Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 843: Đế Cung Của Trẫm Đâu?

Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Khương Hồng Nhan chưa bao giờ mưu đồ bất kỳ bá nghiệp nào, nhưng chỉ vì yểm hộ Từ Khuyết, nàng có thể không chút do dự giết chết mấy trăm tên cấm vệ cùng tướng lĩnh.
Từ khi ra tay đến lúc kết thúc, thời gian chỉ trong mấy nhịp thở.
Nàng trước sau vẫn bình tĩnh như một, giống như bất cứ sự vật gì trên thế gian đều không thể thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ có nam tử trên không trung đang vì nàng mà thu phục đế cung kia, mới là toàn bộ thế giới của nàng.
"Vèo!"
Cùng lúc đó, trên không trung vang lên một tiếng trầm thấp.
Từ Khuyết đã thành công thu lại đế cung, cả tòa đế cung mênh mông to lớn đã bị hệ thống áp súc lại chỉ to bằng bàn tay, thu vào bên trong Tiên Khí sưu tầm các, đặt ngang hàng với Thượng cổ Sinh Tử Luân.
Thân hình Từ Khuyết lóe lên, từ trên trời hạ xuống, rơi vào trước mặt Khương Hồng Nhan, cười hì hì nói:
- Thành, có thể đi rồi, nữ nhân của ta.
Khương Hồng Nhan khẽ mỉm cười, duỗi tay nhỏ.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không xương của nàng, dưới chân thôi động chớp giật, bay vụt lên, lao về phía xa.
Vị trí đế cung, giờ khắc này khắp nơi bừa bộn, sau khi cả tòa đế cung bị rút lên, chỉ còn dư lại một đống đất hỗn độn.
Đám người sinh sống trong đế cung gồm cung nữ, thái giám, cùng với rất nhiều cấm vệ và đám đại thần, đều tỏ vẻ dại ra, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Bọn họ khó có thể tin, Thánh Tôn mấy trăm năm nay chưa từng xuất hiện, lại ở trước mặt bọn họ giết chết nhiều cấm vệ cùng tướng lĩnh như vậy, cuối cùng lại để thanh niên trẻ tuổi kia nắm tay cùng đi.
Đáng sợ hơn chính là, thanh niên trẻ tuổi kia lấy tu vi Hợp Thể kỳ, lại có thể trực tiếp đào cả tòa đế cung đi!
Đây là gì?
Đây cmn còn ác độc hơn đi đào góc tường nhà người ta luôn!
Dụ dõ Thánh Tôn của chúng ta, còn đào đi đế cung của chúng ta, tên kia rốt cuộc là ai!
"Xèo!"
Lúc này, vài đạo lưu quang từ xa xa lướt tới.
Sau đó chỉ nghe "Đinh" một tiếng tiếng kim loại rung, mấy cây tú hoa châm cùng một đống dây nhỏ rơi trên mặt đất, từ phía xa còn truyền đến tiếng của Từ Khuyết:
- Tạc Thiên Bang chúng ta luôn có nguyên tắc, mặc kệ có thâm cừu đại hận gì, kiên quyết sẽ không lấy một kim một sợi chỉ, kim chỉ trong đế cung đều cho các ngươi!
Mấy câu nói này mạnh mẽ hữu lực, giống như đang từ chối người khác.
Mọi người tại đây nghe được lời này, vừa giận vừa bất đắc dĩ.
Bởi vì không có người nào dám đuổi tới, không có người nào dám đối mặt với Khương Hồng Nhan, bọn họ rất rõ ràng, vị Thánh Tôn kia cường đại đến mức nào.
- Xem ra, Thánh Tôn sẽ không trở về nữa.
Có người lắc lắc đầu.
- Nhưng thánh thượng còn có thể trở về.
Có người lộ vẻ vẻ lo âu, bởi vì khi thánh thượng trở về, bọn họ đều sẽ nghênh tiếp một trận lửa giận phẫn nộ.
- Không được, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn, đế cung biến mất, chúng ta cũng tự do rồi.
- Chạy mau!
Đám người trao đổi một lát, rồi vô số cung nữ cùng thái giám, thậm chí còn có một vài cấm vệ đều xoay người bỏ chạy, căn bản không chần chờ chút nào.
...
Cùng lúc đó, ở ngoài mấy ngàn dặm đế cung.
Hai bóng người vẫn đang đại chiến, pháp quyết ngập trời, rầm rầm vang vọng, hư không bị chấn động không ngừng nứt vỡ, tình cảnh khủng bố dị thường.
Tằng Đại Phật Gia rất thành ý, vẫn luôn du đấu cùng thánh thượng.
Trận chiến này của hai người ròng rã đánh ba ngày ba đêm, mãi đến ngày thứ tư, khi mặt trời mọc lên, hai người chỉ hơi thiếu chút chân nguyên, chứ không bị thương tổn chút nào.
Đến loại cảnh giới này của bọn họ, trừ phi là đánh một trận liều mạng, lấy ra Tiên Khí, bằng không người này không thể làm gì được người kia.
- Hừ, Bàn Đại Phật, nếu ngươi còn dây dưa không ngừng, đừng trách trẫm dùng tới Tiên Khí đánh với ngươi một trận!
Cuối cùng, thánh thượng không còn kiên trì, lạnh giọng quát lên.
Tằng Đại Phật Gia vẫn hung hăng như trước, lạnh lùng nói:
- Con gái ngươi đoạt Tiên Ẩn Thảo của ta, việc này không thể quên đi như thế, ngươi muốn dùng Tiên Khí, lẽ nào bản tọa không có Tiên Khí sao?
Nói xong, y vung tay lên, lấy ra một vòng Kim Luân, còn chưa thôi thúc Kim Luân đã toả ra huy mang óng ánh, tuôn ra nhiệt độ nóng bỏng.
Lúc này Thánh thượng mới nhíu mày, hiển nhiên cũng không muốn đấu với Tằng Đại Phật Gia đến trình độ như thế.
Bởi vì y lo lắng mình sẽ bị thương, kiêng kỵ những cường giả có cùng cảnh giới với y ở Huyền Chân đại lục.
- Thôi, không phải chỉ là Tiên Ẩn Thảo sao? Trẫm trở lại sẽ mở bảo khố, đến cho ngươi một cây là được chứ gì.
Cuối cùng, thánh thượng lựa chọn nhượng bộ, trầm giọng nói.
Lúc này sắc mặt Tằng Đại Phật Gia mới chậm rãi hòa hoãn lại, nhưng lại lắc đầu:
- Chỉ là một cây Tiên Ẩn Thảo, bản tọa căn bản không để vào mắt, nhưng con gái ngươi cùng tên tiểu tử kia làm như thế, giống như đang đánh vào mặt của ta, đánh vào mặt Vạn Phật Môn. Việc này nếu ngươi không cho bản tọa một câu trả lời thỏa đáng, sau này truyền đi, bản tọa làm sao còn mặt mũi nào nữa?
- Hừ, có Bàn Đại Phật ngươi tọa trấn, ai dám cười nhạo Vạn Phật Môn của ngươi. Trẫm khuyên ngươi thấy tốt thì lấy đi, bằng không cuối cùng sẽ chỉ rơi và kết cục lưỡng bại câu thương.
Thánh thượng lạnh giọng cười nói.
Tằng Đại Phật Gia nghe thế mới nhíu mày, trầm mặc một lát rồi mở miệng nói:
- Cơ lão đầu, nhiều lời cũng vô ích, bản tọa biết ngươi sẽ không giao con gái ngươi ra, nhưng tên tiểu tử đi cùng với nàng kia, ngươi tuyệt đối không bảo vệ được, bản tọa nhất định phải giết hắn!
Nói xong, Tằng Đại Phật Gia trực tiếp xoay người, đạp không mà đi.
Sắc mặt thánh thượng âm trầm nhìn Phật gia đi xa, rồi lộ ra ý cười xem thường, lắc đầu giễu giễu nói:
- Nói Bàn Đại Phật ngươi ngu, đúng thật là ngu. Tự cho là đúng, cho dù ngươi không giết tiểu tử kia, trẫm nhìn thấy hắn cũng sẽ giết!
Sau đó, y mới xoay người bay về phương hướng đế cung.
Nhưng một lát sau, khi y trở lại bên ngoài đế cung, chỉ nhìn thấy một mảnh đất hoang vu trống rỗng trên mặt đất, y không khỏi ngẩn ra, cho rằng mình đi nhầm chỗ, ánh mắt quét tới bốn phía.
Sau đó, cả người y chấn động, hoàn toàn há hốc mồm.
- Đế cung! Đế cung của trẫm đâu!
Y vừa giận vừa sợ, tóc trắng hầu như dựng thẳng lên, cả ngươi điên cuồng nổi giận.
- Là ai làm?
Một tiếng rít gào kinh thiên động địa vang vọng khắp nơi.
...
Mấy chục ngày sau, Từ Khuyết cùng Khương Hồng Nhan lặng yên không tiếng động trở lại Vạn Phật Môn.
Chân trước vừa về tới, chân sau Phật gia cũng trở về, nhìn thấy hai người còn về trước y, y thời có chút ngây người.
- Tiểu hữu, các ngươi đã... thất bại?
Phật gia ngạc nhiên hỏi.
Bởi vì dựa theo kế hoạch, Từ Khuyết và Khương Hồng Nhan không thể trở về nhanh như vậy, thậm chí còn có khả năng không về được.
- Phật gia lo xa rồi, tại hạ đã ra tay, xưa nay chưa từng thất bại qua.
Từ Khuyết cười nói.
Phật gia gật đầu, chắp tay với hai người cười nói:
- Vậy Tằng mỗ ở đây chúc mừng tiểu hữu, cũng chúc mừng Thánh Tôn.
Nói xong, y mới lộ ra biểu hiện hiếu kỳ nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu hữu, chẳng biết có thể để ta nhìn Thành Đạo Quả trong truyền thuyết một chút hay không? Trước đây vẫn nghe nói thánh thượng thành công dưỡng dục, nhưng kì thực chưa có ai thấy tận mắt, thực sự khiến người ta hiếu kỳ.
- Chuyện này thì không được rồi. Chỗ này quá nhỏ, ta sợ không lấy ra được.
Từ Khuyết nhất thời ra vẻ bị làm khó dễ.
Không phải hắn không muốn lấy ra, mà là Thành Đạo Thụ ở trong đế cung, đế cung lại thu ở bên trong Tiên Khí sưu tầm các, nếu muốn lấy ra, đầu tiên phải đem cả tòa đế cung ra.
- Không... không đủ không gian? Tiểu hữu, ngươi nói đùa sao? Vạn Phật Môn rộng rãi như vậy, tại sao không đủ chỗ lấy ra Thành Đạo Quả chứ?
Phật gia một mặt mơ hồ.
Từ Khuyết cười cợt:
- Ta nói không phải Thành Đạo Quả, mà là đế cung.
- Đế cung?
Phật gia càng mơ hồ, có chút không kịp phản ứng lại.
- Hừm, nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng ta mang cả tòa đế cung đi rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Phật gia sửng sốt một chút, sau đó nhất thời cả người chấn động, suýt nữa té ghế.
- Ngươi... ngươi mang cả tòa đế cung đi? Này, chuyện này sao có thể?
Y tỏ vẻ kinh sợ, khó có thể tin, nhưng lại cảm thấy Từ Khuyết không giống như đang nói đùa.
- Ha ha, Phật gia đừng kích động như thế. Chỉ là một toà đế cung mà thôi, cầm tới Tạc Thiên Bang chúng ta, cũng chỉ để làm ổ chó. Ồ đúng rồi, vừa vặn có thể cho Husky dùng.
Từ Khuyết cười nói, bắt đầu thổi phồng.
Phật gia lại chấn kinh thất sắc ngồi đó, sững sờ một hồi lâu, sau đó mới thở dài một hơi, cực kỳ nghiêm nghị nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Tiểu hữu, tuy rằng không biết ngươi dùng thần thông gì để cướp đi đế cung, nhưng chuyện đến nước này, ta chỉ có thể khuyên các ngươi một câu, lập tức rời khỏi Huyền Chân đại lục, đi càng xa càng tốt.
- Được, cáo từ.
Từ Khuyết vừa nghe lời này, không hề do dự, trực tiếp dắt tay Khương Hồng Nhan xoay người rời đi.
Ế? ? ?
Chuyện này nhất thời để Phật gia sửng sốt một chút, tỏ vẻ kinh ngạc.
Tình huống thế nào?
Tình tiết trong kịch bản không phải như vậy mà, người bình thường nghe nói như thế, không phải sẽ hỏi tại sao à?
Vì sao tên này lại không theo lẽ thường thế?
Nói hắn lập tức đi, hắn đúng là lập tức đi ngay.
Móa nó, đùi gà Orleans mà ngươi đáp ứng ta đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận