Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1817: Thế Mà Có Thật

Hỏa Thần Thí Luyện?
Năm đó sau khi giết Hỏa Hoàng, hắn liền bị Hỏa Thần nguyền rủa.
Từ Khuyết tưởng rằng theo thời gian trôi qua, tu vi đề cao, đồ chơi này sẽ tự động tan thành mây khói.
Lại không nghĩ tới, hiện tại mình chỉ cách Tiên Đế một bước, Hỏa Thần nguyền rủa đáng chết kia thế mà vẫn âm hồn bất tán, từ đầu đến cuối vẫn đi theo mình.
Thật mẹ nó gặp quỷ, đường đường Thần Linh, sao lòng dạ lại hẹp hòi như thế?
Nhưng đúng lúc này, một đạo âm thanh hùng hồn vang vọng không trung.
"Môn đồ tham gia tỷ thí Thiên Môn, mục tiêu của các ngươi chính là thu thập Đạo Văn Thạch nơi đây, cố gắng lên."
Từ Khuyết hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"
Nghê Thường tiên tử nhìn hắn thật sâu: "Là Vĩnh Chân Tiên Đế bệ hạ hư không truyền âm."
Từ Khuyết ngẩn người, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, Tiên Đế bệ hạ quả nhiên thần uy vô địch, khiến chúng ta thán phục không thôi."
Sự cường đại của Tiên Đế, lần nữa đổi mới nhận thức của hắn.
Nơi này là Thần Linh Thí Luyện, Tiên Đế thế mà vẫn có thể trực tiếp truyền âm đến.
Phải biết, từ khi mình đến nơi này, đã hoàn toàn không cảm giác được tình huống bên ngoài, vòng xoáy màu đen to lớn kia phảng phất ngăn cản hết thảy.
"Hỏa Thần Thí Luyện, nơi này có chỗ nào đặc biệt sao?" Từ Khuyết vỗ vỗ Thần Thạch, thấp giọng hỏi.
"Hừ hừ, sân kiến hèn mọn, hiện tại ngươi mới biết sợ hãi sao?" Thần Thạch vô cùng đắc ý, "Chỉ cần ngươi quỳ xuống dập đầu bản Thần Thạch, thành khẩn sám hối tội lỗi của ngươi, bản Thần Thạch liền có thể nói cho ngươi biết ảo diệu nơi này."
Từ Khuyết trông thấy lời này, liền nhìn về phía Nghê Thường tiên tử: "Tiên tử, ngươi có biết ở trong đây, chỗ nào tập trung nhiều thú loại tnhất không?"
"Ngô. . . dựa theo hoàn cảnh hiện tại đến xem, cách không xa hẳn có thú loại tụ tập." Nghê Thường tiên tử nghi ngờ nói, "Đường đại sư có phát hiện gì sao?"
"Ừm, bần tăng có một khối Thần Thạch, nghe nói để vào bên trong phân và nước tiểu của thú loại sẽ xuất hiện biến hóa kỳ lạ, cho nên muốn thử xem." Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Thần Thạch lập tức càng run rẩy kịch liệt.
"Đáng chết! Sâu kiến khốn kiếp, hèn hạ vô sỉ!"
"Hạ tiện! Ngươi sẽ bị Thần Linh trừng phạt!"
"Thứ giòi bọ, nếu ngươi dám làm nhục bản Thần Thạch như vậy, bản Thần Thạch nhất định sẽ thiên đao vạn quả ngươi!"
Từ Khuyết không nói hai lời, đi thẳng tới một đống phân và nước tiểu, cười tủm tỉm mà nói: "A Di Đà Phật, bần tăng thử một chút, xem có thay đổi gì không."
"Khụ, bản Thần Thạch trạch tâm nhân hậu, rộng lượng tha thứ cho ngươi." Thần văn phía trên Thần Thạch lập tức biến đổi.
Từ Khuyết nhếch miệng, động tác trên tay không ngừng.
Đại gia ngươi, chỉ là một khối đá nát lại lắm chuyện không khác gì bà tám.
Thật tưởng bản Bức Thánh không có biện pháp trị ngươi đúng không?
"Ngọa tào! Bản Thần Thạch đã tha thứ cho ngươi, ngươi mau dừng lại!"
Thần Thạch thấy Từ Khuyết không ngừng động tác, nhất thời điên cuồng run rẩy.
"A Di Đà Phật, bần tăng chỉ muốn biết nơi đây có chỗ nào đặc biệt." Từ Khuyết cười híp mắt, dùng thần hồn câu thông.
Lúc trước hắn đã phát hiện, muốn câu thông cùng Thần Thạch, kỳ thật không cần nói chuyện, trực tiếp dùng thần hồn câu thông là được.
Hiện tại cho dù câu thông Thần Thạch ngay trước măt Nghê Thường tiên tử, nàng cũng sẽ không phát hiện.
"Nơi này là Hỏa Thần Thí Luyện, Đạo Văn Thạch mà các ngươi muốn thu thập, không phải tảng đá bình thường." Thần Thạch sợ mình nói chậm, sẽ bị Từ Khuyết ném vào phân và nước tiểu, cho nên thần văn hiện lên rất nhanh, "Đạo Văn Thạch là bảo vật thiên sinh địa trưởng, cộng thêm tốc độ thời không nơi này hỗn loạn, càng đến gần Đạo Văn Thạch, thời không sẽ càng chậm chạp."
Từ Khuyết nghe vậy, lập tức rơi vào trầm tư.
Nếu nói như thế, chẳng phải đứng bên cạnh Đạo Văn Thạch, thời gian cơ bản sẽ đình chỉ lưu động?
Vậy còn thu thập cái rắm!
"Hệ thống, có biện pháp giải quyết hay không?" Từ Khuyết không nói hai lời, bắt đầu cầu viện hệ thống.
"Đinh, phá giải thời không, cần hệ thống phiên bản 15.0 . . ."
"Thôi được rồi, ngươi lui đi."
Từ Khuyết thở dài, hệ thống thật là, không vào bếp không biết dầu củi gạo muối quý, động một tí liền muốn thăng cấp.
Mỗi lần thăng cấp đều cần trăm vạn ngàn vạn điểm trang bức, ai cấp nổi?
"Hừ hừ, sâu kiến, bản Thần Thạch có biện pháp phá giải." Thần Thạch đắc ý không thôi, "Chỉ cần ngươi dập đầu nhận tội. . ."
Từ Khuyết không nói hai lời, trực tiếp nhấn Thần Thạch hướng phía phân và nước tiểu.
"Chờ đã ! Bản Thần Thạch đột nhiên cảm nhận được ngươi thiên tư thông minh, rất thích hợp học tập môn thần thuật này của Thần Thạch!"
Dưới sự uy hiếp của Từ Khuyết, Thần Thạch tâm không cam tình không nguyện dùng thần văn hiển lộ ra một môn thần thuật.
Từ Khuyết nhìn chằm chằm thần văn, chau mày.
Mẹ nó. . . thần thuật này quá phức tạp, mình hơn phân nửa xem không hiểu.
Suy đi nghĩ lại, vì nắm giữ môn thần thuật này, Từ Khuyết chỉ có thể nhịn đau sử dụng hệ thống phiên dịch.
Một cái thần văn năm trăm điểm trang bức, nhìn nhóm lớn thần văn phía trên Thần Thạch trên, Từ Khuyết cảm thấy trái tim đều đang chảy máu.
Đây đều là điểm trang bức. . . là bản Bức Thánh nhọc nhằn khổ sở trang bức kiếm tới. . .
Cứ như vậy tan biến!
"Móa nó, tất cả đều trách ngươi!" Trong lòng Từ Khuyết khổ sở không thôi, trực tiếp nhấn Thần Thạch vào trong phân và nước tiểu.
Thần Thạch nhất thời choáng váng: "Aaaa! Ngươi làm gì?! Không phải bản Thần Thạch đã dạy thần thuật cho ngươi rồi sao?"
"Nhìn ngươi không vừa mắt!"
Nhìn tiến độ phân tích của hệ thống, đoán chừng cần một khoảng thời gian, Từ Khuyết thu hồi thần hồn, tiện tay dùng mảnh vải cầm Thần Thạch lên, ném vào trong hệ thống.
Lúc này, Nghê Thường tiên tử đã thông qua ngọc bội Thánh Nguyệt Điện, xác định vị trí phần lớn người.
Mấy tu sĩ ở gần đó cũng đã đi tới chỗ hai người.
Sau khi trao đổi một phen, bọn hắn phát hiện tốc độ thời gian trôi qua ở trong này không thích hợp, nhưng tạm thời vẫn chưa thể tổng kết ra quy luật.
"Không cần để ý những chuyện này, nhiệm vụ của chúng ta là tìm kiếm Đạo Văn Thạch, thời gian tỷ thí chỉ có hai mươi bốn canh giờ, động tác phải nhanh." Nghê Thường tiên tử trầm ngâm nói, "Ta đề nghị chúng ta chia thành mấy tổ, lấy nơi này làm trung tâm, tản ra xung quanh, tìm được Đạo Văn Thạch liền lập tức trở về báo cáo."
Đám người liên tục đồng ý, ngược lại Long Ngao Thiên nhìn thấy Từ Khuyết ngẩn người đứng ở bên cạnh, trong lòng có chút khó chịu.
"Hòa thượng, không phải ngươi nói muốn vào đây tìm hai tên hố hàng kia sao?" Y tiến lên hỏi.
Từ Khuyết liếc nhìn tên trung nhị kia, trầm giọng nói: "Bần tăng tạm thời không xác định được vị trí hai tên kia, cho nên muốn trợ giúp mấy vị tìm Đạo Văn Thạch trước."
Nói xong, hắn bỗng nhiên cảm giác Thần Thạch điên cuồng rung động.
Lấy ra xem xét, thần văn đang cấp tốc hiện lên: "Sâu kiến, phía trước có Đạo Văn Thạch!"
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, nhãn tình sáng lên: "Ài, ngươi nhìn phía trước, nơi đó có một khối Đạo Văn Thạch."
Long Ngao Thiên nghe vậy, lập tức chẳng thèm ngó tới: "Nói đùa gì thế, ngươi cho rằng tùy tiện chỉ một nơi, liền có thể tìm tới Đạo Văn Thạch. . ."
Còn chưa nói hết lời, y theo phương hướng ngón tay Từ Khuyết chỉ nhìn tới, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Ngọa tào!
Thế mà thật có một khối!
Bạn cần đăng nhập để bình luận