Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1520: Muốn Cả Hai

Lâm Ngữ Hi kinh ngạc, có chút không tưởng tượng nổi, lại gặp phải Từ Khuyết vào thời điểm này.
Ánh mắt của cô cũng nhìn về phía Hiên Viên Uyển Dung bên ạnh Từ Khuyết, nội tâm nhất thời chấn động.
Hiên Viên Uyển Dung mặc một thân cổ trang, tuy đặc biệt chói mắt, nhưng không có một chút nào muốn giọng khách át giọng chủ, ăn mặc kỳ quái, nhưng vẫn không che được dung nhan tuyệt mỹ và khí chất xuất trần của nàng.
Dù Lâm Ngữ Hi là hoa khôi của trường, nhưng không thể không bị khí chất cùng dung mạo của Hiên Viên Uyển Dung khiến cho kinh diễm.
Quá đẹp. . .
Ánh mắt Lâm Ngữ Hi, dừng lại trên người Hiên Viên Uyển Dung một hồi lâu.
Bạn cùng phòng của cô cũng không ngoại lệ, chỉ nhìn vẻ mặt cũng đủ để chứng minh nội tâm của cô.
Mà Hạ gia đại thiếu Hạ Lạc Kình ngồi trong xe thể thao, cũng đã phát hiện ra Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung.
Không chút ngoại lệ, Từ Khuyết lập tức bị lãng quên, ở một thế giới xem mặt này, thu hút sự chú ý của người khác trước sau chỉ có Hiên Viên Uyển Dung.
Trong nháy mắt, Hạ Lạc Kình cũng phải há hốc mồm.
Y đường đường là Hạ đại thiếu gia, từ nhỏ đến lớn gặp vô số cô nương xinh đẹp, thậm chí là nữ minh tinh, y cũng từng có quan hệ tiếp xúc.
Thế nhưng sau khi vào đại học, chỉ có Lâm Ngữ Hi có thể gợi nên hứng thú cùng khát vọng chinh phục của y, đặc biệt sau mỗi lần theo đuổi bị cự tuyệt, Hạ Lạc Kình càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với Lâm Ngữ Hi.
Nhưng hiện tại, y đột nhiên phát hiện Lâm Ngữ Hi dường như trở nên hơi vô vị, nữ tử mặc cổ trang bên người Từ Khuyết kia, giống như một tiên tử vậy, chiếm cứ toàn bộ tâm hồn của y.
Lúc này, Hạ Lạc Kình không có một chút khát vọng chinh phục nào, thay vào đó chính là cảm giác muốn sở hữu.
Y không có tâm tư tốn thời gian để chinh phục, y chỉ muốn nhanh chóng dùng tất cả sức mạnh, không tiếc tất cả, cũng phải chiếm được Hiên Viên Uyển Dung, chỉ lo chậm một chút sẽ bị những người khác mơ ước.
Đúng, một nữ nhân hoàn mỹ như vậy, dù có bị những người khác mơ ước một thoáng, cũng không được.
"Ầm!"
Lúc này, Hạ Lạc Kình trực tiếp xuống xe, dùng một hành động vô cùng đẹp trai đóng cửa xe, trên mặt lộ ra nụ cười phong độ.
"Phốc!"
Nhưng không chờ Hạ Lạc Kình mở miệng nói cái gì, một tiếng cười không đúng lúc vang lên, quấy rầy hành động của Hạ Lạc Kình.
Hạ Lạc Kình không khỏi ngẩn ra, nhìn về phía Từ Khuyết, tên này lại dùng vẻ mặt quái lạ, ánh mắt bình thản nhìn mình, chỉ cười không nói.
Tình huống thế nào?
Hạ Lạc Kình ngẩn ra, trong lòng có một cảm giác bất an.
Hiện tại, trong trường học đều truyền lưu Từ Khuyết là tình địch lớn nhất của y, nhưng từ trước đến giờ y vẫn luôn không để Từ Khuyết trong mắt.
Y chỉ lười vận dụng sức mạnh, bằng không ngay cả tư cách xuất hiện ở trường học Từ Khuyết cũng không có.
Nhưng hiện tại, lần thứ nhất y thấy sợ hãi cùng bất an về Từ Khuyết.
- Yêu, thật là khéo nha.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên cười nói, chủ động chào hỏi.
Nhưng lời bắt chuyện này lại hướng về phía Lâm Ngữ Hi.
Hạ Lạc Kình vốn chỉ là một tên giun dế đã từng bị báo thù qua, lúc này đừng nói là lọt vào mắt Từ Khuyết, dù có muốn lại đánh y một lần Từ Khuyết cũng cảm thấy vô vị.
Lúc này sự chú ý của Lâm Ngữ Hi, một lần nữa trở về trên người Từ Khuyết.
Cô khẽ mỉm cười, vô cùng tự nhiên:
- Từ Khuyết, cậu muốn đi ra ngoài ư?
Đây là cửa sau trường học, học sinh từ nơi này đi ra, hoặc là đi về phía cửa sau ăn cơm thuê phòng, hoặc là bắt xe đi vào trong thành phố dạo phố chơi đùa.
Chỉ Từ Khuyết chưa kịp trả lời, Hiên Viên Uyển Dung bên cạnh đã trực tiếp mở miệng nói:
- Ta cùng hắn đi thuê phòng.
Bạch!
Trong nháy mắt, mấy người ở đây đều sửng sốt.
Thuê phòng?
Chuyện này. . . trực tiếp nói ra như vậy?
Lâm Ngữ Hi có chút khó có thể tin, không phải cảm thấy Từ Khuyết cùng nữ nhân hoàn mỹ này không thể làm thế mà là cảm thấy có chút đột nhiên.
Từ khi quen biết cùng Từ Khuyết đến hiện nay lại quen thuộc, trong tâm cô không biết từ lúc nào đã có vị trí của Từ Khuyết, cũng coi như là vị trí duy nhất.
Dù Từ Khuyết còn chưa chính thức tỏ tình với cô, nhưng trong tâm cô, cô cùng Từ Khuyết cũng chỉ kém một bước như vậy là xong.
Nhưng hiện tại, bên cạnh Từ Khuyết có thêm một nữ tử hoàn mĩ như vậy, trọng điểm là nữ nhân này lại trực tiếp như thế, nói muốn cùng Từ Khuyết đi thuê phòng.
- Chuyện này. . .
Lâm Ngữ Hi đột nhiên không kịp chuẩn bị, cũng không biết đáp lại như thế nào, ngạc nhiên nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết cười cười, cũng không biết nói cái gì.
Hắn đối với Lâm Ngữ Hi đúng là đã buông tâm, nhưng nói cho cùng, Lâm Ngữ Hi đặc biệt vô tội, thậm chí còn đang đợi mình lúc nào tỏ tình với nàng, rồi sẽ chính thức cùng nhau.
Nếu như lúc này thật sự đi theo Hiên Viên Uyển Dung, chuyện này đối với Lâm Ngữ Hi sẽ tạo thành đả kích và bóng ma.
Huống chi, hắn cũng không phải thật sự muốn đi thuê phòng cùng Hiên Viên Uyển Dung, chỉ thuần túy thuận miệng nói chuyện như vậy, làm bộ mà thôi.
- Ha ha, vị tiểu tỷ tỷ này rất hài hước, Từ Khuyết, cô ấy cũng là học sinh trong trường học của chúng ta sao? Tại sao chưa từng thấy cô ấy?
Lúc này, Hạ Lạc Kình nở nụ cười, vẻ mặt hữu hảo nhìn về phía Từ Khuyết hỏi.
Y chen lời như thế, đúng là cho Từ Khuyết một bậc thang từ lời của Hiên Viên Uyển Dung đi xuống.
Từ Khuyết thật sự cảm kích, nhìn về phía Hạ Lạc Kình, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói:
- Mắc mớ gì tới cậu?
- y. . .
Nụ cười trên mặt Hạ Lạc Kình trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi hiện lên vẻ tàn nhẫn, lửa giận bắt đầu thiêu đốt.
Đường đường là đại thiếu gia Hạ gia, ở trong một cái trường bé tí tế này, ai dám đối đầu với mình như vậy?
Nhưng Từ Khuyết không có bối cảnh gia đình, không cha không mẹ này, lại dám dùng loại thái độ này nói chuyện cùng mình? Hơn nữa còn nói ở trước mặt mấy nữ sinh như vậy, quả thực là muốn chết.
- Ha ha, Từ đồng học thật thích nói giỡn, đến, Từ đồng học, chúng ta đến bên này tán gẫu, ta vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu, là việc tốt.
Hạ Lạc Kình vẫn cố khống chế tính khí, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn của gian thương, chủ động hướng đi đến đây, giả vờ quen thuộc kéo vai Từ Khuyết.
Y cảm thấy cần phải nói chuyện với Từ Khuyết một chút, để dã tiểu tử không biết điều ở nông thôn này biết cái gì gọi là quyền thế.
Từ Khuyết vốn cũng không thèm để ý đến tên phế vật này, nhưng nghe y nói có chuyện tốt muốn nói, không khỏi nhíu lông mày lại, cảm thấy có chút hứng thú.
Cảm giác này giống như là cơ hội kiếm điểm trang bức tự động dâng lên, không cần thì phí.
Rất nhanh, Hạ Lạc Kình khoác vai Từ Khuyết, trực tiếp đi về một góc, rời xa Hiên Viên Uyển Dung cùng Lâm Ngữ Hi.
- Từ Khuyết.
Y chủ động mở miệng, trên mặt vẫn nở nụ cười.
- Ừm, làm sao? Có chuyện tốt gì?
Từ Khuyết cười híp mắt hỏi.
Hạ Lạc Kình tiếp tục cười nói:
- Cậu không phải thích Lâm Ngữ Hi sao? Tốt lắm, từ giờ trở đi, tôi sẽ không cùng cậu tranh Lâm Ngữ Hi, nhưng cậu phải giới thiệu cô gái kia cho tôi, chí ít là bắc cầu giật dây cho chúng tôi, thế nào?
- Phốc. . .
Từ Khuyết cười phun.
- Đây chính là chuyện tốt mà cậu nói?
- Làm sao, cậu cảm thấy có vấn đề sao?
Nụ cười trên mặt Hạ Lạc Kình chậm rãi thu lại, thay vào đó chính là vẻ âm lãnh.
Trên thực tế, y căn bản không cần thông qua Từ Khuyết giới thiệu hay bắc cầu giật dây, y chỉ muốn phân chia rõ ràng cùng Từ Khuyết, mỗi người một người, miễn để Từ Khuyết lại thò một chân vào, làm hỏng chuyện tốt của y.
Dù sao y vẫn là học sinh, lại là người thừa kế tương lai của Hạ gia, không tới lúc bất đắc dĩ, thực sự cũng không muốn vận dụng quyền thế nhà mình, bởi vì làm thế sẽ khiến người khác xem thường, khiến các trưởng bối trong gia tộc xem thường.
- Đương nhiên là có vấn đề.
Từ Khuyết vẫn như trước cười cười nhìn Hạ Lạc Kình, gật đầu đáp.
Hạ Lạc Kình không khỏi nhíu nhíu mày:
- Vậy cậu là muốn chọn người kia, sau đó tặng Lâm Ngữ Hi cho tôi?
Hạ Lạc Kình trong lòng đã nổi giận, bởi vì sự lựa chọn này, y không hài lòng, cũng không đồng ý.
- Không.
Đột nhiên, Từ Khuyết trầm giọng đáp, đồng thời sắc mặt ngưng lại, giơ tay phải lên, năm ngón tay nắm chặt:
- Tôi muốn cả hai!
Bạn cần đăng nhập để bình luận