Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 705: Nam Nhi Tạc Thiên Bang Phải Tự Cường

"Học tố Côn Bằng phi vạn lý, bất tố yến tước luyến tử sào. Hà thường bạch thủ đối thiên phu, tu thường cam di lộng nhụ ngưu."
"Trác hách hồ vũ trụ, bằng lăng hồ côn lôn. Nhất cổ nhất vũ, yên mông sa hôn. Ngũ nhạc vi chi chấn đãng, bách xuyên vi chi băng bôn."
...
Một bài thơ liên tiếp một bài thơ khác, từ trong miệng Từ Khuyết không ngừng đọc lên, điểm trang bức theo đó dâng lên, tình cảnh đã sắp không khống chế được nữa
Từ Khuyết cũng không nghĩ tới, lần trước dùng tên Lý Bạch ở trong yến hội ở Hỏa Nguyên Quốc trang bức, thời gian qua đi nhiều năm, lại đẩy ra một chút thơ từ, còn có thể kiếm được nhiều điểm trang bức như vậy.
Vừa đọc xong mấy bài thơ, cứ thế đã kiếm được gần 10 ngàn điểm trang bức.
Mà vài tên nam nữ Côn Bằng trẻ tuổi, kể cả Dịch Bát Muội và Liễu Tĩnh Ngưng, đều tỏ vẻ dại ra đứng tại chỗ, mãi cũng chưa có cách nào hoàn hồn.
Tài hoa văn chương, ở trong Tu Tiên Giới khẳng định là không đáng nhắc tới, các tu sĩ chú trọng tìm hiểu đạo uẩn, rèn luyện cảnh giới thực lực bản thân.
Trừ phi là vì giảm bớt khô khan do năm tháng tu luyện dài dằng dặc mới đi làm mấy bài thơ tự ngâm tự thưởng một chút, bằng không tu sĩ nào rảnh rỗi không có chuyện gì làm đi xuyên tạc văn chương đây.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Từ Khuyết không chỉ có thực lực mạnh mẽ, thậm chí tài hoa văn chương còn kinh khủng như thế.
Vẻn vẹn chỉ là thơ từ miêu tả ca ngợi Côn Bằng, hắn thuận miệng liền có thể đọc ra nhiều bài như vậy, đồng thời mỗi một bài đều có khí thế bàng bạc, kinh điển tuyệt luân.
Tim Dịch Bát Muội không khỏi đập nhanh hơn, cho dù nàng không cảm thấy làm chút văn chương có gì đặc biệt, nhưng bây giờ lại xác định được một chuyện, nếu những bài thơ này được truyền đi, hình tượng của tộc Côn Bằng nhất định sẽ được tăng cao vô số lần.
Đặc biệt ở trong câu thơ còn có chút xốc nổi, ngay cả nàng nghe xong cũng cảm thấy đỏ mặt, tộc Côn Bằng ta thật sự lợi hại như vậy sao?
...
- Tên tiểu tử này... cũng thật là, không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng luôn có thể làm người khác ngạc nhiên.
Trong lòng Liễu Tĩnh Ngưng cũng đang kinh hãi, cảm khái ngàn vạn.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới tên vô lại cả ngày cà lơ phất phơ như Từ Khuyết còn có một mặt văn nhã như thế.
Chuyện này quả thật là đang trả lời một câu châm ngôn, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa.
Lúc này, mấy người của Côn Bằng tộc đã bị thuyết phục, trước đây bọn họ còn khí thế hùng hổ muốn tìm Từ Khuyết tính sổ, nhưng hiện tại lại tỏ vẻ ngại ngùng, cảm thấy rất xấu hổ.
Dù sao một vị tài hoa hơn người như Từ Khuyết, làm sao có thể đi làm loại thơ từ tẻ nhạt kia.
Nghĩ đến cái gì mà "Một nồi hầm không hết", "Vỉ nướng", loại câu thơ như thế cũng chỉ có thể do Đoạn Cửu Đức không có phẩm tài kia làm ra.
- Hừ, tộc ta lần này thật sự là hồ đồ rồi, lại đi tin tưởng tên Đoạn Cửu Đức phẩm hạnh bại hoại kia. Từ đạo hữu, ngươi yên tâm, việc này tộc ta chắc chắn sẽ cho ngươi một lời giải thích thoả mãn.
Dịch Bát Muội tỉnh táo lại, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về phía Từ Khuyết, nghiêm túc cam kết.
- Không sao không sao. Dù sao hành động của Đoạn Cửu Đức này ta cũng có nghe thấy, có thể nói là sỉ nhục của Tu Tiên Giới, các ngươi bị hắn tính kế cũng là chuyện bình thường, ta sẽ không tính toán.
Từ Khuyết tỏ vẻ rộng lượng khoát tay nói.
Dịch Bát Muội nghe vậy không khỏi hơi kinh ngạc, nghe đồn phẩm hạnh của Từ Khuyết này cũng không ra sao, nhưng hôm nay xem ra quả là một vị tài tử tài hoa phi phàm, bụng dạ quang minh lại rộng lượng.
Nghĩ tới đây, trên mặt Dịch Bát Muội hơi hiện lên một tia kính ý, chắp tay nói:
- Lòng Từ đạo hữu rộng rãi như vậy, thực sự là làm Côn Bằng tộc ta xấu hổ.
Nói xong, con ngươi lạnh lẽo của nàng quét về phía bốn tên nam nữ trẻ tuổi bên cạnh, ác liệt nói:
- Mấy người các ngươi còn không xin lỗi Từ đạo hữu?
- Dạ!
Bốn người vừa nghe thấy vậy, lúc này mặt hướng về Từ Khuyết, chắp tay bái một cái thật sâu, tràn ngập kính ý nói:
- Từ tiền bối, chúng ta trách oan ngài, xin ngài chớ nên trách tội, thông cảm cho.
- Không sao cả. Từ ngày ta tu hành, ta liền tự nói với mình, phải làm một người có ý chí rắn như thép, độ lượng lớn tựa như biển, cái gọi là trăm sông đổ về một biển, tấm lòng thoáng đãng, ta sao có thể trách tội các ngươi được.
Từ Khuyết khoát tay áo một cái, tỏ vẻ khoan dung hiền hoà, lập tức làm cho mấy người Côn Bằng tộc sinh ra hảo cảm.
Liễu Tĩnh Ngưng ở bên cạnh nhìn tới trợn mắt ngoác mồm, trong lòng dở khóc dở cười.
Từ Khuyết độ lượng tựa như biển lớn? Nếu thật vật thì đúng là gặp quỷ rồi.
Lòng dạ của tên tiểu tử này rõ ràng còn nhỏ hơn cả đầu kim.
Bây giờ hắn lại khác thường như thế, trở nên khoan dung, vậy khẳng định không cần phải nói, nhất định bài thơ cái gì mà "Một nồi hầm không hết" kia chính là do hắn làm, bằng không hắn sẽ không chột dạ như thế.
- Đúng rồi, Từ đạo hữu lần này đến Bắc Hải chẳng lẽ cũng là vì chuyện của Vô Tận Hải Vực sao?
Lúc này, Dịch Bát Muội mở miệng hỏi dò, giọng điệu rất ôn hòa, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt lạnh lùng cùng với khí chất lãnh đạm của nàng.
Vài tên nam nữ trẻ tuổi kinh ngạc, lần thứ nhất nhìn thấy Bát Trưởng lão còn có một mặt ôn hòa như thế, trong lòng lập tức kinh hãi một mảnh, nhưng lại không dám lên tiếng bàn tán, chỉ có thể ngăn chặn sự tò mò trong lòng, cúi đầu không nói.
Từ Khuyết cười, gật đầu nói:
- Không sai, nghe nói Đổng Căn Cơ liên hợp lão tổ của một số thế lực, cấu kết ngoại địch, cố gắng mở ra gông xiềng của tứ đại châu, thả cho bọn họ đến xâm chiếm non sông tứ đại châu ta, Từ Khuyết thân là một thành viên của tứ đại châu, phải lấy việc bảo vệ quê hương làm nghĩa vụ của mình, vì thế tới đây góp một phần sức lực.
- Haiz...
Dịch Bát Muội hơi run run, lập tức lắc đầu nói:
- Từ đạo hữu e rằng tới chậm một bước rồi.
- Cái gì?
Từ Khuyết và Liễu Tĩnh Ngưng lập tức cả kinh.
Dịch Bát Muội nói ra:
- Hai vị đừng vội, chuyện cũng không hỏng bét như các ngươi tưởng tượng đâu. Đổng Căn Cơ liên hợp mấy vị lão tổ, trước giờ chạy tới Vô Tận Hải Vực, nỗ lực mở ra gông xiềng, nhưng tộc ta cùng với lão tổ của những thế lực khác đều chạy tới, liên thủ ngăn bọn họ lại. Nhưng gông xiềng vẫn quá yếu, bị phá tan một cái lỗ hổng, có một nhóm người đột phá vào, chờ lúc chúng ta chữa trị chỗ hổng kia lại, bọn họ đã biến mất biệt tăm.
- Vậy bọn Đổng Căn Cơ đâu?
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, trầm giọng hỏi.
- Đổng Căn Cơ cùng mấy vị lão tổ khác đều theo đám người kia rời đi rồi, bây giờ tộc ta và lão tổ của những thế lực khác đang thương thảo, định tìm đám người ngoại lai kia nói chuyện một chút.
Dịch Bát Muội lắc đầu nói.
- Nói chuyện? Có chuyện gì đáng nói, trực tiếp lập đội đi giết bọn họ là được.
Từ Khuyết nói.
- Nếu lúc đó chúng ta có năng lực trấn giết bọn họ, cũng không đến nỗi bỏ mặc cho bọn họ rời đi. Bên trong đám người ngoại lai kia có mấy vị cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong, trong đó cảnh giới của một người có lẽ đã vô hạn tiếp cận với Độ Kiếp kỳ.
Dịch Bát Muội nói đến đây, biểu hiện trở nên có chút quái lạ.
Tuy nàng không muốn thừa nhận phe mình yếu thế hơn, nhưng cũng không còn cách nào.
Dù sao ở trên tứ đại châu, hình như không có bất kỳ một vị lão tổ nào có thể đạt đến Hợp Thể kỳ đỉnh phong, càng không cần phải nói đối phương còn có một vị cường giả vô hạn tiếp cận Độ Kiếp kỳ.
Độ Kiếp kỳ, đây là tuyệt thế cường giả ngự trị ở bên trên Hợp Thể kỳ đó.
Nghe đồn tu luyện tới Độ Kiếp kỳ đỉnh phong liền có thể vào Đại Thừa kỳ, cuối cùng vượt qua cửu cửu thiên kiếp là có thể đắc đạo phi thăng, thành tiên nhân chân chính.
Nhưng những cảnh giới này ở tứ đại châu bị đeo vào gông xiềng, không có người nào có thể đạt đến.
Bây giờ có nhiều cường giả Hợp Thể kỳ đỉnh phong đến đây như vậy, còn có một vị có thể nói là nửa bước Độ Kiếp kỳ, dù cho tất cả lão tổ ở tứ đại châu cùng xuất hiện, e rằng cũng khó có thể thắng được.
- Hiện tại biết hướng đi của bọn họ không?
Lúc này, sắc mặt của Từ Khuyết âm trầm hỏi.
Bởi vì Liễu Tĩnh Ngưng đã nói, đám người ngoại lai kia là hướng về phía Thanh Đồng Cổ Điện mà đến, bây giờ mình bỏ ra thời gian mấy tháng chạy tới Bắc Hải, nhưng lại vồ hụt, vạn nhất đám người kia từ lâu đã đi tới Đông Hoang, vậy Khương Hồng Nhan sẽ gặp nguy hiểm rồi.
- Chúng ta suy đoán hẳn là đi Đông Hoang, trước đây có lão tổ tiếp xúc với bọn họ, mục đích những người này là hướng về phía toà Thanh Đồng Cổ Điện ở Đông Hoang kia.
Dịch Bát Muội thấp giọng đáp.
Trong lòng Từ Khuyết lập tức cảm thấy nặng nề, song quyền dưới tay áo bào hơi căng thẳng.
Quả nhiên vẫn là đi Đông Hoang, quả nhiên đã chậm một bước, hơn nữa còn lướt qua bọn Đổng Căn Cơ.
Lúc này, Dịch Bát Muội hơi dừng lại một chút, nhìn về phía Từ Khuyết nói ra:
- Từ đạo hữu, trước đây ta từng nghe qua quan hệ giữa ngươi cùng Khương Hồng Nhan cô nương, chúng ta biết nàng bị vây ở trong Thanh Đồng Cổ Điện, nhưng bây giờ thực lực của những người ngoại lai kia không phải chuyện nhỏ, ta kiến nghị ngươi tạm thời nhịn một chút, đợi sau khi tộc ta cùng lão tổ những thế lực khác thương thảo ra kết quả, lại tìm bọn họ nói một chút.
- Nhịn?
Từ Khuyết lập tức cười lạnh một tiếng:
- Thật ngại quá, nam nhi của Tạc Thiên Bang ta động giống như mãnh hổ tĩnh giống như sói, cao bảy thước, dài như gậy, nam tử hán 18 centimet! Hẹn sương sương, gặp sư nương, đem đêm sướng ca như động phòng. Ở bên trong cuộc đời chúng ta, xưa nay sẽ không có chữ 'Nhịn' này! Chỉ có tiến!
Nói xong, hắn dứt khoát xoay người rời đi, chỉ để lại tiếng nói leng keng mạnh mẽ như tiếng sấm vang vọng ở bên tai mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận