Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1353: Đứng Vững

Thời gian nhanh chóng trôi qua, ở địa phương có ban đêm dài như Thiên Châu, muốn chờ ánh mặt trời hạ xuống cũng không nhanh như trong tưởng tượng.
Người của Thần Nông Thị tộc tiến vào nơi trồng Thiên Kim Phục Sinh Đằng, phải chờ đợi ánh mặt trời hạ xuống sườn núi này, chỉ dẫn ra phương vị, cũng mở ra lối vào.
Giờ phút này mấy người Từ Khuyết cũng ngồi ở dưới đất, từ lâu đã ngừng giao lưu, bồi tiếp người của Thần Nông Thị tộc cùng nhau chờ.
Chính là bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, lần này bọn Từ Khuyết cũng chỉ làm chim sẻ, chờ người của Thần Nông Thị tộc mở ra lối vào, bọn họ liền theo đuôi đi vào, sau khi quấy nhiễu một đợt, lại mượn hai đạo hồn phách của Quan Sở Sở và Hiên Viên Kỳ Thương, tiêu diệt người của Thần Nông Thị tộc.
Vì thế giờ phút này, ngoại trừ chờ đợi ở ngoài, cũng không còn chuyện gì khác có thể làm.
Tay Từ Khuyết nâng cằm, đứng đờ ra rơi vào suy tư.
Y Phương bố trí đi ra kế hoạch B, kỳ thực vẫn khiến cho Từ Khuyết để ý, thậm chí trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Hắn để ý cũng không phải là bản thân kế hoạch này sẽ có nguy hiểm, trên thực tế cho dù là không nghe được đối thoại của mấy người bọn Y Phương, Từ Khuyết cũng có lòng tin sẽ không bị trúng kế, mị thuật đối với hắn mà nói, căn bản cũng không có tác dụng, ngược lại sẽ càng thêm gây nên sự cảnh giác của hắn.
Dù sao từ lúc bắt đầu, lúc xuyên việt đến thế giới này, Từ Khuyết cũng đã có bóng tối.
Trong đầu của hắn lưu lại một đoạn ký ức, cũng gần như là thủ pháp, Hỏa Nguyên Quốc Hỏa Hoàng cho hắn làm phò mã, kết quả lại để cho Huyễn phi triển khai huyễn thuật, biến thành dáng dấp của công chúa Hỏa Nguyên Quốc, lừa hắn vào động phòng, lại lấy mị thuật cùng hắn ở trên giường đại chiến bảy ngày bảy đêm, cho đến khi đem Thiên Hỏa Linh Căn của hắn bị cướp đi.
Bởi vì điểm này, mỗi lần Từ Khuyết gặp phải nữ nhân triển khai mị thuật với mình, đều sẽ đặc biệt cảnh giác, thậm chí có chút phản cảm.
Vì thế mặc kệ ngày hôm nay có nghe đến mấy người Y Phương hay không, Từ Khuyết đều không cho là bọn họ có thể thành công.
Nhưng chuyện này vẫn đang cảnh báo cho Từ Khuyết, nếu cô gái của Thần Nông Thị tộc kia đổi một loại phương thức để tới gần hắn, ví dụ như chế tạo một số thời cơ, cùng hắn đồng sinh cộng tử, kết cục cuối cùng chỉ sợ sẽ rất khó nói, nói không chừng thật sự sẽ nuốt hận như vậy.
- Xem ra lời cổ nhân nói không sai, trên đầu chữ sắc có cây đao.
Từ Khuyết cảm khái thở dài, lắc đầu nói.
Sắc, cũng không phải đơn độc là chỉ háo sắc, mà còn chỉ nữ nhân và tình cảm.
- Trên đầu chữ sắc có cây đao, Tiểu Khuyết Khuyết, không thấy được ngươi còn có loại ngộ tính này.
Liễu Tĩnh Ngưng ngồi ở bên cạnh Từ Khuyết, nghe được hắn cảm khái, không khỏi nở nụ cười.
- Không có gì, nhân sinh phải như vậy, mỗi khi trải qua một chuyện, bất luận có chịu thiệt hay không, cũng phải hấp thụ bài học, như vậy mới có thể phát triển. So với hiện nay, ta đã thu hoạch rất nhiều, sau này phải học tự hạn chế, không thể dễ dàng gần nữ sắc.
Từ Khuyết chăm chú nói, hạ quyết tâm.
Liễu Tĩnh Ngưng cười lạnh:
- Vậy bây giờ ngươi có thể lấy cái tay của ngươi ra khỏi người ta chưa?
- Hả? Xảy ra chuyện gì, là ai, là ai cầm tay của ta đặt ở chỗ này, lẽ nào có lí đó!
Từ Khuyết lập tức quát lên, thu tay phải từ trên mông Liễu Tĩnh Ngưng lại, tiếp theo lại thuận thế khoác lên trên vai đẹp của nàng, chậm rãi hạ xuống.
Mắt phượng của Liễu Tĩnh Ngưng lập tức trừng to, nhưng sau khi chú ý tới Đoạn Cửu Đức, Mạc Quân Thần cùng với Husky đều đang không để ý tới các nàng bên này, trong tròng mắt của nàng xẹt qua một ít giảo hoạt, càng nhẹ nhàng kéo làn váy, lộ ra một đoạn chân dài trắng nõn, tựa ở trên đùi Từ Khuyết.
Tiếp đó, ngọc thủ thon nhỏ và dài của nàng duỗi ra, phủ ở trên đùi Từ Khuyết, chậm rãi hướng lên trên đi vòng quanh.
CMN, kích thích như thế sao?
Trong nháy mắt Từ Khuyết trợn to hai mắt, khó có thể tin.
Lúc này, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia của Liễu Tĩnh Ngưng đã tiến đến trước mặt hắn, môi tựa ở bên tai, miệng phun hương lan, lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ:
- Tiểu bại hoại, tay ngươi không thành thật nha.
"Híttt!"
Từ Khuyết tại chỗ hít vào một luồng khí lạnh, Liễu Tĩnh Ngưng cố ý ghé vào lỗ tai hắn thổi hơi nóng, để cổ hắn tê dại, thêm vào cô nàng này còn dùng tay xoa bắp đùi của hắn, liên hoàn chiêu như vậy, nam nhi máu nóng nào có thể nhịn được?
- Ồ, tiểu bại hoại, trên người ngươi làm sao có chút nóng thế, là người ta áp sát quá gần sao?
Lúc này, Liễu Tĩnh Ngưng một lần nữa ôn nhu nhỏ nhẹ mở miệng, âm thanh tràn ngập quyến rũ, mang theo một ít vẻ yểu điệu, thậm chí còn cố ý ôm lấy một cánh tay của Từ Khuyết, ép vào trong lồng ngực ầm ầm dậy sóng của nàng.
Hai con mắt của Từ Khuyết đã sớm trợn lên đăm đăm, suýt chút nữa run cầm cập một trận rồi đần độn vô vị.
- Tức giận a!
Trong lòng Từ Khuyết hò hét không thôi.
Nếu không phải là đang ban ngày ban mặt, nếu không phải là càn khôn sáng sủa, nếu không phải là Husky và Đoạn Cửu Đức còn có Mạc Quân Thần đều ở đây, bây giờ hắn tuyệt đối sẽ đè tiểu ma nữ này xuống đất, giải quyết ngay tại chỗ.
Quá kiêu ngạo, quá làm càn, bản bức thánh vừa nóng bỏng vừa đẹp trai khủng bố như thế, ngươi cũng dám chơi?
"Đùng!"
Từ Khuyết ôm Liễu Tĩnh Ngưng vào trong ngực, ap sát vào bên tai nàng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Tiểu ma nữ, ngươi chờ đó, tốt nhất chớ bị ta chờ được cơ hội, nếu không nhất định khiến ngươi phải khóc.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức thổi phù một tiếng bật cười, trực tiếp từ trong lồng ngực Từ Khuyết tránh thoát, trêu nói:
- Người nào đó vừa nãy không phải tự mình nói trên đầu chữ sắc có cây đao hay sao?
- Đúng, không sai, nhưng vì để cho ngươi khóc, ta ăn mấy đao cũng không tính là gì.
Từ Khuyết cắn răng oán hận nói.
- Thật sao? Vậy đến đây đi, kỳ thực người ta cũng rất muốn biết, ngươi làm như thế nào để người ta khóc đây.
Liễu Tĩnh Ngưng một lần nữa nhẹ giọng nói nhỏ, sóng xuân trong tròng mắt lưu chuyển, khí chất quyến rũ nói đến là đến.
"Vèo!"
Đúng lúc này, Husky và Đoạn Cửu Đức cách đó không xa, kể cả Mạc Quân Thần ở bên trong, đều trực tiếp đứng lên.
- Rốt cục đợi được rồi! Lối vào được tia sáng chỉ dẫn đã xuất hiện.
- Bọn họ xuống núi rồi, nhanh, chúng ta mau theo sau!
Hai người một chó nói xong, đồng thời xoay người nhìn về phía Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng.
Liễu Tĩnh Ngưng từ lâu đã lui sang một bên, khôi phục thần thái ngày xưa, lộ ra vẻ hờ hững, nào còn có loại thiên kiều bá mị vừa nãy.
Khóe miệng của Từ Khuyết lại nhếch lên một vệt ý cười, cười híp mắt nói:
- Các ngươi đi trước đi, ta có có chút việc muốn cùng tiểu ma nữ nói một chút.
Lời này vừa nói ra, mặt của Liễu Tĩnh Ngưng lập tức biến sắc.
- Đậu phộng, Khuyết ca, không nên như vậy, chuyện gì có thể quan trọng hơn Thiên Kim Phục Sinh Đằng được?
Husky lập tức bắt đầu kêu gào.
- Nhân sinh đại sự.
Từ Khuyết nói xong, đồng thời một tay đưa ra, trực tiếp nắm lấy Liễu Tĩnh Ngưng đang muốn trốn.
Trong nháy mắt Liễu Tĩnh Ngưng liền hoảng rồi, chơi xảy ra vấn đề rồi, tên tiểu tử này sẽ không phải dự định muốn làm ở đây luôn chứ?
Chết tiệt, đám người Thần Nông Thị tộc kia tại sao có thể rời đi lúc này chứ.
- Nhân sinh đại sự cái rắm, không có xác thần khiếu của ngươi, chúng ta vừa đi qua khẳng định liền bị phát hiện!
Husky lập tức căm tức nói.
Mãi mới chờ đến một cơ hội đánh lén sau lưng Thần Nông Thị tộc, nếu không có Từ Khuyết mang theo hai đạo hồn phách kia cùng đi, cho bọn họ mười cái gan, bọn họ cũng không có sức theo sau gây sự, dù sao bên trong đám người Thần Nông Thị tộc kia, còn có hai vị Thái Ất Tán Tiên đó.
- Đúng. . . đúng rồi, có chuyện gì chờ sau này hãy nói, bây giờ việc cấp bách là đuổi theo bọn họ trước, nếu không sẽ bị lạc.
Lúc này Liễu Tĩnh Ngưng cũng kịp phản ứng lại, vội mở miệng nói.
Tuy vừa nãy nàng gan to bằng trời dám đùa giỡn Từ Khuyết, nhưng trên thực tế mỗi lần đều là ỷ vào Từ Khuyết không dám động tới nàng mới như vậy, một khi Từ Khuyết chăm chú lên, nàng liền thật sự hoảng rồi.
- Ha, ta mặc kệ nhiều như vậy, i ngày hôm nay ngươi chạy không thoát.
Từ Khuyết nở nụ cười, hướng Liễu Tĩnh Ngưng đi đến.
Liễu Tĩnh Ngưng lập tức khóc không ra nước mắt, hoàn cảnh cùng tình cảnh này, không phải là nàng muốn.
"Vèo!"
Nhưng mà, lúc Từ Khuyết đi tới trước mặt nàng, đột nhiên vung tay lên, mở ra ràng buộc trên người nàng.
Liễu Tĩnh Ngưng còn chưa tỉnh táo, ràng buộc trong lúc bất chợt bị mở ra, thêm vào quán tính muốn lui lại vừa nãy, khiến cho nàng suýt chút nữa ngồi ngã xuống đất.
Từ Khuyết tay mắt lanh lẹ, trực tiếp đỡ lấy nàng, cười híp mắt nói:
- Cẩn thận một chút, đứng vững cho tốt.
". . ." Liễu Tĩnh Ngưng sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc lúc này Từ Khuyết lại buông tha nàng.
Ngay sau đó, Từ Khuyết lại bổ sung một câu:
- Trước tiên làm chính sự, nhưng đêm nay cũng như thế, phải đứng vững cho tốt đấy.
Đứng vững cho tốt?
Liễu Tĩnh Ngưng sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, trong nháy mắt gò má đỏ chót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận