Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 472: Không Sao, Không Sao!

- Đến đây!
Từ Khuyết gào lên đinh tai nhức óc.
Thiên trọng kiếp, trăm đời khó, hằng cổ vội vã, trôi qua trong nháy mắt.
Thân bất tử, hồn bất diệt, vang dội cổ kim, không người địch!
Đợi đến lúc âm dương nghịch loạn, bằng vào ma huyết nhiễm thanh thiên!
Tiếng nói tràn ngập thô bạo cùng dã tâm, ở trong tai tất cả mọi người không ngừng vang vọng, làm kinh sợ tâm thần.
Mỗi người đều hoàn toàn ngây người, con ngươi tràn ngập vẻ sợ hãi cùng ngơ ngác.
Thiên trọng kiếp, trăm đời khó... Vang dội cổ kim, không người địch!
Đây không phải là đạo mà Gia Cát tướng quân đang đi đấy chứ?
Không sợ thiên kiếp, không có chỗ nào cấm kỵ, dù cho là trời, hắn đều không để vào mắt!
Người như thế, hoặc cuối cùng bị trời diệt, hoặc là... Liền thật sự vang dội cổ kim, không người có thể địch!
Loại cường giả chi đạo đáng sợ này, quả thực là quá đáng sợ.
- Chuyện này cần có bao nhiêu dã tâm cùng thô bạo, mới có thể nói ra lời nói kinh thế hãi tục bực này?
Trong đám người, một tên tu sĩ kinh hãi lẩm bẩm.
- Lẽ nào... Hắn thật sự không kiêng kỵ gì sao?
- Liền ở trước mặt thượng thiên, cũng dám bất kính như thế!
- Thế gian này, sao lại có người như vậy?
Rất nhiều người đều đang thán phục, cảm thấy khó có thể tin, chưa từng gặp người như vậy, hơn nữa còn là một thiếu niên.
Thậm chí là Nữ Đế, vào lúc này cũng hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ.
Nàng từ khi sinh ra, liền đã định sẵn bất hạnh trong số mệnh, là người bất tường, là trời nhất định bắt chịu, bất luận nàng cố gắng như thế nào, đều không thể thay đổi loại vận mệnh này được.
Nhưng bây giờ, Từ Khuyết càng hướng lên trời hống ra ngôn ngữ như vậy, thực là làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Có thể nói, Từ Khuyết có lẽ là một người duy nhất trên thế gian này dám bất kính đối đầu với trời cao như thế.
- Đợi đến lúc âm dương nghịch loạn, bằng vào ma huyết nhiễm thanh thiên!
Trong miệng Nữ Đế thấp giọng lẩm bẩm, nhiều lần ghi nhớ câu nói này, rơi vào trầm tư.
"Ầm ầm ——!"
Cùng lúc đó, mảnh lôi vân trên đỉnh đầu Từ Khuyết kia, lần thứ hai bốc lên, phát ra trận trận nổ vang.
Lại là vô số tia chớp màu vàng óng đang tụ tập, ánh sáng lóng lánh lóa mắt vô số người, khiến cho bọn họ cảm thấy nặng nề nghẹt thở.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại đột nhiên trầm giọng quát to:
- Có phải là sợ rồi không? Đến lớn thêm một chút đi, làm ra chút chớp giật nhỏ bé như thế, ta đều lười tiếp chiêu.
"Ầm!"
Vừa dứt lời, trên vòm trời lập tức nổ lên một tiếng vang vọng, tiếp đó, mười mấy đạo tia chớp màu vàng óng, giống như lôi đình vạn quân bổ xuống.
- Hừ, chuyện nhỏ như con thỏ!
Từ Khuyết hừ lạnh một tiếng, trong tay nắm lên Huyền Trọng Xích, chân đạp vũ bộ, bay lên trời, trực tiếp triển khai "Du Thân Xích", lấy xích ảnh đầy trời chống đối với trận lôi kiếp này.
Ầm!
Không trung lần nữa nổ tung ra ánh lửa.
Cả người Từ Khuyết bị ánh vàng óng ánh bao vây, bốn phía nổi lên từng mảng từng mảng gợn sóng, sóng khí mạnh mẽ như cơn lốc, hướng bốn phía bao phủ.
Mọi người ở đây đều không khỏi nheo con ngươi lại, nâng cánh tay che chắn.
Mấy hơi thở sau, ánh sáng chói mắt nhanh tiêu tan, bóng người Từ Khuyết xuất hiện trên không trung.
Khóe miệng hắn tràn ra một dòng máu tươi, nhưng lúc này cũng không bị đánh bay, con hàng này sau khi mua ra Áo Choàng Bạc, rốt cục có thể chống đối uy lực của tia chớp màu vàng óng.
Tất cả mọi người ở đây đều bị dọa sợ.
Một đạo tia chớp màu vàng óng ban đầu, liền đem Gia Cát tướng quân trọng thương, 3 đạo tia chớp màu vàng óng tiếp theo, lại đem hắn đánh bay đến ho ra máu, bây giờ mười mấy đạo tia chớp màu vàng óng đồng thời hạ xuống, hắn dĩ nhiên chỉ ho ra máu, lại không bị đánh bay?
- Tình huống đây là thế nào? Làm sao cảm giác như hắn càng bị lôi kiếp đánh càng mạnh?
Có người trợn to con mắt nói.
Mà lúc này, Từ Khuyết đang điên cuồng rút lấy những tia chớp màu vàng óng bị đánh tan kia, lỗ chân lông cả người mở rộng, vận chuyển pháp quyết Minh Vương Trấn Ngục Thể, không ngừng thu nạp tia chớp màu vàng óng rèn luyện thân thể, cũng đưa về đan điền.
Cuối cùng, lôi đình tinh hoa trong đan điền của hắn, đã bắt đầu xuất hiện điểm điểm ánh vàng, khí tức cực kỳ mạnh mẽ.
Nhưng đây căn bản không thỏa mãn được Từ Khuyết, nguyên bản hắn chỉ muốn đem toàn bộ lôi đình tinh hoa trong đan điền rèn luyện thành màu tím, nhưng bây giờ xuất hiện tia chớp màu vàng óng, hắn lại thay đổi chủ ý, muốn mưu đồ càng nhiều tia chớp màu vàng óng.
- Cái gì thượng cổ hạo kiếp, ngay cả ta đều đánh không chết, còn dám xưng thí thần diệt phật, có mất mặt hay không? Đến a! Lớn thêm một chút đi!
Từ Khuyết lần nữa giơ lên Huyền Trọng Xích, chỉ lên vòm trời cười lạnh nói.
Mọi người bên dưới đã mất cảm giác, đối với hắn làm như vậy, cũng không tiếp tục cảm thấy chấn kinh nữa rồi.
"Ầm!"
Trên vòm trời, lôi vân tiếp tục ấp ủ, uy lực cùng khí thế đều so với vừa nãy mạnh mẽ hơn không ít.
- Không được, vẫn quá yếu rồi!
Nhưng mà Từ Khuyết lại thất vọng lắc lắc đầu, bá một cái, ánh mắt đột nhiên quét về phía bên dưới ngọn núi.
- Ông già vừa nãy kia, đến đến đến, chính là ngươi, làm người tốt làm cho chót đi, nhanh cho ta thêm mấy túi Dẫn Lôi Phong nữa! Thiên kiếp rác rưởi này khả năng là thiên kiếp giả, thực sự quá yếu, không có cách nào trợ giúp ta lột xác!
Khóe miệng của mọi người lúc này co rút lại, tỏ vẻ không biết nói gì.
Thiên kiếp giả? Quá yếu?
Đậu phộng, ngươi đều đã bị thương rồi kìa? Đây chính là thượng cổ hạo kiếp đó!
Mặt ông lão kia càng tái nhợt hơn, sắc mặt cực kỳ khó coi, song quyền nắm chặt.
Ông ta không biết mình đến cùng gặp phải cái gì, chỉ biết là thiếu niên trên đỉnh núi trước mắt này, tuyệt đối là một yêu nghiệt.
Như loại thiên kiếp này, đừng nói là thượng cổ hạo kiếp, chỉ bằng một đạo Tử Tiêu Thần Lôi, chính lão đều cảm thấy chịu không nổi, nhưng Từ Khuyết lại dễ như ăn cháo vượt qua.
Thậm chí sau khi ném ra mấy túi Dẫn Lôi Phong, đem độ khó của lôi kiếp tăng cao, tên này không chỉ không chết, ngược lại càng ngày càng mạnh hơn.
Những Dẫn Lôi Phong kia, hoàn toàn thành trợ lực của người khác.
Ghê tởm hơn chính là, Từ Khuyết hiện tại lại còn rêu rao lên bảo ông ta lấy ra thêm Dẫn Lôi Phong, điều này làm cho ông lão trong nháy mắt tức giận đến cả người run rẩy.
Mẹ nó, Dẫn Lôi Phong? Lão tử đi đâu tìm thêm cho ngươi? Đây cmn tất cả đều là người nhà họ Khương cho.
- Mẹ kiếp, ông lão, lo lắng cái gì thế? Run cái gì mà run, động kinh à! Mau mau cho thêm ta mấy túi Dẫn Lôi Phong tới đi!
Lúc này, Từ Khuyết mở miệng mắng lớn, mắt thấy lôi kiếp đánh đến nơi, nếu là không nhân cơ hội tăng cao độ khó, lần này liền thiệt thòi lớn rồi.
Mọi người ở đây đều nghe tới tâm thần uể oải, thời đại này, chỉ nghe nói có người độ kiếp là muốn tìm hết mọi phương pháp đi yếu bớt uy lực, lại không nghe nói ai muốn tăng cường uy lực.
Gia Cát tướng quân này, quả thực chính là giống như một luồng gió mát trong giới độ kiếp vẩn đục, thật rất cmn trâu bò!
- Hừ, thằng ranh ngu si, quả thực là làm càn! Nếu như lão hủ còn có Dẫn Lôi Phong, đã sớm ném lên giết ngươi rồi!
Ông lão tỏ vẻ căm tức cả giận nói.
Từ Khuyết vừa nghe thấy vậy, lập tức sắc mặt cứng lại.
Mẹ nó, không còn Dẫn Lôi Phong?
- Khốn kiếp, đây là ngươi cố ý à? Mang chút ấy Dẫn Lôi Phong, rõ ràng là xem thường ta!
Từ Khuyết trừng mắt lên quát lên.
Ông lão nghe xong trong nháy mắt ngổn ngang, suýt chút nữa đã muốn chửi tục.
Nếu như sớm biết Từ Khuyết yêu nghiệt như thế, lấy 100 túi Dẫn Lôi Phong mang lại đây đều ngại ít.
- Quên đi, nếu không còn Dẫn Lôi Phong, vậy thì còn lại một cái biện pháp thôi.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên mở miệng, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào ông lão.
Trong nháy mắt ông lão cảm thấy một trận kinh hãi, lưng cảm thấy có chút lạnh:
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gì?
- Không làm cái gì!
Từ Khuyết trừng mắt nhìn, đồng thời thân hình loáng một cái, hóa thành từng mảng từng mảng lá liễu, cả người biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, hắn lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở sau lưng ông lão, bàn tay lớn vỗ một cái, trực tiếp nhấc ông lão lên trên vai.
- A! Ngươi muốn làm gì? Khốn kiếp!
Ông lão sợ hết hồn, lúc này rống to, đồng thời vận chuyển pháp quyết muốn ra tay.
Nhưng trong lòng bàn tay Từ Khuyết đột nhiên lấy ra thanh Huyền Trọng Xích to lớn kia "Ầm" một tiếng, trực tiếp đập vào trên đầu ông lão, trong nháy mắt gõ ngất ông ta.
- Chớ có sốt sắng, không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Từ Khuyết cười híp mắt an ủi, chợt vác ông lão lên, liền hướng trên đỉnh núi chạy đi.
Tất cả mọi người ở đây thấy tình cảnh này, trong khoảnh khắc tất cả đều há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận