Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1113: Tiêu Vương Bị Chơi Xấu

Sắc trời vừa mới sáng, lập tức có người đã đến bái phỏng.
Nhưng mà phần lớn người vừa nhìn thấy bảng hiệu bên người Từ Khuyết, lời mới vừa nhấc lên trên mép lại lập tức nuốt xuống, tỏ vẻ kìm nén, làm bộ chỉ là đi ngang qua.
Mãi đến tận lúc một bóng người nhìn quen mắt xuất hiện, Từ Khuyết mới miễn cưỡng mở mắt ra liếc một cái, người đến chính là Vương Thiên Niên của Đại Phương Hội.
Vương Thiên Niên cũng rất thẳng thắn, không nói hai lời, cười ha ha móc ra 1 ngàn hạt gạo sinh cơ đưa về phía Từ Khuyết:
- Từ huynh đệ, chúng ta tán gẫu nửa canh giờ đi.
- Ồ, Tiểu Vương à! Dễ bàn dễ bàn, đến, mau ngồi đi.
Lúc này Từ Khuyết lộ ra vẻ nhiệt tình đứng lên, nhận lấy một ngàn hạt gạo sinh cơ.
Vương Thiên Niên lại nhìn cái ghế duy nhất dưới mông Từ Khuyết, khóe miệng hơi co giật.
Chỉ có một cái ghế, ngồi em gái ngươi!
- Không ngồi không ngồi, ta đứng nói là được, Từ huynh đệ, lần này. . .
Vương Thiên Niên khoát tay áo một cái, mở miệng nói.
Nhưng mà nói còn chưa dứt lời, Từ Khuyết đã lập tức trừng mắt lên nói:
- Tiểu Vương à! Đây chính là ngươi không đúng, xuất giá chính là khách, ta làm sao có thể lạnh nhạt với ngươi đây? Lam Hà, Lam Hà, ngươi đi ra, nhanh mang một cái ghế ra đây, thuận tiện làm chút nước trà và điểm tâm.
- Đến ngay, tỷ phu!
Vương Thiên Niên vốn còn muốn nói không cần, nhưng trong khách sạn lập tức vang lên tiếng Lam Hà đáp lại.
Vương Thiên Niên đành phải thôi, gật đầu cười, trong lòng còn có chút hơi kích động.
Mặc kệ như thế nào, sau khi đã chứng kiến thực lực của Từ Khuyết, y xem như là triệt để kính nể Từ Khuyết, mà bây giờ Từ Khuyết lại khách khí đối với y như vậy, cũng làm cho y cảm thấy rất thoải mái, ít nhiều cũng có loại cảm giác được tôn trọng.
Đây chính là cảm giác đã rất lâu không có, từ khi đến nơi quỷ quái này, vẫn luôn bị người xem thường, mỗi ngày còn phải ở trước mặt tiểu thư cùng hội trưởng đóng vai chó trung thành, thực sự là. . .
"Lạch cạch!"
Lúc này, bên trong một tiếng vang giòn, Lam Hà dọn ra một cái băng ghế nhỏ, một tay còn cầm nước trà và điểm tâm, cười ha ha nhìn về phía Vương Thiên Niên nói:
- Vương tiền bối, xin mời.
- Được, làm phiền rồi.
Vương Thiên Niên tỏ ra thỏa mãn ngồi xuống.
Tuy rằng chỉ là băng ghế nhỏ, nhưng cũng tốt hơn là đứng.
Y cũng thuận lợi tiếp nhận chén trà, lễ phép tính uống một hớp.
Lúc này, Lam Hà mới mở miệng nói:
- Vương tiền bối, nếu không cũng thuận tiện tính toán món nợ một chút đi, băng ghế 50 hạt gạo sinh cơ, nước trà và điểm tâm 100 hạt gạo sinh cơ.
"Phốc!"
Trong nháy mắt, nước trà mà Vương Thiên Niên vừa mới uống vào miệng lập tức phun ra ngoài, trợn to hai mắt.
CM ngươi!
Ngồi trên băng ghế, uống chút nước trà còn muốn thu phí?
Hơn nữa CMN đây cũng chỉ là một cái ghế băng nhỏ phổ thông cùng nước trà, còn dám thu đắt như thế?
- Hả? Lam Hà, ngươi làm càn. Vương đạo hữu là bằng hữu của ta, tại sao có thể đối xử với y như vậy?
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên sừng sộ lên, trừng mắt nhìn về phía Lam Hà khiển trách.
Vương Thiên Niên vừa nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, xem ra chỉ là một màn kịch.
Tình huống như thế này y cũng đã gặp không ít, bình thường đều là nhỏ vào vai chính diện, lớn lại vào vai phản diện, lấy chuyện này để y cảm thấy nợ một món nợ nhỏ.
Nhưng mà ngay sau đó, Từ Khuyết liền nói bổ sung:
- Bằng vào hiểu rõ cùng tín nhiệm của ta đối với Vương đạo hữu, y không phải một người sẽ quỵt nợ, có cần thiết tính tiền trước như thế không?
Nói xong, hắn nhìn về phía Vương Thiên Niên, cười ha hả nói:
- Tiểu Vương, chớ để ý, tiểu tử Lam Hà này không hiểu chuyện, nhưng mà chúng ta đây là quán nhỏ làm ăn nhỏ, y cũng chỉ là nóng ruột một chút, nhưng lấy quan hệ của chúng ta, món nợ này của ngươi tuyệt đối có thể chờ chúng ta tán gẫu xong lại tính toán.
Trong nháy mắt Vương Thiên Niên há to miệng, tỏ vẻ ngơ ngác, tiếp đó suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm máu.
Tán gẫu xong rồi mới tính tiền?
Hoá ra náo loạn nửa ngày, ngươi vẫn là muốn hãm hại ta?
Cái em gái ngươi quán nhỏ làm ăn nhỏ, CMN đây rõ ràng là ngươi đang cướp đoạt vơ vét.
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút, lại nhìn Lam Hà một cái nói:
- Đúng rồi, Lam Hà, ta cùng Tiểu Vương đã hàn huyên bao lâu rồi?
Lam Hà cũng nhìn sắc trời một chút, sau khi cân nhắc, đáp:
- Hình như cũng sắp tới nửa canh giờ rồi.
- Cái gì? Sắp qua nửa canh giờ, chà chà, thời gian vui vẻ đều trôi qua nhanh chóng, Tiểu Vương, đến đến đến, thừa dịp thời gian còn chưa hết, ta lấy trà thay rượu, mời ngươi một chén, một chén tôn kính mặt trời, một chén tôn kính ánh trăng.
Từ Khuyết nói xong, cầm lấy chén trà giơ về hướng trước mặt Vương Thiên Niên.
Loảng xoảng!
Cả người Vương Thiên Niên trực tiếp từ trên ghế băng té xuống, suýt chút nữa đã khóc.
CMN, tên này cũng quá đen!
Thật sự là quá đen rồi!
Ta còn không nói được mấy câu, vừa mới ngồi xuống liền sắp hết nửa canh giờ?
Mấu chốt là ta tới tìm ngươi bàn chuyện, không phải là tới uống trà! Mời mặt trời cùng ánh trăng em gái ngươi!
- Không uống không uống, Từ huynh đệ, ta nói một chút ý đồ đến của ta trước, lần này là ta đại biểu hội trưởng Lâm Bách Vạn của Đại Phương Hội chúng ta hướng ngươi thăm hỏi, y biết ta quen biết với ngươi, vì thế để cho ta tới đây trước mới không đường đột, không biết đêm nay ngươi có thời gian đến Đại Phương Hội chúng ta ăn bữa cơm hay không, Lâm hội trưởng của chúng ta vô cùng có thành ý muốn mời ngươi.
Vương Thiên Niên nói một hơi, nhanh chóng nói ra ý đồ đến, cuối cùng mới thở mạnh ra một hơi.
Y thật sự sợ lại kéo dài thêm, nửa canh giờ này liền không còn, lại phải giao thêm một ngàn hạt gạo sinh cơ nữa.
Mấu chốt là trước khi ra ngoài, Lâm hội trưởng cũng đã nghe tới chuyện Từ Khuyết muốn thu phí tán gẫu, cũng chỉ cho y một ngàn hạt gạo sinh cơ, dù sao theo lý mà nói, nửa canh giờ này khẳng định là thừa sức, vạn nhất nếu như không bàn xong, sau khi trở về y nhất định sẽ chịu khổ.
- Hả, ăn cơm hả, không được đâu. Đêm nay ta còn có việc, không có thời gian rảnh.
Từ Khuyết lập tức lộ ra vẻ khó xử.
Mí mắt của Vương Thiên Niên nhảy lên một cái:
- Từ huynh đệ có chuyện gì? Nói thử xem ta có thể giúp đỡ được hay không?
- Cũng không có gì, chỉ là muốn đi dạo một chút, nhìn xem có tiểu tỷ tỷ nào xinh đẹp hay không, cùng với các nàng tâm sự về nhân sinh, nói chuyện lý tưởng, thuận tiện lại công kích hành vi của các nàng, giáo dục các nàng không thể làm chuyện thất đức như vậy. Đương nhiên, nếu như bắt buộc, ta cũng sẽ giúp đỡ các nàng, làm cho các nàng thoát khỏi biển lửa này.
Từ Khuyết nghiêm trang nói, tỏ vẻ vĩ đại nghiêm chỉnh.
Trong nháy mắt Vương Thiên Niên liền trợn trắng mắt, tin ngươi mới là lạ, có thể đem chuyện háo sắc nói uyển chuyển tươi mát thoát tục như thế, toàn bộ Thất Lạc Chi Thành cũng chỉ có một mình ngươi.
Nhưng lời nói tự đáy lòng này, Vương Thiên Niên đương nhiên không dám nói ra, con ngươi của y đảo một vòng, cười ha hả nói:
- Từ huynh đệ, đêm nay ngoại trừ Lâm hội trưởng, đại tiểu thư của Đại Phương Hội chúng ta, cũng chính là thiên kim của Lâm hội trưởng cũng sẽ tham gia tiệc rượu. Lâm tiểu thư cũng rất không ưa những cô nương trên đường phố kia, nếu ngươi có thể đi một chuyến, khẳng định là sẽ có rất nhiều đề tài chung với nàng.
- Tiểu thư của các ngươi?
Từ Khuyết lập tức nhíu mày, nhìn về phía Lam Hà, thấp giọng hỏi:
- Tiểu thư của Đại Phương Hội trông thế nào? Xinh đẹp không?
- y. . . Rất xinh đẹp!
- Vóc người thì sao?
- Hình như còn tốt hơn so với tỷ ta. A không đúng, tỷ phu, ngươi là có ý gì?
Lam Hà cảm thấy không đúng, vội hỏi lại.
Tuy rằng y đơn phương muốn gọi Từ Khuyết là tỷ phu, nhưng Lam Tâm Nguyệt cuối cùng vẫn là tỷ của y, y cũng không thể trơ mắt nhìn Từ Khuyết chạy đi tìm nữ nhân khác.
Vương Thiên Niên cũng đứng ở một bên, mặt đen xì.
Tuy rằng Từ Khuyết nhỏ giọng, nhưng y lại không điếc, Lam Hà đều có thể nghe được, y làm sao có thể không nghe.
Nhưng nghĩ một chút, dựa vào thực lực của Từ Khuyết, thêm vào bề ngoài anh tuấn này, nói không chừng nếu thật sự mở miệng với Lâm hội trưởng, Lâm hội trưởng đúng là có thể sẽ gả tiểu thư cho hắn.
Ngưỡng mộ quá!
- Tiểu Vương.
Lúc này, Từ Khuyết lại nhìn về phía Vương Thiên Niên, cười ha hả nói:
- Trở về nói cho Lâm hội trưởng của các ngươi, đêm nay nhất định ta sẽ đi qua, nhưng phí tán gẫu vẫn phải tính, một canh giờ hai ngàn hạt gạo sinh cơ, chắc giá, dù sao quán nhỏ của chúng ta làm ăn cũng không dễ dàng gì.
- A. . . được được, ta liền trở lại bẩm báo, Lâm hội trưởng luôn luôn hào phóng, ta tin tưởng y sẽ không thèm để ý chút gạo sinh cơ ấy.
Lúc này Vương Thiên Niên gật đầu nói.
Dưới cái nhìn của y, ăn bữa cơm nhiều lắm cũng chỉ chừng một canh giờ, chỉ cần có thể giao hảo với Từ Khuyết, hai ngàn hạt gạo sinh cơ, y tin tưởng Lâm hội trưởng nhất định sẽ bỏ ra nổi.
- Từ huynh đệ, vậy tại hạ cáo từ trước.
Vương Thiên Niên chắp tay tạm biệt.
- Chờ đã, trước tiên thanh toán tiền phí ghế băng và nước trà điểm tâm đã. Ngoài ra còn thu thêm phí phục vụ, nhưng lấy quan hệ của chúng ta, thu 10% là được rồi.
- . . .
Cuối cùng, sau khi Vương Thiên Niên kí xuống một tờ giấy nợ, mới dùng vẻ mặt như đưa đám rời đi.
Y cảm giác mình bị chơi hỏng rồi, ròng rã hơn 100 hạt gạo sinh cơ, làm sao có khả năng cầm ra được, trên người y liền 20 hạt gạo sinh cơ đều không có.
Nhưng mà ngay khi Vương Thiên Niên chân trước mới vừa đi, chân sau đã có một bóng người từ cuối con đường đi tới.
Thân ảnh kia mặc một bộ áo bào đen, bước đi như gió, phạm vi mấy dặm tràn ngập hàn ý, có loại cảm giác làm người sởn cả tóc gáy.
Lam Hà nguyên vốn còn đang muốn há mồm nói cái gì với Từ Khuyết, sau khi cảm giác được sự lạnh lẽo này, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía bóng người kia, tiếp đó trong nháy mắt sững sờ ở tại chỗ:
- Ngũ. . . Ngũ đại ca, chuyện này. . . Làm sao có khả năng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận