Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 783: Đô Thị Tạc Thiên Bang

Ánh mặt trời chiếu khắp mọi nơi, Hỏa Nguyên Quốc vẫn như lúc trước, một năm bốn mùa xuân.
Bên trong Hoàng thành vẫn phồn hoa náo nhiệt, người đến người đi tấp nập.
Từ Khuyết và Husky vô cùng điệu thấp, không gây nên bất kỳ sự chú ý nào.
Từ Khuyết dùng mặt nạ da người thay đổi dung mạo, đổi một thân áo bào trắng, dáng vẻ tao nhã lễ độ, nhìn qua giống như một người đọc sách.
Hắn vào thành trước, để Husky một mình hành động, tránh khỏi việc Husky bị mọi người nhận ra.
Nhưng hắn hoá trang như thế này vào thành, vẫn được không ít người quan tâm.
Tại sao?
Bởi vì hắn quá tuấn tú.
Dáng vẻ thư sinh nho nhã, khí chất phi phàm, ở Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc cũng không thấy nhiều.
Kể từ khi Tạc Thiên Bang Lý Bạch năm đó xuất hiện, Hoàng thành Hỏa Nguyên Quốc đã rất lâu không xuất hiện thư sinh có khí chất như vậy, sở dĩ hấp dẫn người, là bởi vì ngoài vẻ nho nhã lễ độ của hắn mơ hồ lại mang theo một điểm vô lại.
Cái gọi là nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, khí chất vô lại phát ra từ trong xương cốt trên người Từ Khuyết rất đúng mực, liếc mắt nhìn một làn liền cảm thấy muốn nhìn lần thứ hai.
Thế nên dưới ánh mắt vô tình hay cố ý đánh giá hắn của không ít nữ tử trẻ tuổi, sắc mặt hắn không hề thay đổi, vân đạm phong khinh đi vào một gian khách sạn.
- Ồ! Xin chào khách quan, xin hỏi ngài muốn gì?
Vừa đi vào, một tên sai vặt đã lập tức nhiệt tình tiến lên chào đón.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, mở miệng nói:
- Muốn giết người!
Dứt tiếng, hắn vung tay lên, móc ra một đồ vật, dài hai thước tám tấc, trông giống như một cây bút.
Chính là một cái Phán Quan Bút, đầu bút tinh tế, thân bút thô tròn, bỗng nhiên vung lên, bay thẳng đến một cái bàn gỗ bên cạnh đập xuống.
"Ầm!"
Một tiếng vang thật lớn, bàn gỗ nổ tung tại chỗ, hóa thành một đống vụn gỗ.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người trong khách sạn đều khiếp sợ, vắng lặng một mảnh.
Tên sai vặt cũng dại ra, cả người sững sờ tại chỗ, ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết.
Ầm!
Đột nhiên, chưởng quỹ đứng cách đó không xa vỗ một chưởng lên bàn, trầm giọng gầm lên:
- Gan chó thật lớn, dám gây sự ở khách sạn Tạc Thiên Bang, chán sống rồi sao?
- Ha ha!
Từ Khuyết nhất thời cười lạnh thành tiếng.
Hắn đi vào gian khách sạn này, bởi vì gian khách sạn này có tên là "Khách sạn Tạc Thiên Bang"!
Theo lý mà nói, nơi này cũng có thể là do người quen mở, ví dụ như Nhã phu nhân hoặc là Tô Linh Nhi, nhưng mà món ăn trong cửa hàng lại đắt đến kinh người.
Một món ăn phổ thông bình thường bán đến 300 Linh Thạch, mấu chốt nhất chính là bọn họ còn dám ghi món ăn này là do Từ Khuyết Tạc Thiên Bang sáng chế.
Chuyện này tuyệt đối không phải do Nhã phu nhân hoặc là đám Tô Linh Nhi sẽ làm, chứng minh những kẻ này cũng là mượn danh nghĩa Tạc Thiên Bang để lừa bịp.
- Ngày hôm nay, trước hết thanh toán từ những kẻ quang minh chính đại lừa đảo như các ngươi.
Khóe miệng Từ Khuyết giương lên, Phán Quan Bút trong tay đột nhiên quét qua tứ phương.
Ầm ầm!
Lúc này, tất cả bàn ghế trong khách sạn đều vỡ vụn, hóa thành từng đống vụn gỗ, theo gió tung bay.
Tất cả mọi người trong khách sạn đều há hốc mồm.
- Xảy ra chuyện gì thế?
- Hắn điên rồi sao? Dám nhằm vào Tạc Thiên Bang như vậy?
- Thú vị, bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy có người dám đứng ra đối kháng Tạc Thiên Bang.
- Nhưng người này thực lực phi phàm.
- Chỉ một chiêu, trong tình huống có thể không làm tổn thương tới bất luận người nào, khiến tất cả bàn ghế đều vỡ vụn.
Không ít người thấp giọng bắt đầu nghị luận, thậm chí ngoài quán cũng bắt đầu có không ít người vây lại đây xem náo nhiệt.
- Đồ hỗn trướng! Ngày hôm nay người đừng hòng sống sót rời khỏi nơi này.
Lúc này, chưởng quỹ khách sạn đã tức giận đến mức thịt mỡ trên người đều run rẩy, nổi giận, trầm giọng hét lớn:
- Người đâu, bắt tên tiểu súc sinh này lại, dám gây sự ở trên địa bàn Tạc Thiên Bang chúng ta thì phải có giác ngộ sẽ chết ở chỗ này!
Ầm!
Chưởng quỹ khách sạn vừa dứt lời, ngoài cửa trong nháy mắt lướt tới mấy bóng người, đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.
Đồng thời, ở mấy con đường bên cạnh có mấy cửa hàng cũng treo biển "Tạc Thiên Bang" để giả danh lừa bịp, cũng vội vàng phái người chạy tới, vừa vặn ứng với câu"Một phương gặp nạn bát phương trợ giúp"!
- Ha ha, ngươi còn có nhiều đồng bọn vậy sao, thực sự là rắn chuột một ổ.
Từ Khuyết cười lạnh, vẻ mặt xem thường, tiến về phía trước một bước vung Phán Quan Bút trong tay lên.
Xèo! Xèo! Xèo!
Trong nháy mắt, ngòi bút bắn ra mấy sợi chỉ bạc óng ánh, trực tiếp xuyên qua tứ chi tên kia chưởng quỹ kia rồi kéo một cái, trực tiếp trói thân thể mập mạp của gã lại, sau đó ném ra sang một bên.
- Aaaa!
Chưởng quỹ khách sạn gầm lên một tiếng thê lương thảm thiết.
- Dừng tay!
Đám người trợ giúp từ bên cạnh chạy tới, thấy tình thế không đúng lập tức ra tay, nhanh chóng phóng về phía Từ Khuyết.
Hai mắt Từ Khuyết lóe qua tia sáng lạnh lẽo, trực tiếp vung một chưởng ra phía sau, đầu cũng không thèm quay lại nhìn, nhẹ như mây gió.
Ầm! Ầm! Ầm!
Sau một khắc, vài tên đồng bọn còn chưa kịp tới gần Từ Khuyết, trong nháy mắt đã bị một sức mạnh vô hình đánh bay ra, giống như đánh vào một vách tường tàng hình, trên đầu chảy đầy máu, ngã xuống đất khí tuyệt mà chết.
Bạch!
Trong khoảnh khắc, toàn trường tắc lập tức yên lặng một cách chết chóc.
Tất cả mọi người đều biến sắc, trợn mắt ngoác mồm, vẻ mặt tái nhợt.
Đây là thực lực thế nào?
Một chưởng vung lên, mười tên cường giả Nguyên Anh kỳ lao tới đều chết tại chỗ?
Trời ạ! Người này ít nhất cũng phải là cường giả Anh Biến kỳ!
Thiếu niên trẻ tuổi như vậy, sao có khả năng tu luyện đến cảnh giới khủng bố này?
- Aaaa!
Lúc này, chưởng quỹ bị Từ Khuyết dùng Phán Quan Bút giam cầm trên không trung khách sạn, sợ đến mức kêu thành tiếng chói tai.
Gã tỏ vẻ sợ hãi, thịt mỡ cả người rung động, cực kỳ hoang mang nhìn Từ Khuyết, run giọng hỏi:
- Ngươi... ngươi là ai?
Lời này vừa hỏi ra, mọi người đều tập trung ở trên người Từ Khuyết.
Tất cả mọi người đều ở hiếu kỳ, một thiếu niên trẻ tuổi có thực lực khủng bố, vì sao lại nhằm vào Tạc Thiên Bang như vậy.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, lộ ra hàm răng trắng noãn sạch sẽ:
- Tại hạ là Chung Quỳ Tạc Thiên Bang! Nhân viên quản lý đô thị trong truyền thuyết, tên gọi tắt quản lý đô thị!
Cái gì?
Nhất thời, tất cả mọi người đều dồn dập ngẩn ra.
Tạc Thiên Bang Chung Quỳ? Đô thị?
Tình huống thế nào?
Tạc Thiên Bang tại sao lại đánh chính người của mình?
- Ngươi... ngươi... ngươi.
Mà lúc này, chưởng quỹ khách sạn lại trở nên sợ hãi, nói năng lộn xộn, một lời hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Lần này gã thật sự dọa sợ, bởi vì chỉ có gã rõ ràng, mình và những người này căn bản không phải là người của Tạc Thiên Bang.
Nhưng hiện tại, người Tạc Thiên Bang chân chính đã xuất hiện.
- Ta đã gặp qua không ít tên trộm ngu xuẩn, nhưng ngu xuẩn quang minh chính đại như các ngươi đúng lần thứ nhất thấy. Dám giả danh Tạc Thiên Bang chúng ta, ở bên ngoài giả danh lừa bịp, thật sự cho là chúng ta sẽ không quản sao?
Từ Khuyết từ tốn nói, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh lẽo.
Mọi người ở đây nghe đến đó, nhất thời cũng sửng sốt.
Những khách sạn Tạc Thiên Bang này đều là giả?
- Không, chuyện này không liên quan đến ta, Chung Quỳ tiền bối, chuyện này thật sự không liên quan đến ta, hết thảy đều là thế tử sai khiến, chúng ta cũng chỉ là nghe theo mệnh lệnh mà thôi.
Lúc này, chưởng quỹ khách sạn đã bị dọa sợ mất mật hoang mang nói, trực tiếp lộ ra chủ sử sau màn.
Dù sao ở trước mặt người của Tạc Thiên Bang chân chính, một thế tử cũng không có chút uy hiếp đáng kể nào, người của Tạc Thiên Bang chân chính mới là nhân vật khủng bố nhất.
- Ha ha, thế tử sai khiến, các ngươi liền dám giả mạo Tạc Thiên Bang? Cũng được, chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta chỉ có trách nhiệm giữ gìn trật tự, các ngươi giả mạo người Tạc Thiên Bang cũng không sao, nhưng dám dùng danh nghĩa Tạc Thiên Bang để giả danh lừa bịp, vậy chỉ có một con đường chết!
Vừa dứt lời, Từ Khuyết vung tay lên, lấy ra một xích sắt thô lớn, một đầu gắn với ngân câu.
"Xoạt!"
Sau một tiếng vang trầm thấp, trong nháy mắt ngân câu xuyên qua ngực tên chưởng quỹ khách sạn kia, chưởng quỹ kia ngay cả kêu cũng không kịp, chết ngay tại chỗ.
Từ Khuyết lôi xích sắt, kéo theo tên chưởng quỹ chết đi, trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chậm rãi xoay người, khóe miệng mang theo nụ cười, chậm rãi ung dung đi ra ngoài khách sạn.
Thời khắc này, dáng vẻ lạnh lùng vô tình của hắn như muốn thanh tẩy cả tòa Hoàng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận