Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1111: Mượn Đao Giết Người

Danh tiếng của Từ Khuyết, trong vòng một ngày vang vọng khắp Thất Lạc Chi Thành.
Không thể trách Thất Lạc Chi Thành này quá nhỏ, thực sự là Từ Khuyết quá mức yêu nghiệt, âm thầm một hơi làm ra nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, trọng điểm là tên này còn chỉ là một tu sĩ Bán Tiên cảnh mà thôi.
Ở bên trong Thất Lạc Chi Địa, Bán Tiên cảnh liền mang ý nghĩa là tồn tại ở tầng thấp nhất, không đào được gạo sinh cơ, đánh lại không đánh lại Nhân Tiên cảnh, căn bản không lọt nổi vào trong mắt xanh các thế lực lớn, thậm chí xin gia nhập bọn họ cũng không muốn thu.
Mà bây giờ, chỉ là một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh như thế, một thanh đoạn kiếm liên tục chém Nhân Tiên cảnh, thậm chí còn giết chết một tên cường giả Địa Tiên cảnh sơ kỳ, CMN còn có thể không đáng sợ sao?
Cùng ngày lúc bóng đêm đen thùi buông xuống, tất cả các lớn thế lực nhỏ bên trong Thất Lạc Chi Thành đều đứng ở trên đường phố, nhìn kỹ tới Kiếm Lâu Các xa xa.
Nơi đó hỏa diễm còn chưa tan hết, vẫn đang thiêu đốt như trước, ánh lửa ngút trời, soi sáng bốn phía, trở thành một hình ảnh lóng lánh trong đêm tối.
Ở bên ngoài khu nhà của Đại Phương Hội.
Hội trưởng Lâm Bách Vạn im lặng hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu:
- Tản đi thôi, nên làm gì thì làm đi, chớ trêu chọc tới tiểu tử kia, bằng không sẽ đánh gãy chân! Còn nữa, Vương Thiên Niên, nghe nói ngươi cùng tiểu tử kia quen biết đúng không? Đến, bản tọa muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện.
Bên trong phủ của Đại Khí Minh.
- Nghĩ biện pháp đến gần hắn, lôi kéo hắn, dù cho hắn không muốn gia nhập vào Đại Khí Minh chúng ta, cũng phải cùng hắn thành lập quan hệ minh hữu.
Phủ trạch của Thiên Minh.
Thiên Minh minh chủ Lệ Thiên Tuân ngồi ở ghế cao trong phòng khách, ánh mắt nhìn kỹ đông đảo nòng cốt của Thiên Minh phía dưới, ý vị thâm trường nói:
- Chỉ là một Bán Tiên cảnh, nhưng lại có thực lực như thế, người này e rằng có tạo hóa không cạn.
Một tên nam tử gầy gò lập tức mở miệng nói:
- Minh chủ, bất kể hắn có tạo hóa gì, ngài vừa xuất hiện, cho dù hắn lợi hại đến đâu chăng nữa, cũng phải ngoan ngoãn quỳ gối ở trước mặt ngài.
Lời này nhìn qua rất vớ vẩn, nhưng sau khi mọi người nghe được, cũng không hề thấy không có đạo lý.
Lệ Thiên Tuân là Địa Tiên cảnh trung kỳ, ngay cả Liễu Hóa Long cũng phải cung cung kính kính với Lệ Thiên Tuân, có thể thấy được chênh lệch thực lực giữa hai người lớn thế nào.
Từ Khuyết cùng Liễu Hóa Long chiến một trận, chính mình cũng suýt chút nữa chết đi, nếu như gặp phải Lệ Thiên Tuân, chắc chắn sẽ thất bại không có gì nghi ngờ.
Nhưng nam tử gầy gò vừa mới nói xong, một nam tử khác mặc trang phục nho sinh lại khẽ mỉm cười, lắc đầu nói:
- Lâm Hoan, thân phận của minh chủ cao quý biết bao, ngươi lại để cho minh chủ tự mình ra tay đối phó với một tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh, chuyện này nếu như truyền đi, chẳng phải là khiến mặt mũi của Thiên Minh chúng ta mất hết ư?
- Mặt mũi? Ha ha, Phù Sơn Xuyên, ngươi cảm thấy ở nơi này, mặt mũi có thể dùng để ăn cơm sao?
Nam tử gầy gò tên là Lâm Hoan lập tức cười lạnh.
Một lần nữa Phù Sơn Xuyên khẽ mỉm cười, không nói nữa, ánh mắt nhìn về phía Lệ Thiên Tuân đang ngồi.
Mặt của Lệ Thiên Tuân lạnh nhạt, suy tư.
Bất kể là Lâm Hoan hay là Phù Sơn Xuyên, hai người đều là tồn tại có danh vọng rất cao bên trong Thiên Minh, chỉ đứng sau Lệ Thiên Tuân, xem như là tay trái tay phải của Lệ Thiên Tuân, nhưng mà hai người luôn không hợp nhau, cách làm người của Lâm Hoan, nhìn qua thẳng thắn, kì thực lòng dạ rất sâu.
Phù Sơn Xuyên nhìn qua khí chất nho nhã, như là người có học thức, nhưng càng giỏi về tâm kế, tiếu lý tàng đao, làm việc bố cục rất lớn.
Có thể nói, Phù Sơn Xuyên là người có đại trí tuệ, Lâm Hoan nhưng chỉ biết đánh đấm lung tung, nhưng có thể bò đến vị trí hôm nay, cũng chứng minh mấy trò đánh đấm lung tung của y cũng không hề đơn giản.
Lệ Thiên Tuân coi trọng năng lực của hai người này, dù cho y là Địa Tiên cảnh trung kỳ, thực lực mạnh mẽ, cũng không thể lúc nào cũng dư tinh lực đi quản lý Thiên Minh, nhưng có sự giúp đỡ của Phù Sơn Xuyên cùng Lâm Hoan, y có càng nhiều thời gian tu luyện hơn, đồng thời số lượng gạo sinh cơ thu được hàng năm, xa xa nhiều hơn so với tự y đi ra ngoài quét ngang sào huyệt của kiến sinh cơ.
Vì thế lâu dần, Lệ Thiên Tuân trước khi làm ra quyết định gì, đều quen thói ném ra một vấn đề, để hai người này phát biểu ý kiến, một mặt là thuận tiện cân nhắc lựa chọn cho mình, mặt khác còn có thể làm cho hai người tranh nhau, làm mâu thuẫn giữa bọn họ sâu sắc thêm, như vậy bọn họ sẽ càng thêm liều mạng làm việc cho mình, càng thêm liều mạng lấy thành tích, bày ra giá trị bản thân.
- Phù Sơn Xuyên, ngươi cảm thấy nên làm gì?
Lúc này, Lệ Thiên Tuân nhìn về phía Phù Sơn Xuyên, mở miệng nhàn nhạt hỏi.
Phù Sơn Xuyên hơi chắp tay thi lễ, mở miệng nói:
- Hồi bẩm minh chủ, theo thuộc hạ thấy, tác phong của Từ Khuyết này cấp tiến như vậy, nhất định là người có cá tính lộ liễu, coi trời bằng vung, thêm vào nội tình của hắn mạnh mẽ, nếu như cùng hắn cứng đối cứng, chỉ có thể lưỡng bại câu thương, Kiếm Lâu Các chính là ví dụ tốt nhất.
- Thối lắm, Kiếm Lâu Các có thể so với Thiên Minh chúng ta sao?
Lúc này Lâm Hoan quát lên.
Phù Sơn Xuyên cười nhẹ:
- Trước đây khi Từ Khuyết động thủ giết thiếu các chủ của Kiếm Lâu Các, tất cả mọi người cũng đều cho rằng Từ Khuyết không có cách nào đánh đồng với Kiếm Lâu Các.
- Đó là do thực lực Kiếm Lâu Các quá yếu, thêm vào Liễu Hóa Long kia tự cho mình quá mạnh, mới để cho tiểu tử kia có cơ hội phản sát. Việc này nếu như để cho ta ra tay. . .
Lâm Hoan nói đến đây, đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.
- Xem ra Lâm đạo hữu cũng không muốn đi cứng đối cứng cùng với Từ Khuyết rồi.
Phù Sơn Xuyên nở nụ cười.
Ánh sáng lạnh trong con ngươi của Lâm Hoan lóe lên, hừ lạnh nói:
- Lấy thân phận của ta, Từ Khuyết này còn không có tư cách để ta ra tay. Nhưng ta thấy Phù đạo hữu ngươi hình như rất hứng thú đối với con giun dế này, vậy ngươi nói một chút thử coi, ngươi có cao kiến gì?
- Không thể nói là cao kiến, chỉ là một chút đề nghị nhỏ mà thôi.
Phù Sơn Xuyên cười nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Lệ Thiên Tuân, cung kính nói:
- Minh chủ, dựa theo tin tức miêu tả của những người khác, bên cạnh tên Từ Khuyết còn có một nữ tử tên là Lam Tâm Nguyệt, nữ tử này đến Thất Lạc Chi Địa đã vài năm, tựa hồ còn có quan hệ không tệ với vài tên Bán Tiên cảnh trẻ tuổi, chúng ta có thể ra tay từ chỗ này, mượn đao giết người.
- Ồ? Mượn đao giết người?
Lệ Thiên Tuân nghe nói tới đây, thân thể hơi ngồi thẳng lên, hơi cảm thấy hứng thú cùng tò mò.
- Không sai, chúng ta có thể chiêu thu vài tên trẻ tuổi này gia nhập vào trong Thiên Minh, lại phái bọn họ đi tới phía tây ngoại thành đào gạo sinh cơ, dẫn bọn họ tới sào huyệt của kiến sinh cơ vương.
Phù Sơn Xuyên không nhanh không chậm nói.
- Sào huyệt của kiến sinh cơ vương? Phù Sơn Xuyên, ngươi điên rồi sao? Kế hoạch kia chúng ta đã chuẩn bị bao nhiêu năm rồi, ngươi muốn đánh rắn động cỏ sao?
Mặt của Lâm Hoan lập tức biến sắc, nổi giận nói.
Lệ Thiên Tuân lại đột nhiên giơ tay lên, ngăn cản Lâm Hoan, ánh mắt có chứa thâm ý nhìn Phù Sơn Xuyên, cười nhạt nói:
- Ngươi nói tiếp đi.
Khóe miệng của Phù Sơn Xuyên giương lên:
- Lâm đạo hữu nói không sai, kế hoạch kia chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, nhưng lần này không phải là đánh rắn động cỏ, mà là đã đến đến lúc thu hoạch.
Nói đến đây, Phù Sơn Xuyên đổi thành truyền âm, môi hơi động, mọi người đang ngồi căn bản là không nghe được y đang nói cái gì.
Chỉ có con ngươi của Lệ Thiên Tuân càng ngày càng sáng sủa, cuối cùng một tay vỗ lên trên tay vịn của ghế, cười to nói:
- Hay, phương pháp một mũi tên bắn hai con chim, một hòn đá ném chết hai con cá. Phù Sơn Xuyên, việc này liền giao toàn quyền cho ngươi phụ trách. Nhớ kỹ, việc này không thể có sơ hở nào!
- Minh chủ yên tâm, Sơn Xuyên sẽ toàn lực làm việc.
Phù Sơn Xuyên tỏ ý cười, chắp tay đáp lại.
Chỉ có Lâm Hoan là cả khuôn mặt đen đến cực điểm, tỏ vẻ tức giận, y vạn vạn không nghĩ tới, Phù Sơn Xuyên lại nham hiểm như vậy, dựa vào chuyện đối phó với Từ Khuyết ôm đồm kế hoạch lớn ở phía tây ngoại thành kia đi.
- Đúng rồi, như lời ngươi nói, việc này mấu chốt vẫn là tên Từ Khuyết kia, làm sao ngươi có thể bảo đảm được rằng hắn sẽ đi tới phía tây ngoại thành?
Lúc này, Lệ Thiên Tuân đột nhiên nhìn về phía Phù Sơn Xuyên hỏi.
Phù Sơn Xuyên cười nhạt một tiếng:
- Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Lam Tâm Nguyệt chính là nhược điểm lớn nhất của Từ Khuyết. Theo ta được biết, năm đó lúc Lam Tâm Nguyệt mới đến chỗ này, từng được một người trợ giúp, sau đó lại nổi lên lòng ngưỡng mộ với y, vừa vặn người kia hiện tại ở ngay dưới trướng chúng ta.
. . .
Cùng lúc đó ở Kiếm Lâu Các.
Bóng đêm xuống đã sâu, Từ Khuyết cũng đã triệt để khôi phục thương thế.
Hắn rõ ràng có thể cảm giác được sau mỗi một lần bị thương nặng, cơ thể của mình lại mạnh mẽ hơn không ít, có lẽ có quan hệ không nhỏ với Minh Vương Trấn Ngục Thể.
Nhưng loại phương pháp luyện thể này, Từ Khuyết cho rằng quá biến thái, không có chuyện gì, hắn cũng không muốn đi thử nghiệm.
Nhưng sau hôm nay, theo Liễu Hóa Long chết đi, Kiếm Lâu Các xem như đã triệt để xong đời, chỉ còn một Trương Vân Nhi đang thoi thóp, ở mấy giây trước cũng đã tắt thở.
Không phải là do Từ Khuyết hạ thủ, mà là Lam Hà xông lên dùng loạn kiếm chém chết nàng.
- Chà chà, Lam Hà à, nữ nhân này có thâm cừu đại hận gì với ngươi sao?
Từ Khuyết không khỏi mở miệng hỏi.
Lam Hà lộ ra vẻ buồn bực, trầm giọng nói:
- Nữ nhân này rất đáng chết, năm đó đã từng hại chết bằng hữu của ta, thậm chí còn ám hại ngũ đại ca, bằng không tỷ ta đã sớm. . . ạch, không có gì đâu tỷ phu, chúng ta vẫn nên đi nhanh đi, chỗ này quá nóng rồi.
- Đừng mà, CMN, ngươi nói chuyện chỉ nói được một nửa, là muốn nhử ta à?
Lúc này Từ Khuyết trợn mắt nói.
Lam Hà lập tức tỏ ra vẻ cay đắng, cẩn thận từng li từng tí một nhìn về phía Lam Tâm Nguyệt.
Đôi mi thanh tú của Lam Tâm Nguyệt nhíu chặt, lắc đầu nói:
- Chuyện đã qua không cần thiết phải nhắc lại, bây giờ cũng coi như chúng ta trả lại ân tình mà năm đó ngũ đại ca đối với chúng ta, báo thù cho y, việc này còn phải cảm ơn Từ đạo hữu.
- Chuyện này cũng chẳng có gì, nhưng mà các ngươi nói ngũ đại ca là ai?
Từ Khuyết một chút nhãn lực đều không có, trực tiếp hỏi tới.
Sau khi Lam Tâm Nguyệt im lặng một lúc, lắc đầu nói:
- Y là người tốt, nhưng một năm trước y đã chết rồi.
- Ồ!
Từ Khuyết trực tiếp đáp một tiếng, không hỏi thêm nhiều nữa.
Quan tâm y là ai, dù sao cũng đã chết rồi.
Mấu chốt là sau khi chết còn được phát cho thẻ người tốt, chà chà, thật là đáng thương.
Lúc này, Lam Tâm Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Từ đạo hữu, cảm ơn ngươi, ngươi cũng là người tốt.
Từ Khuyết:
- ? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận