Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1502: Thuyền Lớn Thiên Châu

Từ Khuyết rất kinh ngạc, cũng rất tò mò.
Từ lần đầu tiên hắn nghe nói Thiên Châu sắp có đại biến, lại tới Hiên Viên Uyển Dung đề cập, suy đoán thời gian xảy ra trong vòng trăm năm tiếp theo.
Nhưng dần dần, thời gian này dường như bị rút đến mức càng ngày càng ngắn, giống như có một bàn tay vô hình từ sau lưng thúc đẩy, tăng nhanh tất cả những chuyện phát sinh.
- Không phải vì ta chứ? Trên trán Từ Khuyết không khỏi chảy ra mồ hôi.
Dù sao gông xiềng Thiên Châu, vốn sau trăm năm mữa mới tan rã, đến thời điểm đó tổ tiên Tiên Vương các thế lực lớn cũng sẽ tỉnh lại.
Nhưng dường như bởi vì hắn, khiến những Tiên Vương kia sớm tỉnh lại, tất cả những chuyện này mới đột nhiên tăng nhanh.
Đặc biệt sau khi đám người Thiên Cung Viện kia tỉnh lại, đại kiếp nạn của Thiên Châu cũng đột nhiên xuất hiện trước mắt.
- Truyền lệnh xuống, tất cả đệ tử Thiên Tiên cảnh cùng Thiên Tiên cảnh trở lên, nhanh chóng đến phòng nghị sự tập hợp.
Lúc này, Bạch Thải Linh tỏ vẻ nghiêm túc, phát ra hiệu lệnh.
Nàng xoay người nhìn về phía đoàn người Từ Khuyết, chần chờ nói:
- Từ đạo hữu, lần thiên tuyển đại điển này, có thể cùng đi hay không?
- Khụ, chuyện thiên tuyển đại điển này, chúng ta sẽ không tham gia, Bạch cô nương, các ngươi đã có chuyện bận rộn, vậy chúng ta cũng nên cáo từ.
Từ Khuyết trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Bạch Thải Linh, chuẩn bị rời đi.
Thiên tuyển đại điển? Người được thiên tuyển dự bị?
Ha ha, bản bức thánh đã sớm là thiên tuyển chi tử, còn tham gia thiên tuyển đại điển làm gì?
Huống chi, lần đại điển này là do đám lão gia hoả Thiên Cung Viện kia tổ chức, nếu như mình đi tới, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
- Cái gì, ngươi không định tham gia thiên tuyển đại điển?
Bạch Thải Linh nhất thời cả kinh, ngạc nhiên nói:
- Từ đạo hữu, đây là đại sự liên quan tới an nguy của Thiên Châu, chúng ta không thể không để ý.
- Bạch cô nương, ta không nói là không để ý. Chỉ là từ trước đến giờ Tạc Thiên Bang chúng ta quen độc lai độc vãng, chúng ta là tổ chức tự hành động, không thích hợp đánh đoàn chiến.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Bạch Thải Linh:
- Chuyện này. . .
- Bạch cô nương, ngươi cũng biết, không phải chỉ tham gia thiên tuyển đại điển mới có thể cứu vớt Thiên Châu, thiên tuyển giả gì gì đó, kỳ thực cũng chẳng có gì ghê gớm.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, xoay người trực tiếp rời đi.
Husky và mấy người Đoạn Cửu Đức cũng không nói lời nào mà theo sát phía sau, rời khỏi phòng nghị sự.
Bạch Thải Linh nhìn theo mấy người rời đi, há miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không giữ lại mấy người Từ Khuyết.
Nàng biết dù mình mở miệng, cũng không giữ được.
Dù sao nàng cũng hiểu rõ ràng, thiên tuyển đại điển chỉ là để tuyển ra người thiên tuyển mà thôi, điều này cũng không mang ý nghĩa có thể giúp Thiên Châu an toàn vượt qua đại kiếp nạn.
Huống chi, đến nay nàng cũng không biết Thiên Châu sắp đối mặt với đại kiếp nạn là gì, rốt cuộc là là thiên tai hay nhân họa.
Tất cả đều không rõ ràng, thì lấy đâu ra lý do ép buộc đám người Từ Khuyết theo mình đi tham gia thiên tuyển đại điển đây?
- Thánh Nữ, mấy người Từ Khuyết đi rồi, thực sự không giữ lại bọn họ sao?
Một nữ đệ tử hỏi.
- Giữ bọn họ lại? Lấy thực lực của chúng ta, ngươi cảm thấy có thể lưu được sao?
Bạch Thải Linh lắc đầu cười khổ.
- Nhưng trong mật lệnh, nếu nhìn thấy Từ Khuyết. . .
- Ta biết, nhưng đây không phải là chuyện chúng ta có thể làm, truyền lệnh xuống, các đệ tử không được nhắc tới việc đám người Từ Khuyết xuất hiện ở Dao Trì.
Bạch Thải Linh từ tốn nói, đồng thời vung tay nhỏ lên, hủy phần mật lệnh thành tro tàn.
Nàng nhìn về phía cửa ra của Dao Trì Thánh Địa, trong lòng bất đắc dĩ một hồi, mới vừa rồi còn nhắc nhở Từ Khuyết không thể đắc tội Thiên Cung Viện, ai ngờ trong mật lệnh này lại thuận tiện nói tới việc Thiên Cung Viện truy nã Từ Khuyết, tên tiểu tử này đúng là. . . một tai tinh.
. . .
Cùng lúc đó, bên ngoài Thiên Tướng Thành.
Đoàn người Từ Khuyết đã xuất hiện ở ngoại thành, dừng lại trong một vùng rừng núi.
- Thiên Châu đại kiếp nạn, a, một địa phương rách nát như thế, ngay cả Tiên Đế cũng không có, đám người bên ngoài có cần phải nhìn chằm chằm như vậy không?
Từ Khuyết lắc đầu cười nhạt.
Thực sự không hiểu, một địa phương bị ngăn cách nhiều năm như vậy, lại có nhiều người đợi gông xiềng của nó được mở ra để tiến hành xâm lược.
- Có lẽ việc này có quan hệ tới một tin đồn của Thiên Châu.
Tử Hà tiên tử đột nhiên nói.
Mọi người đồng thời thời ngẩn ra, cùng nhìn về phía nàng.
Tử Hà tiên tử tiếp tục nói:
- Trước đây ta từng nghe nói, Thiên Châu ở bên cạnh Tiên Vân Châu, thế nhưng khi ở Tiên Vân Châu, ta cũng nghe nói một số chuyện, Thiên Châu là con thuyền duy nhất để đi về Thần Vực, một lúc nào đó trong tương lai, nó sẽ tự mình bay đến Thần Vực, một khi tu sĩ có thể đi vào Thần Vực, liền có cơ hội nhìn thấy Thần Đạo, đứng vào hàng tiên ban, tranh cướp thần vị, trở thành Thần Linh.
- Cái gì, đây không phải nói rõ lời đồn là sự thực, Thiên Châu thật sự chỉ là một con thuyền.
Mạc Quân Thần nhất thời kinh ngạc thốt lên.
Liên quan tới lời đồn rằng Thiên Châu là một chiếc thuyền lớn, khi y ở Địa Châu cũng đã được nghe, nhưng không có ai biết lai lịch lời đồn này, hầu như là đời đời truyền xuống.
Nhưng bây giờ nghe Tử Hà tiên tử nói như thế, Mạc Quân Thần thấy sợ rồi, Thiên Châu không chỉ có là thuyền lớn, hơn nữa còn là thuyền lớn có thể đi đến Thần Vực.
- Ồ, chuyện này đúng thật là có thể.
Đoạn Cửu Đức cau mày nói:
- Các ngươi nghĩ lại xem, mặc kệ là Tiên Vân Châu hay là châu gì, dường như cũng không có Thần Linh tồn tại, chỉ có Thiên Châu, rất nhiều năm trước đây từng xuất hiện Thần Linh, đồng thời còn xảy ra Thần Ma đại chiến, nói không chừng Thiên Châu đúng là một chiếc thuyền lớn có thể qua lại Thần Vực.
- Mẹ kiếp, hóa ra đây chính là nguyên nhân mà đám người ngoại vực kia muốn tranh cướp Thiên Châu.
Từ Khuyết trừng trừng mắt, chẳng trách Nghê Thường tiên tử cùng Thánh Nữ Thiên Ma Điện đến từ Tiên Vân Châu, lại bận tâm tới Thiên Châu, muốn bảo vệ Tiên Vương Thiên Châu, hoá ra cũng là ở mơ ước Thiên Châu.
- Đậu xanh, như thế bản thần tôn chẳng phải lại lưu lạc vào thời loạn lạc?
Husky kinh hoảng nói:
- Không được, chúng ta mau mau đến Tiên Vân Châu, tách khỏi trận chiến này. Nếu không đến thời điểm đó khẳng định là máu chảy thành sông, nhiều Tiên Vương Tiên Tôn như vậy, thậm chí còn có Tiên Đế đều sẽ tham dự vào, bản thần tôn không muốn ở lại làm bia đỡ đạn đâu.
- Làm bia đỡ đạn cũng không tới lượt ngươi.
Từ Khuyết cười nhẹ:
- Nhưng. . . chúng ta đúng là cũng không cần thiết tham gia vào vũng nước đục này, cứ chờ xem kẻ nào có thể chiếm lĩnh Thiên Châu, đến lúc đó chúng ta chạy trở về cũng không muộn.
- Không được, chúng ta không tránh khỏi.
Mạc Quân Thần đột nhiên nói, sắc mặt có chút tái nhợt nhìn về phía Từ Khuyết:
- Từ Bang chủ, ta đột nhiên nhớ tới một tin đồn khác, có liên quan tới ngươi.
- Tin đồn gì?
Từ Khuyết sững sờ, những người khác cũng nhìn về phía Mạc Quân Thần.
Mạc Quân Thần cười khổ nói:
- Có người nói hai người thiên tuyển vượt qua tình kiếp, chính là chìa khoá mở ra cánh cửa Thần Vực, cũng chỉ có bọn họ, mới có thể khiến chiếc thuyền lớn Thiên Châu này khởi động, vì thế. . .
- Cái quái gì? Vì thế ta chính là một chiếc chìa khóa trong đó?
Từ Khuyết lúc này đã trợn to hai mắt.
- Không thể nói như vậy, nói chuẩn xác ra phải là người thiên tuyển sau khi vượt qua tình kiếp mới là chìa khoá.
Mạc Quân Thần củ chính đạo.
- Vậy còn được, ta cùng Hiên Viên Uyển Dung vẫn chưa trải qua tình kiếp, không cần phải sợ.
Từ Khuyết thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sự không muốn nhúng chân xuống vũng nước đục này, không có chỗ tốt gì, còn dễ dàng trở thành mục tiêu công kích.
- Không, Từ bang chủ, ngươi nên sợ.
Mạc Quân Thần lo lắng nói:
- Hiện tại những người Thiên Cung Viện kia tổ chức thiên tuyển đại điển, rõ ràng là muốn chọn thiên tuyển giả mới, đến thời điểm nếu như thiên tuyển giả mới thuận lợi vượt qua tình kiếp, người thiên tuyển còn lại, đều sẽ chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận