Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 663: Tối Nay Có Thị Bò Ăn

Tất cả mọi người ở đây lập tức cả kinh.
Đem trâu đi làm thịt?
Đó chính là Thiên Giác Ngưu tộc đó! Một trong những bá chủ ở Nam Châu.
Từ Khuyết chỉ là một phàm nhân, dám nói ra lời nói tùy tiện bực này?
- Tiểu tử, đừng đùa giỡn, đừng tưởng rằng bản thần tôn không biết, thịt bò lần trước còn chưa ăn hết đây.
Husky lộ vẻ quẫn bách, bảo nó đi giết Thiên Giác Ngưu tộc, còn không bằng để nó nhảy xuống biển tự sát.
Nhưng hai mắt Đoạn Cửu Đức lại tỏa sáng, trừng trừng tập trung vào nam tử Thiên Giác Ngưu tộc.
Mọi người ở đây lập tức tê cả da đầu, thậm chí là mấy ngưu nhân của Thiên Giác Ngưu tộc cũng thấy lạnh cả sống lưng.
Từ Khuyết tuy rằng chỉ là phàm nhân, không uy hiếp được bọn họ, nhưng Đoạn Cửu Đức lại không giống, đó chính là người mà lão tổ của các thế lực cũng không muốn trêu chọc, nếu như ông ta muốn giết trâu, ai có thể đỡ được?
- Tiểu tử, nếu không lão đầu ta giúp ngươi giết mười con trâu, ngươi phụ trách nấu nướng, chúng ta chia ba bảy? Ngươi ba ta bảy.
Đoạn Cửu Đức ý tứ sâu xa nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Người của Thiên Giác Ngưu tộc vừa nghe được lời này, trong nháy mắt cả khuôn mặt liền trắng bệch, không còn chút máu.
Nhưng mà, Từ Khuyết lại trực tiếp trừng mắt về phía Đoạn Cửu Đức:
- Lão ăn mày, CMN ngươi cũng quá tham lam đi? Quá thiếu đạo đức. Chỉ giết mười con trâu mà thôi, liền muốn ta nướng bảy con cho ngươi, ngươi làm sao không nhảy xuống biển tự sát đi?
- Vậy ngươi nói phân chia như thế nào, cũng không thể năm năm chứ? Như vậy quá thiệt thòi.
Đoạn Cửu Đức khổ sở nói.
Từ Khuyết gật đầu tán đồng:
- Đương nhiên không thể năm năm, khẳng định thiệt thòi lớn rồi, một chín đi, ngươi một ta chín.
- Cái gì?
Đoạn Cửu Đức trong nháy mắt suýt chút nữa liền tức điên:
- Tiểu tử, có người đen như ngươi sao? Chia một chín? Lão đầu ta tình nguyện nhảy xuống biển tự sát.
- Được, lời là do ngươi nói, nhảy xuống biển tự sát đúng không, đến, xin ngươi bắt đầu biểu diễn.
- Khốn kiếp!
Đoạn Cửu Đức tức đến kém chút phun ra máu, nhưng lại không thể làm gì, mãi đến tận lúc máy bay trực thăng hạ xuống, ông ta còn thở hổn hển, trừng mắt nhìn Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng lười phí lời với ông ta, sở dĩ để ông ta lên máy bay trực thăng, cũng chỉ là muốn kéo đến trấn tràng mà thôi, cũng không hi vọng lão già này có thể giúp hắn ra tay giết người.
- Tiểu tử, ngươi có những thứ này, làm sao không lấy ra trước? Dựa vào những vật ấy, chúng ta hoàn toàn có thể đoạt được vị trí thứ nhất.
Liễu Tĩnh Ngưng lúc này tỏ vẻ kinh sợ nhìn Từ Khuyết.
Từ lúc lên máy bay trực thăng, nàng liền đã chấn kinh, vật này lại có thể không dựa vào linh lực, tự chủ bay đi, đồng thời còn không bị cấm chế phá hoại, nếu như Từ Khuyết sớm lấy ra một chút, phỏng chừng bây giờ cũng đã đến hòn đảo nhỏ đầu tiên, cũng thuận lợi đạt được Sinh Linh Thánh Thủy.
- Vừa nãy không nghĩ tới.
Từ Khuyết nhún nhún vai cười nói, tùy ý tìm cái cớ từng giải thích.
Nhưng trên thực tế ai cũng không nghĩ tới, cái tên này làm nhiều chuyện như vậy, hoàn toàn chính là vì trang bức mà thôi.
Giao đấu thì giao đấu, nên trang bức vẫn phải trang bức.
Ván lướt sóng trước tiên trang bức một đợt, du thuyền lại tới một đợt nữa, bây giờ còn mua bán ra máy bay trực thăng, một vòng hạ xuống, lúc trước tốn điểm trang bức, bây giờ kiếm lời trở về gấp mấy lần.
Bên trong giao diện tin tức cá nhân, vốn chỉ còn lại 2000 điểm trang bức, lúc này đã biến thành hơn ba vạn điểm, làm Từ Khuyết lần nữa trở nên dư dả.
Mà lúc này, thuyền của mọi người ở đây, đã từ từ tới gần Từ Khuyết, mơ hồ sắp đi qua.
Rất nhiều người đều nghiêm mặt, chỉ lo Đoạn Cửu Đức ra tay với bọn họ.
Đặc biệt nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc, vào lúc này tỏ vẻ uất ức và trắng xám, Từ Khuyết vừa nãy chỉ mặt gọi tên muốn giết gã để làm đồ ăn, làm gã suýt chút nữa nổi giận ra tay, nhưng vừa nhìn thấy Đoạn Cửu Đức, liền lập tức yên tĩnh lại, ngay cả ho một tiếng cũng không dám.
Đổng Căn Cơ càng sinh lòng đố kị, thực sự không nghĩ ra, tại sao Đoạn Cửu Đức lại bảo vệ Từ Khuyết, dù cho hai người vẫn đang mắng qua lại, nhưng Đoạn Cửu Đức căn bản không có ý định ra tay động tới Từ Khuyết, mà người khác nếu dám bất kính với ông ta đều sẽ chết rất thảm.
Nếu như Đoạn Cửu Đức có thể nghe được tiếng lòng của Đổng Căn Cơ, tất nhiên sẽ lão lệ tung hoành khóc giải thích: Nếu như không phải bởi vì vị sư tôn mạnh mẽ kia, nếu không phải là bởi vì cái Hamburger mỹ vị kia, lão đầu ta đã sớm đập chết tiểu tử thiếu đạo đức này rồi.
- Ồ, Thánh Nữ Vân gia tỷ tỷ, ngươi muốn đi rồi à? Lại đây uống chén trà đi.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên nhìn về phía một chiếc thuyền lớn, thân mật hô.
Máy bay trực thăng của hắn là đêm hôm qua vì gia trì cấm chế trận pháp, vì thế trước thời gian thuê ra, không lâu nữa liền sẽ đến hạn, vì thế quyết định nghĩ một biện pháp, thừa dịp máy bay trực thăng còn chưa biến mất, mò lấy chút lợi tức.
Người của Vân gia lập tức cảm thấy lông tóc tê rần, thậm chí là vị Thánh Nữ kia, biểu hiện cũng cứng đờ, lúng túng cười nói:
- Đa tạ ý tốt của công tử, chỉ là lúc này tiểu nữ tử không tiện đi qua.
Đùa gì thế, để chúng ta đi qua uống trà cùng Đoạn Cửu Đức, chuyện này có khác gì đi tìm chết đâu?
- Ngươi không phải là muốn cái máy bay trực thăng này sao? Ta có thể chuyển nhượng cho các ngươi, hoặc các vị ở đây có ai muốn mua không?
Từ Khuyết cười dài nói, bắt đầu cổ động mọi người tới mua chiếc máy bay trực thăng này.
Cường giả của các thế lực lớn ở Đông Hoang vừa nghe được lời này, khóe miệng lập tức co giật, suýt chút nữa muốn quay đầu rời đi.
Bọn họ đều nhớ lại hình ảnh ở bên ngoài Táng Tiên Cốc bị Từ Khuyết hãm hại, làm sao còn không rõ cái tên này lại muốn bẫy người.
Mà người của các thế lực lớn ở Nam Châu cùng Bắc Hải kể cả Tây Mạc, đều vô cùng ngạc nhiên.
Một chiếc máy bay trực thăng tốt như vậy, lại muốn lấy ra bán? Thật hay giả thế?
- Đến đến đến, bằng hữu muốn mua cứ việc định giá, máy bay trực thăng này hiện nay chỉ cần 998. Đúng, ngươi không hề nghe lầm, chỉ cần 998,998 ngươi mua không được chịu thiệt, mua không được thứ này, CMN ngươi cái gì đều mua không được... a không đúng, chỉ cần 998 liền có thể mang Thủy Bì Đa Dã Kết Y về nhà!
Từ Khuyết lần thứ hai thét to lên.
Thực sự là có chút sốt ruột, bởi vì thời gian thuê máy bay trực thăng sẽ lập tức hết hạn, nếu như không có ai mua cũng quá đáng tiếc.
Liễu Tĩnh Ngưng cùng Husky đều tỏ vẻ khinh thường, đã sớm biết cái tên này từng làm việc xấu, làm sao sẽ tin tưởng hắn là thực tâm muốn bán máy bay trực thăng, vì thế lúc này im lặng không lên tiếng, lẳng lặng xem Từ Khuyết biểu diễn.
Đoạn Cửu Đức lại trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Tiểu tử ngươi điên rồi sao? Vật này ngươi lại muốn bán?
- Vật này làm sao? Ta biết nó rất thần kỳ, nhưng đồ vật thần kỳ như vậy, ta sao có thể một mình giữ lấy? Ta cho rằng, những thần vật như thế này hẳn phải lấy ra để mọi người dùng chung, tạo phúc cho Tu Tiên Giới, chư vị, các ngươi cảm thấy ta nói đúng không?
Từ Khuyết tỏ vẻ quang minh lẫm liệt, leng keng mạnh mẽ hướng về mọi người hỏi.
Mọi người ở Đông Hoang tức xạm mặt lại, xem thường nhìn hắn không nói lời nào.
Nhưng tu sĩ của ba đại lục khác, lại có chút không nhẫn nại được.
Mặc kệ như thế nào, đây quả thật là một cái lợi khí có thể trợ giúp bọn họ đoạt được vị trí thứ nhất trong cuộc giao đấu, nếu như thật có thể đoạt tới, tốn nhiều Linh Thạch hơn nữa cũng là không thiệt thòi.
Chỉ có điều trong lòng mọi người vẫn còn ngờ vực, cho rằng Từ Khuyết không thể bán đồ tốt như thế ra, trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh càng yên tĩnh lạ kỳ.
Từ Khuyết tiếp tục khuyên:
- Kỳ thực Tạc Thiên Bang chúng ta có rất nhiều máy bay trực thăng, nhưng bây giờ Tạc Thiên Bang đang nằm ở giai đoạn phát triển, cực kỳ thiếu khuyết Linh Thạch, cho nên mới nhịn đau cắt thịt. Nhưng chuyện này kỳ thực cũng là tạo phúc cho chư vị mà, có ca khúc hát rất hay, chỉ cần người người đều dâng ra một chút yêu thương, thế giới sẽ biến thành nhân gian tốt đẹp...
Hắn tình cảm dạt dào, vừa giảng giải vừa hát, rất là nhiệt tình.
Cuối cùng có một vị tăng nhân đến từ Tây Mạc động tâm, mở miệng dò hỏi:
- Thí chủ, không biết lời ngươi nói 998, là chỉ giá cả bao nhiêu?
- 998 đương nhiên chính là 998 vạn cực phẩm Linh Thạch.
Từ Khuyết trừng mắt nhìn đáp lại.
Mọi người ở đây trong nháy mắt ngẩn ra, tiếp đó suýt chút nữa bị dọa sợ.
998 vạn cực phẩm Linh Thạch? Cho dù giết chết bọn họ cũng không có nhiều Linh Thạch như thế.
Dù sao có ai tiến vào bí cảnh lại mang nhiều cực phẩm Linh Thạch ở trên người như vậy, chuyện này không thể so với lúc đấu giá được.
- Chư vị đừng nóng vội, ta còn chưa nói hết, 998 vạn cực phẩm Linh Thạch chỉ là giá cả cũ, bây giờ chỉ cần 998 nghìn cực phẩm Linh Thạch, liền một triệu cũng không đến.
Lúc này, Từ Khuyết lại mở miệng lần nữa.
Rất nhiều người đều động tâm, 998 nghìn, giá tiền này không có gì khác với một triệu là bao, nhưng đúng là một cái giá cả có thể tiếp thu.
Nếu có thể đoạt được số một trong cuộc giao đấu, thu được càng nhiều Sinh Linh Thánh Thủy, chỉ là một triệu cực phẩm Linh Thạch thì đáng là gì?
- Chờ đã, nếu như chúng ta mua lại chiếc máy bay trực thăng này, nhưng lại không biết điều khiển thì làm sao bây giờ? Ngươi có thể phụ trách nắm tay chỉ dạy không?
Lúc này, nam tử của Thiên Giác Ngưu tộc không nhịn được mở miệng hỏi dò.
Dù sao bọn họ đối với lầ đấu này nhất định phải lấy được, tuyệt đối không cho phép ba vị trí đứng đầu bị người khác cướp đoạt đi, cho nên muốn mua lại máy bay trực thăng, dù cho không dùng, cũng không cho phép bị người khác dùng.
Hơn nữa căn bản gã cũng không hi vọng Từ Khuyết sẽ nắm tay chỉ việc dạy bọn họ, thuần túy chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Nhưng mà, dù muốn hay không Từ Khuyết đều nói ra:
- Vị Ngưu huynh đệ này có thể yên tâm đi, mua máy bay trực thăng, chúng ta còn đưa một vị người điều khiển, đồng thời cung cấp miễn phí 3 món trâu non ngũ phương.
- Lời ấy thật chứ?
Nam tử Thiên Giác Ngưu tộc lập tức vui vẻ.
Nếu như có người của Từ Khuyết giúp bọn họ lái máy bay trực thăng, vậy thì có thể yên tâm, không cần lo lắng sẽ có âm mưu gì.
- Đương nhiên là thật, đến, liền để Tạc Thiên Bang Lý Bạch của chúng ta giúp các ngươi điều khiển đi.
Từ Khuyết chỉ về Lôi Huyễn Thân ngồi ở bên trong buồng lái, nói với nam tử Thiên Giác Ngưu tộc.
Mọi người ở đây lại lập tức cảm thấy kinh ngạc, lại phái một vị thiên kiêu Anh Biến kỳ, đi lái phi cơ cho Thiên Giác Ngưu tộc?
Giá trị của một vị thiên kiêu Anh Biến kỳ, không chỉ là một triệu cực phẩm Linh Thạch, chẳng lẽ Tạc Thiên Bang này thật sự thiếu Linh Thạch như vậy sao?
Liền ngay cả người ở Đông Hoang cũng hơi nghi hoặc một chút, nếu Từ Khuyết chỉ bán máy bay trực thăng, bọn họ tuyệt đối sẽ cho rằng con hàng này lại muốn bẫy người.
Nhưng nếu như phái người mình đi tới, vậy thì khác, Từ Khuyết sẽ không hãm hại hộ đạo giả của mình.
- Được! Máy bay trực thăng này Thiên Giác Ngưu tộc chúng ta muốn!
Nam tử Thiên Giác Ngưu tộc lúc này đánh nhịp nói, thậm chí còn sợ bị người tăng giá, trực tiếp liền lấy ra một cái nhẫn trữ vật, ném về phía Từ Khuyết.
Đổng Căn Cơ thấy thế, đang muốn mở miệng khuyên can, nhưng tựa hồ nghĩ tới điều gì, liền lựa chọn tiếp tục im lặng.
Mà người của những thế lực còn lại thì lại đều nhíu mày, nếu không phải kiêng kỵ Đoạn Cửu Đức, phỏng chừng vào lúc này bọn họ đã sớm xông lên cướp giật máy bay trực thăng.
- Quả nhiên là một triệu cực phẩm Linh Thạch, được rồi, Lý Bạch, ngươi đi đón người một nhà của Ngưu huynh lên trời cao đi.
Từ Khuyết sau khi kiểm tra Linh Thạch trong nhẫn trữ vật, lập tức cười đến híp cả mắt, thoả mãn nói với Lôi Huyễn Thân.
Lôi Huyễn Thân không chần chờ, lần nữa khởi động máy bay trực thăng, trực tiếp bay đến thuyền của Thiên Giác Ngưu tộc.
Ở bên trong ánh mắt hâm mộ cùng không cam lòng của mọi người, Thiên Giác Ngưu tộc tuyển ra năm người có thực lực mạnh nhất, bước lên máy bay trực thăng, trong đó cũng có tên nam tử có quyền lên tiếng rất lớn kia.
Sau khi leo lên máy bay trực thăng, trong lòng của nam tử Thiên Giác Ngưu tộc liên tục cười lạnh, ánh mắt cũng quét về phía Từ Khuyết trên du thuyền, tỏ vẻ trêu tức.
- Ha ha, tiểu tử này quả thật là kẻ ngu si, chẳng trách lại trở thành phàm nhân, tầm mắt ngắn như vậy, chỉ bởi vì cực phẩm Linh Thạch liền bán thần vật bực này cho chúng ta. Đệ nhất lần giao đấu này, Thiên Giác Ngưu tộc ta lấy chắc rồi.
- Thình thịch thình thịch...
Máy bay trực thăng lần nữa khởi động, cuốn lên cơn lốc, cấp tốc bay lên vòm trời.
Nhưng mà đúng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên vung trường bào một cái, từ dưới khố móc ra một cái đồ vật vừa đen vừa thô.
Chính là Thần Uy Sung Năng Pháo!
Loảng xoảng một tiếng, thân pháo trực tiếp gác ở trên du thuyền.
Từ Khuyết nhìn về phía Đạo Thân của mình, hô lớn:
- Nhị Doanh Trưởng, mau bắn hạ chiếc trực thăng này xuống cho ta, tối nay có thịt bò ăn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận