Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1762: Muốn Gài Bẫy Ta

Rất nhanh, đoàn đội do Từ Khuyết cùng Mộ Dung Vân Hợi dẫn đầu hình thành, xuất phát đi tới U Hồn Cốc.
Phi Hải Châu ở khá gần Thiên Môn, U Hồn Cốc nằm ở biên giới Phi Hải Châu với Thiên Môn, từ đây xuất phát, thời gian ước chừng nửa ngày liền có thể tới U Hồn Cốc.
Trên đường đi, Từ Khuyết bằng vào kinh lịch bi thảm, quang huy nhân cách vĩ ngạn cùng khẩu tài xuất sắc, thành công lấy được hảo cảm của đám người.
Đồng thời mọi người cũng phát hiện, kiến thức của Từ Khuyết không giống một tên tu sĩ Tiên Vương phổ thông, không chỉ nghiên cứu công pháp thâm sâu, phương diện lý giải Đạo cũng rất có tạo nghệ, không khỏi khiến người ta càng bội phục hơn.
Bất quá ở trong đó, đương nhiên không bao gồm mấy người Mộ Dung Vân Hợi một.
"Tên Đường Tam Tạng kia đến cùng từ đâu xuất hiện?" Mộ Dung Vân Hợi đi ở phía sau đội ngũ, cùng mấy vị sư đệ thấp giọng nghị luận.
Ba người đồng loạt lắc đầu, biểu thị mình chưa từng nghe nói qua người này, càng khiến cho Mộ Dung Vân Hợi hoang mang khó hiểu.
Thân là môn đồ Thiên Môn Tiên Đế, có được con đường tình báo của riêng mình, cường giả trẻ tuổi trong các phe phái trên Tiên Vân Châu bọn hắn cơ hồ đều biết, ngay cả ẩn sĩ giống như Pháp Tuệ, quanh năm tĩnh tu ở trong Phật môn, tại Thiên Môn cũng có ghi chép.
Nhưng Đường Tam Tạng hoàn toàn không có gì cả.
Chẳng những không có ghi chép, thậm chí trước ngày hôm nay, bọn hắn ngay cả tên cũng chưa từng nghe nói qua.
"Có một loại khả năng." Thượng Quan Duệ Thiên bỗng nhiên mở miệng nói, "Tên Đường Tam Tạng này, trước kia chưa hề xuất hiện ở trước mặt thế nhân."
"Vậy hắn có khác gì Pháp Tuệ?" Đoan Mộc Lôi nghi ngờ nói, "Liền xem như Pháp Tuệ, chúng ta cũng biết hắn tồn tại."
"Không, ý của ta là, kể từ khi hắn bước vào con đường tu luyện, liền chưa từng xuất hiện ở trong mắt thế nhân." Thượng Quan Duệ Thiên nghiêm túc nói, "Các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, cho dù lời hắn nói là thật, vậy hiện tại tu vi Tiên Vương của hắn từ đâu tới? Có thể khiến cho một tên tu sĩ nửa đường xuất gia, thời gian ngắn bước vào Tiên Vương cảnh, các ngươi đoán xem ai có thể làm được?"
Mấy người nghe vậy, sắc mặt nhất thời biến đổi.
Sự tình này cũng từng phát sinh ở trên người bọn họ.
Thiên Môn Thập Nhị Môn Đồ, mỗi người cơ hồ đều dùng tốc độ nhanh nhất đề thăng đến Tiên Vương cảnh, cánh giới sau đó mới cần tự mình chậm rãi tu luyện đột phá, chỉnh hợp.
Sở dĩ bọn hắn có thể làm được chuyện niên kỷ không lớn, liền bước vào Tiên Tôn cảnh, là bởi vì những cảnh giới trước có người trợ giúp bọn hắn hoàn thành đột phá.
Có thể làm được những chuyện này, chỉ có Tiên Đế.
"Ý ngươi là, có một vị Tiên Đế trợ giúp hắn hoàn thành tiền kỳ tu luyện?" Sắc mặt Mộ Dung Vân Hợi biến hóa, "Làm sao có thể? Trước không nói có Tiên Đế khác hay không, liền xem như chúng ta, trước đây trải qua những chuyện kia cũng là chết đi sống lại, ngươi đã quên chúng ta mất đi bao nhiêu huynh đệ tỷ muội rồi sao?"
Thiên Môn Thập Nhị Môn Đồ, vốn nên nên một trăm lẻ tám môn đồ, nhưng bởi vì sử dụng loại phương pháp tu luyện này, cho nên cuối cùng chỉ còn sống mười hai người.
"Có lẽ là ta nghĩ nhiều, nhưng bất kể như thế nào, thiên tư của hắn tuyệt đối không thua gì chúng, thậm chí còn có khả năng siêu việt chúng ta." Diệp Thước nghiêm túc nói, "Mọi người tốt nhất chú ý hắn một chút, ta hoài nghi mục đích của hắn căn bản không phải Khuyết Đức Cẩu, mà là di sản Tiên Đế, đừng quên chúng ta tới nơi này, Khuyết Đức Cẩu chỉ là mục tiêu thứ hai, mục tiêu chân chính là di sản Tiên Đế."
Từ Khuyết đoán không sai, mấy tên gia hỏa này mặt ngoài là vì bắt Khuyết Đức Cẩu mà đến, trên thực tế là Tiên Đế truyền thừa.
Mộ Dung Vân Hợi trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Bất kể như thế nào cũng phải chú ý động tĩnh tên gia hỏa kia, để phòng vạn nhất, hơn nữa người này xuất hiện quá đột ngột, nghe nói tổ hợp Khuyết Đức Cẩu cực kỳ âm hiểm, nói không chừng hắn chính là một người trong đó giả trang."
Mấy người có thể trở thành Thập Nhị Môn Đồ, mặc kệ tâm tính hay là thực lực, đều là tồn tại đỉnh tiêm Tiên Vân Châu.
Những lời kia của Từ Khuyết có thể lừa gạt người khác, nhưng muốn bọn hắn tin tưởng, vẫn còn kém một chút hỏa hầu.
Từ Khuyết cũng minh bạch chuyện này, cho nên trên đường đi cũng chú ý cẩn thận, không dám mảy may lộ ra chân ngựa.
Trước khi tu vi khôi phục, hắn căn bản không phải đối thủ của đám gia hỏa này.
Đảo mắt, đám người đã đến bên ngoài U Hồn Cốc.
"Thời gian ước hẹn là ba ngày sau, ở đây chờ ba ngày, sau đó chính là tử kỳ của Khuyết Đức Cẩu!" Nam tử trung niên hướng mọi người cười nói, "Chư vị có thể tìm kiếm địa phương tu luyện, đợi đến ngày thứ ba tiến hành vây quét là được."
Từ Khuyết lắc đầu, đám này gia hỏa căn bản không khác gì một đám ngốc.
Muốn phục kích người khác, tới sớm ba ngày, thế mà không chuẩn bị cạm bẫy gì, ngay cả nơi mai phục cũng không an bài.
Đầu óc đần như vậy, hèn gì bị đám Husky lừa sạch!
Bất quá đám gia hỏa này càng phớt lờ, Từ Khuyết càng thuận tiện làm sự tình của mình.
"Hắc hắc, có một đám cá lớn như thế, không hố bọn hắn một đợt quả thực có lỗi với bản thân!"
Pháp Tuệ đứng ở bên cạnh Từ Khuyết, đột nhiên cảm nhận được một cỗ hàn ý, lập tức chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, đạo hữu ngươi lại muốn hại người."
"Ấy, chớ nói lung tung, ta chỉ là muốn để bọn hắn minh bạch, vật ngoài thân chỉ là bọt nước, sống không mang chết không theo."
Lúc này hai người đứng ở trên sườn núi, Từ Khuyết bố trí cấm chế ở xung quanh, đưa tay gọi ra một đạo phân thân, hóa thành hình dạng của mình.
Làm xong hết thảy, hắn cũng không có giấu diếm Pháp Tuệ.
Một là mình còn cần Pháp Tuệ đánh yểm trợ, hai là bởi vì hiện tại dù nói thế nào cũng là Phật Tử, Pháp Tuệ thân là đệ tử Phật môn, đối với Phật Tử có thể nói là nói gì nghe nấy.
Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc nhân sinh của hắn, Pháp Tuệ cơ hồ không chút do dự đáp ứng, khiến Từ Khuyết cảm thấy hắn đáng tin cậy hơn hai con hàng Husky cùng Đoạn Cửu Đức nhiều.
Nhưng mà không đợi bọn họ ra ngoài, Mộ Dung Vân Hợi đã tìm tới cửa.
"Tam Tạng đạo hữu, kính đã lâu, kính đã lâu, ta có nghe mọi người nói đến Phật môn Phật Tử, hôm nay đến là muốn thưởng thức anh tư Phật Tử một phen." Mộ Dung Vân Hợi đong đưa cây quạt, thoải mái nhàn nhã lắc lư.
Từ Khuyết liếc mắt nhìn hắn một cái, mỉm cười nói: "Nguyên lai là Thiên Môn Mộ Dung Tiên Tôn, thất kính thất kính, không biết Mộ Dung Tiên Tôn có biết một người tên u Dương Khắc?"
"Người kia là ai?" Mộ Dung Vân Hợi ngẩn người, khó hiểu nói.
"Một vị tu sĩ bần tăng thập phần kính nể, phong độ của các hạ cơ hồ không khác gì đối phương." Từ Khuyết chắp tay trước ngực, trầm giọng nói, "Không biết các hạ đến, là có gì muốn làm?"
Mộ Dung Vân Hợi đung đưa quạt xếp, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ: "Kỳ thật lúc trước Khuyết Đức Cẩu cũng từng ý đồ tiến vào Thiên Môn chúng ta trộm bảo, chúng ta kém chút bắt được bọn chúng, bất quá cuối cùng vẫn để bọn hắn chạy trốn, thời điểm đào tẩu đánh rơi thứ này, hẳn là có chút tác dụng đối với các hạ."
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng, hai tên gia hỏa kia thật đúng là bận bịu, chạy đi tìm Thái Cổ bí cảnh, còn có thời gian tới Thiên Môn trộm đồ vật.
Hai người dựa theo lệ cũ kéo đẩy hai hiệp, Từ Khuyết một bộ ngượng ngùng nhận hộp gỗ.
Đợi sau khi Mộ Dung Vân Hợi rời đi, Pháp Tuệ hiếu kỳ nói: "Vì sao hắn đột nhiên tặng đồ cho ngươi?"
Từ Khuyết vuốt vuốt hộp gỗ, cười như không cười nói ra: "Tên kia là muốn gài bẫy ta, đồ vật trong này, không phải dễ cầm như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận