Khuyết giả vờ kinh hoảng, nhưng ngữ khí đầy vẻ hưng phấn.
Hắn đúng là định đem những lời nói của Hạ Lạc Kình, hoàn chỉnh áp dụng ở trên người y một lần.
"Lạch cạch!"
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người xoay mở tay cầm, tiếp theo cửa lớn bị đẩy ra.
Mấy người đàn ông trung niên mặc quần áo luyện công bước vào.
Thoạt nhìn, mấy người này hết sức bình thường, chỉ là vóc người được bảo dưỡng tốt, dáng vẻ không có chỗ nào kì lạ.
Nhưng lại nhìn lần nữa, mấy người này dáng đứng kiên cường, trên người đều có một loại khí thế nhàn nhạt, ánh mắt mang theo phong mang, vênh váo hung hăng.
- Hạ thiếu gia?
Mấy người vừa tiến đến, trước tiên đánh giá Từ Khuyết cùng Hạ Lạc Kình, sau đó tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người Hạ Lạc Kình.
- Không sai, là tôi.
Hạ Lạc Kình gật đầu, ngồi ở trên ghế như trước.
Mấy người đàn ông trung niên cũng không nói nhảm, ánh mắt đều nhìn về phía Từ Khuyết, hồ nghi nói:
- Cậu chính là Từ Khuyết? Có thể nội khí ngoại phóng như Tiên Thiên cảnh?
Từ Khuyết cười híp mắt nhìn về phía mấy người, đáp lại nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
- Hừ, hạng người ngông cuồng! Hai mươi mấy tuổi đạt đến Tiên Thiên cảnh là chuyện không thể. Lần này chúng tôi đến đây, chính là vì đánh tên giả mạo nhà cậu, tuổi còn trẻ không học được gì ra hồn, lại dám giả mạo đại tông sư có thể nội khí ngoại phóng.
Một người trong đó hừ lạnh, trực tiếp bày ra một cái tư thế chống đỡ.
Đây là muốn tuyên chiến với Từ Khuyết rồi.
- Ồ, chỉ đến mấy người như vậy, không đủ đâu.
Từ Khuyết một mặt bất mãn lắc lắc đầu, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, tự mình chơi, không để ý đến mấy người kia.
Lúc đầu, mấy người còn tưởng rằng Từ Khuyết muốn gọi người, mãi đến tận lúc trong điện thoại di động truyền ra tiếng súng "đùng dừng", cùng với một giọng nói máy móc trong điện thoại vang lên, mọi người mới phát hiện, con hàng này đang chơi game bắn súng.
- Vô sỉ!
Người đàn ông trung niên lúc đầu nói chuyện, lập tức gầm lên một tiếng, trực tiếp bước tới trước, đánh một chưởng về phía Từ Khuyết.
Một chưởng này đặc biệt mạnh mẽ, uy thế hừng hực, trực tiếp đánh đến trán của Từ Khuyết.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, vẫn đang ngồi ở trên ghế, đầu nhẹ nhàng nghiên qua, né tránh một chưởng này dễ như ăn cháo, theo sát tay phải vừa nhấc, trực tiếp vỗ vào bên hông người đàn ông trung niên.
Ầm!
Một tiếng vang trầm thấp, người đàn ông trung niên bỗng nhiên bị đẩy lui hai bước, sau đó khuông mặt co rúm, "Aaaa" hét thảm lên một tiếng rồi ôm eo nằm co quắp dưới đất.
- Cái gì?
Mấy tên trung niên khác nhất thời bị tình cảnh này dọa sợ hết hồn.
Vừa nãy bọn họ không thấy rõ Từ Khuyết ra tay thế nào, nhưng có thể né tránh một chưởng này, đồng thời hoàn thành phản kích, trong nháy mắt chế phục đồng bạn của bọn họ, điều này hiển nhiên. . .
Cao thủ, đây là cao thủ!
Trong lòng mấy người khiếp sợ lên, tiểu tử này chừng hai mươi, làm sao lại lợi hại như vậy?
Hạ Lạc Kình cũng có chút kinh ngạc, đồng thời cau mày, thầm nói Vương Lễ có phải đã gạt mình rồi hay không, đã nói là võ học tông sư rồi mà? Tại sao mới như thế đã bị Từ Khuyết dọa sợ cả đám rồi?
- Mấy người thấy thế nào? Muốn tiếp tục đánh không?
Lần này Từ Khuyết ngẩng đầu, nhìn về phía mấy người trung niên đứng đó, cười hỏi.
Mấy người đàn ông trung niên lúc này mặt lộ vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Từ Khuyết.
Thực lực chênh lệch thế này, kỳ thực không thể nào đánh, mấy người bọn họ đều hiểu rõ thực lực của đối phương, mỗi người đều luận bàn qua, có qua có lại, bình thường không tới 200 hiệp, đều không phân ra thắng bại.
Nhưng Từ Khuyết chỉ dùng một chiêu liền giải quyết một người trong đám bọn họ, thực lực hiển nhiên cao hơn bọn họ rất nhiều, nhưng con hàng này cũng quá kiêu ngạo, nếu như không đánh thực sự không có cách nào hả giận.
- Tức giận có ích gì, cũng không có ai có thể đánh với ta một trận? Ta thấy các ngươi vẫn nên mau mau gọi người đi, gọi đại tông sư gì gì đó đến đây cũng được.
Từ Khuyết mở miệng lần nữa, giễu cợt nói.
Lời này của hắn là thật lòng, hắn muốn có nhiều người như thế tới hơn.
- Đại tông sư? Hừ, người trẻ tuổi, muốn để sư phụ chúng ta ra tay, chỉ sợ cậu còn chưa có tư cách đó.
Một người trung niên cười lạnh nói.
Từ Khuyết nhất thời sáng mắt lên, vui vẻ nói:
- Thật là có đại tông sư à, sư phụ các ngươi? Nhanh, mau mau gọi y đến đây, đúng rồi, sư phụ các ngươi có anh chị em gì không, đều gọi đến hết đi, nếu như còn có những đại tông sư khác, đều gọi một thể luôn.
- Ta muốn đánh mười mấy tên!
Từ Khuyết hưng phấn nói, đã mài quyền soàn soạt.
Lời nói và hành động này lập tức chọc giận mười mấy người đàn ông trung niên.
- Làm càn, dám vũ nhục sư phụ ta, vậy ngày hôm nay ngươi đừng trách chúng ta không nói quy củ giang hồ!
Một người trong đó nói xong, cùng mấy người khác trao đổi ánh mắt.
Vèo!
Sau một khắc, mấy người đồng thời ra tay, nhằm phía Từ Khuyết.
Dựa theo quy củ giang hồ, một chọi một, đấu phân thắng bại là chuyện bình thường.
Từ Khuyết một chiêu chế phục đồng bạn của bọn họ, để bọn họ biết thực lực Từ Khuyết hơn xa bọn họ, nếu tiếp tục một chọi một khiêu chiến, phần thắng khẳng định là số không, vì thế không ai lại khởi xướng khiêu chiến.
Nhưng hiện tại Từ Khuyết mở miệng bất kính với sư phụ bọn họ, mấy người bọn họ cũng có cớ đồng loạt ra tay, không cần nói tiếp quy củ giang hồ gì, bởi vì đây cũng là quy củ giang hồ.
Một chọi một đánh không lại, nhưng năm đánh một thì không nhất định, song quyền nan địch tứ thủ, lời này cũng không phải tùy tiện nói chơi.
Mấy người đều hoàn toàn tự tin, đồng thời động thủ, đủ để giải quyết Từ Khuyết.
Nhưng mà Từ Khuyết vẫn bình tĩnh như trước, hắn không hoảng hốt không loạn để điện thoại di động tựa vào một cái chén xa hoa, tựa hồ còn cố ý điều chỉnh góc độ, đồng thời bàn tay phải ở bên hông vẽ ra một đường tròn trịa, bỗng nhiên đẩy về phía trước một cái.
"Ầm!"
Một đạo tiếng xé gió vang lên, phong quyển cuồng bạo xuất hiện, một con rồng màu vàng xuất hiện, giương nanh múa vuốt, vọt thẳng về phía mấy người đàn ông tuổi trung niên.
- Cái gì?
- Nội khí ngoại phóng, đại tông sư 20 tuổi?
- Chuyện này. . . không thể!
Mấy người đàn ông tuổi trung niên chấn kinh, cũng không kịp tránh né, tại chỗ bị rồng vàng đánh trúng, thân thể trong nháy mắt bay lên, đập ầm ầm lên vách tường.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng va chạm trầm trọng khiến vách tường đều bị rạn nứt, mấy người đàn ông trung niên té xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Ngoại trừ Từ Khuyết và Hạ Lạc Kình, người duy nhất tỉnh táo, chỉ còn người đàn ông trung niên lúc đầu bị Từ Khuyết đánh trúng phần eo.
Mà thời khắc này, trong phòng cũng trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Người đàn ông trung niên há hốc mồm.
Hạ Lạc Kình cũng bị doạ cho bối rối.
Đây là. . .là Hàng Long Thập Bát Chưởng? Thật có thể đánh ra rồng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận