Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1117: Phí Dụng Thêm

Mấy người nhìn theo bóng Từ Khuyết rời đi, trong khách sạn lập tức lại khôi phục bình tĩnh.
Toàn bộ bầu không khí đều có vẻ rất không đúng, vài tên nam nữ trẻ tuổi một câu cũng không dám nói, yên lặng đứng ở một bên!.
Lam Hà cũng lộ ra vẻ cay đắng cúi đầu, có chút chột dạ, nhưng nếu như vừa bắt đầu y biết Từ Khuyết sẽ ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất định sẽ khuyên can một chút.
Nhưng tình huống khi đó thực sự là quá đột ngột, Ngũ Thế Phong rõ ràng là mạnh mẽ hơn rất nhiều so với năm đó, kết quả vẫn bị Từ Khuyết dùng một chiêu chém chết, cuối cùng còn muốn y hỗ trợ nhặt xác, y cũng rất bất đắc dĩ.
- Lam Hà!
Lúc này, sau khi Lam Tâm Nguyệt im lặng một lúc lâu, rốt cục mở miệng, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, nhàn nhạt nói:
- Từ nay về sau, ta không muốn tiếp tục nghe ngươi gọi bất cứ ai là tỷ phu nữa!
- Hả?
Lam Hà lập tức há hốc mồm, việc này tựa hồ đã nghiêm trọng vượt quá sự tưởng tượng của y.
Lam Tâm Nguyệt khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Ta biết Từ đạo hữu là người tốt, chỉ là. . . một ít tác phong quen thuộc của hắn, dù sao cũng hơi cực đoan và tàn nhẫn, trước sau không phải là người cùng một con đường với chúng ta, không thể phủ nhận, cách làm của hắn như thế mới là thích hợp nhất với thế giới này, nhưng nếu như chúng ta đi quá gần với hắn, không chỉ là chúng ta sẽ có tình cảnh nguy hiểm, mà còn sẽ trở thành gánh nặng của hắn.
Lam Tâm Nguyệt cực kỳ thật lòng nói ra suy nghĩ của mình.
Lời nói này cũng để cho bọn Lam Hà tỉnh ngộ lại, bọn họ xác thực là chỉ nhìn thấy Từ Khuyết mạnh mẽ, nhưng đã quên nguy hiểm sau lưng.
Bây giờ cẩn thận nghĩ một chút, từ khi Từ Khuyết đến, tuy rằng bọn họ được che chở và có được chỗ tốt, nhưng còn lâu mới có thể sống bình tĩnh như dĩ vãng được, toàn bộ sinh hoạt vô hình đã theo Từ Khuyết mà phát sinh biến hóa to lớn, liền giống với bây giờ, bọn họ đần độn u mê đã trở thành mục tiêu đối địch của Thiên Minh.
- Ta nói lời nói này, cũng không phải là bảo các ngươi phải rời xa hắn, nhưng nếu như chúng ta thật sự có thể rời khỏi nơi đây, trở lại Huyền Hoàng Châu, các ngươi liền an tâm trở về Ly Hỏa Thư Viện tu luyện đi, nếu như Từ đạo hữu có khó khăn, chúng ta liền ra tay giúp đỡ, nhưng không nên tiếp tục đi theo hắn nữa.
Lam Tâm Nguyệt một lần nữa nói ra.
Dựa theo tính cách của nàng, xác thực là nàng không thích hợp với loại sinh hoạt "kích thích" như thế, khắp nơi gây thù hằn cũng không phải là thứ nàng muốn.
Liền giống như trước lúc Từ Khuyết xuất hiện, tuy rằng nàng sống rất khó khăn, nhưng cũng rất ôn hòa, chưa bao giờ thay đổi bản tâm, dù cho tuổi thọ của Lam Hà sắp hết, nàng cũng chưa từng cân nhắc qua việc nước chảy bèo trôi giống như những nữ tu sĩ trên đường phố, cũng chưa từng suy nghĩ tới việc đi theo thiếu các chủ của Kiếm Lâu Các.
Loại bản tâm kiên định này, rồi tính cách không tranh với đời, đại khái cũng chính là nguyên nhân mà nàng có thể trở thành Họa Sư.
- Tỷ, lời ngươi nói ta đã hiểu, ngươi yên tâm đi.
Cuối cùng Lam Hà cũng gật đầu nói, tính cách của y hầu như ngược lại với Lam Tâm Nguyệt, trong xương rất không an ổn, hy vọng có thể xông xáo xung quanh một lần, nhưng lời của Lam Tâm Nguyệt lại đánh thức y, bất luận là tư chất bản thân hoặc là thực lực mà xem, y xa xa đều không có tư cách có thể muốn làm gì thì làm giống như Từ Khuyết vậy.
Nếu như tương lai tiếp tục đi theo Từ Khuyết, y cảm thấy mạng sống của mình có thể sẽ rất ngắn.
Đương nhiên, đây không tính là một loại biểu hiện nhát gan, mà là y có loại cảm giác tự mình biết mình.
. . .
Cùng lúc đó, trong đại viện của phủ trạch Đại Phương Hội.
Giờ phút này đèn đuốc đã sáng sủa, một mảnh náo nhiệt.
Trong sân bày ra một cái bàn tròn to lớn, phủ lên vải đỏ, cửa lớn càng có một tấm thảm hồng, một đường từ cửa lớn hướng về bàn tiệc.
Hơn trăm tên tu sĩ Đại Phương Hội là tồn tại Nhân Tiên cảnh, đều chắp hai tay sau lưng đứng hai bên thảm hồng, lấy lễ đãi khách tối cao, chờ đợi Từ Khuyết đến.
Đây là đãi ngộ mà cường giả nên có, sau khi chứng kiến hoặc nghe qua sự tích của Từ Khuyết, những người này không có một ai là không phục, hoàn toàn cam tâm tình nguyện lấy loại nghi thức này để đón tiếp Từ Khuyết.
Nhưng lúc này, hội trưởng Lâm Bách Vạn của Đại Phương Hội cùng với mấy tên nòng cốt, đang ngồi ở bàn tiệc chờ.
Trên bàn một món ăn đều chưa mang lên, mấy người chỉ có thể chậm rãi vừa uống trà rượu, vừa nói chuyện phiếm.
Vương Thiên Niên đứng ở phía sau Lâm Bách Vạn, đầu đầy mồ hôi, trong lòng gấp gáp.
Chờ cũng sắp tới hai canh giờ, Từ Khuyết còn chưa tới, y thực sự là sợ Từ Khuyết thả bồ câu với y, như vậy y nhất định sẽ bị khép tội làm việc bất lợi, sẽ miễn không được một trận trừng phạt.
- Vương Thiên Niên, ngươi xác định là hắn nói đêm nay sẽ đến sao?
Lúc này, một âm thanh lanh lảnh giống như chuông bạc truyền đến, trong giọng nói mang theo một ít bất mãn.
Lúc này Vương Thiên Niên nở ra nụ cười tươi như hoa, nhìn về phía vị đại tiểu thư bên cạnh Lâm Bách Vạn kia nói:
- Hồi bẩm đại tiểu thư, xác thực là hắn nói sẽ đến, nhưng mà. . . lúc đó tiểu nhân cũng không tiện hỏi hắn xem là cụ thể giờ nào đến, dù sao. . .
"Ầm!"
Nói còn chưa dứt lời, trên đường phố bên ngoài đột nhiên liền truyền đến một trận tiếng nổ vang rền.
Con ngươi của Vương Thiên Niên lập tức sáng ngời:
- Hắn đến rồi!
Loại phong hỏa lôi bạo vang vọng độc nhất vô nhị này, rất nhiều người đều đã nghe qua ở bên ngoài Kiếm Lâu Các, giờ phút này lập tức liền nhận ra là Phong Hỏa Luân của Từ Khuyết.
- Nhanh, nghênh tiếp quý khách!
Lúc này Lâm Bách Vạn thoải mái đứng dậy, hiệu lệnh mọi người hoan nghênh Từ Khuyết.
Đường đường một đời cường giả Địa Tiên cảnh, là đầu mục của một phương thế lực, lại có lúc cần phải khách khí đối với một tên tiểu tu sĩ Bán Tiên cảnh như thế, phải coi trọng như vậy?
Nhưng nói thực, Lâm Bách Vạn không câu nệ những tiểu tiết này, ngoại trừ vừa ý thực lực của Từ Khuyết, đại bộ phận vẫn là quan tâm bí mật trên người Từ Khuyết, ví dụ như làm thế nào ở bên trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi lấy được hơn vạn hạt gạo sinh cơ.
"Ầm!"
Rốt cục, bóng người đạp lên Phong Hỏa Luân kia từ không trung hiện thân, rơi xuống bên ngoài đại viện.
Hơn trăm tên tu sĩ Đại Phương Hội lập tức cùng hô lên:
- Hoan nghênh Từ đạo hữu!
Từ Khuyết mới vừa thu hồi Phong Hỏa Luân lại liền bị này tình hình này làm cho sợ hết hồn.
Nhiều người xếp thành hai hàng như vậy, bên trong bày ra thảm đỏ, còn nói hoan nghênh Từ đạo hữu, chuyện này CMN làm sao lại cảm thấy không đúng lắm nhỉ?
- Được rồi được rồi, đừng kêu lớn tiếng như vậy nữa.
Từ Khuyết vội vàng xua tay ngăn cản mọi người tiếp tục kêu gào, dù sao âm thanh "Hoan nghênh Từ đạo hữu" này, theo hắn nghe tới lại giống như là "Hoan nghênh quản lý", thực sự là chán ghét đến không chịu được.
- Ha ha, Từ đạo hữu quả thật là anh hùng xuất thiếu niên, là một nhân tài hiếm có.
Lâm Bách Vạn sang sảng cười to, tự mình xuất phát đi ra mấy bước tiếp đón.
Lấy bối phận cùng cảnh giới thực lực của y, gọi Từ Khuyết là Từ tiểu hữu cũng không quá đáng, nhưng hắn lại xưng là Từ đạo hữu, hiển nhiên là đặt Từ Khuyết ngang hàng với thân phận của mình, cho Từ Khuyết đủ mặt mũi.
- Lâm hội trưởng cũng không tệ nha, anh tư thần võ, ạch. . .
Từ Khuyết rất khách sáo không để ý đáp lại một phen, nhưng nhìn dáng dấp bụ bẫm kia của Lâm Bách Vạn, lại cảm thấy nghèo từ.
Lâm Bách Vạn cũng không để ý chút nào, cười ha ha đón Từ Khuyết, cùng vào chỗ.
Sau đó bọn hạ nhân của Đại Phương Hội liền bắt đầu lục tục mang lên các loại thức ăn đầy đủ sắc hương vị, toàn bộ trên bàn tiệc, khuôn mặt của vài tên nòng cốt đều tỏ vẻ tươi cười, chỉ có Lâm Bách Vạn cùng Từ Khuyết nói chuyện phiếm, nói lời khách sáo với nhau.
- Ồ đúng rồi, Lâm hội trưởng, buổi chiều ta quên cùng Tiểu Vương nói, nghiệp vụ cố vấn của ta thu phí một canh giờ hai ngàn hạt gạo sinh cơ, nhưng kỳ thực chúng ta còn phải thu thêm một chút phí phục vụ ban đêm, cùng với phụ phí, chính là phí phục vụ tận nơi.
Đột nhiên, Từ Khuyết nhớ ra cái gì đó, cười híp mắt nói.
Lâm Bách Vạn cùng mọi người lập tức ngẩn ra, kể cả Vương Thiên Niên, khóe miệng cũng không khỏi co giật.
Phí phục vụ ban đêm? Phí phục vụ tận nơi?
Con hàng này đúng thật là không chịu buông tha bất cứ cơ hội bẫy người nào mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận