Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1519: Tình Cảm Năm Đó

Ầm!
Một tiếng gió rít gào, hư ảnh rồng vàng lóng lánh lập thể, giương nanh múa vuốt, lao về phía trước.
Hơn mười thành viên câu lạc bộ Taekwondo, không thể phản ứng kịp, dù cho kịp phản ứng, cũng không kịp né tránh, trơ mắt nhìn rồng vàng bay tới trước mặt.
- Aaaa. . .
Sau một khắc, mười mấy người trong nháy mắt đều bị cuốn lên giữa không trung, rồng vàng xuyên qua rồi nhanh chóng tiêu tan.
Nhưng mười mấy người này từ mấy mét trên bầu trời té xuống, không có người nào dám đi đỡ, liền ầm ầm rơi trên mặt đất.
Trong nháy mắt, tiếng kêu rên liên miên không dứt.
Dù cho bọn họ thường xuyên luyện Taekwondo, cũng luyện tập sức chịu đòn, nhưng lần này từ mấy mét trên cao rơi xuống, không phải đầu rơi xuống đất, thì cũng tay đứt chân đoạn, gãy xương tại chỗ.
Nhưng bọn họ đúng là số may, không có người nào đập đầu xuống đất, bằng không nhẹ thì chấn động não, nặng thì tử vong.
Giờ khắc này toàn trường đã hoàn toàn tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, sững sờ tại chỗ.
Rồng vàng này, chưởng pháp này, sao lại quen thuộc như vậy?
Đây giống như đang quay phim truyền hình vậy?
Hàng Long Thập Bát Chưởng? Kháng Long Hữu Hối?
Đặc hiệu ánh sáng?
Sao có thể?
Kỷ Thắng Nam cũng tỏ vẻ kinh sợ nhìn Từ Khuyết, con ngươi cực kỳ phức tạp, muốn nói lại thôi.
Hiên Viên Uyển Dung cũng cảm thấy kinh ngạc, tuy rằng chưởng pháp này, bất kể là thủ đoạn hay uy lực, đều không bằng tu sĩ Luyện Khí kỳ bình thường nhất ở Tu Tiên giới, nhưng hôm nay nàng cũng trở thành phàm nhân, tên lưu manh này làm sao vẫn có thủ đoạn như thế?
Ngự Khí thành hình, nội tức bên ngoài, dựa theo trình độ nào đó, đây cũng coi như đã chạm tới cánh cửa Tu Tiên.
- Chẳng lẽ tên lưu manh này tiếp xúc được với Chân Nguyên, lấy võ nhập đạo, để hướng về Tu Tiên Giới?
Nội tâm Hiên Viên Uyển Dung chấn kinh, rồi lại lập tức lắc đầu phủ quyết suy đoán này.
Không thể.
Từ Khuyết không thể dùng võ nhập đạo.
Dựa theo Cốt Linh hiện nay của hắn, cùng với uy lực chưởng pháp này, dù có thiên tư trác việt, tiếp xúc được với linh khí càng nồng nặc, không có mấy chục năm lắng đọng, tuyệt đối không thể nào lấy võ nhập đạo.
Phải biết rằng, lần thứ nhất nhìn thấy tên này ở Táng Tiên Cốc, Cốt Linh của hắn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, chỉ hơn hắn hiện nay mấy năm.
Vì thế chỉ trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, trên người tên này đã phát sinh chuyện gì, vì sao có thể một bước lên trời?
Hiên Viên Uyển Dung liên tưởng đến điều này, nội tâm không khỏi có vô hạn hiếu kỳ.
Lúc trước nàng không biết chuyện Từ Khuyết đã trải qua, cũng không có ý định đi tìm hiểu, bây giờ là bị ép phải biết, lại phát hiện quá khứ của Từ Khuyết kinh người và thần bí như vậy.
- Chà chà chà, nhưng đáng tiếc là nội lực không đủ thâm hậu, bằng không nhất định có thể giết chết mấy người.
Lúc này, Từ Khuyết bước đến trước mặt hơn mười thành viên câu lạc bộ Taekwondo, nhìn bọn họ lăn lộn kêu rên trên đất, nhưng vẫn tiếc nuối lắc lắc đầu, khẽ thì thầm một tiếng.
Mọi người ở đây vừa nghe, trong nháy mắt cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Trời ơi, lại còn muốn chết người?
Từ Khuyết bị điên rồi sao?
Ngày hôm nay hắn đánh nhiều người thành như vậy, sợ là sẽ bị bắt vào trong tù, nếu như thật đánh chết người, có lẽ hắn sẽ một đi không trở về.
Nhưng mà, đối với Từ Khuyết mà nói, đây vẫn không tính là đại sự tình gì.
Dù sao. . . thế giới này là giả.
Dù mỗi người nhìn qua đều là thật, nhưng đến cuối cùng, tất cả đều là đến từ chính trí nhớ của hắn, ở đây chỉ cần hoàn thành tình kiếp cùng Hiên Viên Uyển Dung, hắn sẽ có thể rời khỏi, còn sợ gì chuyện có người chết hay không?
Hiên Viên Uyển Dung cũng một mặt hờ hững, nàng cũng biết đây là thế giới ký ức, cho dù không phải thế giới ký ức, giết mấy tên phàm nhân ỷ thế hiếp người có đáng là gì? Ở địa phương Tu Tiên Giới tàn khốc kia, chuyện như vậy thật sự không đáng nhắc tới.
- Được rồi, đã giải quyết xong, chúng ta đi thuê phòng đi.
Lúc này, Từ Khuyết vỗ tay một cái, xoay người về phía Hiên Viên Uyển Dung, vẻ mặt cười hì hì, một vẻ vô lại thể hiện rất rõ, nhưng rơi vào trong mắt những học sinh khác, tên này rõ ràng chính là ác ma.
Đánh người ta thành như vậy, còn có tâm tình đi thuê phòng?
Rất nhiều người vẫn đang chìm đắm trong kinh hãi từ bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng kia, lúc này cũng bị Từ Khuyết khiến cho mí mắt co giật.
- Được.
Hiên Viên Uyển Dung khẽ gật gật đầu đồng ý.
Nàng đúng là không biết thuê phòng có ý gì, chỉ có điều nghe Từ Khuyết nói, thuê phòng là có thể xúc tiến cảm tình lẫn nhau, trở thành người yêu, chuyện này ngược lại là điều nàng muốn.
Nếu như có thể trở thành hai bên tình nguyện, vượt qua tình kiếp, thì sẽ có hi vọng sống.
Mọi người ở đây thấy tình cảnh này, suýt chút nữa đã phun máu tại chỗ.
Một tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp và khí chất như thế. Tại sao đầu óc lại không tốt như vậy, muốn chủ động tiến vào miệng hổ của Từ Khuyết?
Nhưng dù có nhiều nam sinh cảm thấy đỏ mắt cùng đáng tiếc hơn nữa, cũng không dám đứng ra nói xấu Từ Khuyết nửa câu, lại càng không dám đi ra cướp tiểu tỷ tỷ.
Từ Khuyết đánh ra một chiêu Kháng Long Hữu Hối vừa nãy, rồng vàng chói lọi kia giờ khắc này vẫn còn chấn động nội tâm mỗi người.
Ở thế giới bình thường này, ai có thể ngờ được sẽ có một ngày, lại có thể tận mắt nhìn thấy loại võ công trong phim truyền hình, hơn nữa còn cường hãn như thế, quả thực là đã tạo thành một trọng kích vào khoa học.
Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, Từ Khuyết cùng Hiên Viên Uyển Dung sóng vai nhau, cùng rời đi.
Hai người một đường đi về cửa sau trường học, trong toàn bộ hành trình Hiên Viên Uyển Dung đều trầm mặc.
Từ Khuyết muốn nói chút chuyện, muốn hỏi Hiên Viên Uyển Dung xem tình kiếp này làm thế nào mới có thể tính là thành công, nhưng khi vừa há mồm muốn hỏi, lại nhìn thấy ở cửa trường học, một chiếc xe thể thao xa hoa chặn ngang ở đó.
Chiếc xe thể thao này không chặn cửa trường, nhưng lại ngăn hai nữ sinh, một nữ sinh trong đó, Từ Khuyết còn rất quen thuộc.
- Lâm Ngữ Hi?
Hắn khẽ cau mày, đúng là không nghĩ tới nhanh như vậy đã nhìn thấy mối tình đầu năm đó, người bạn gái hoa khôi của trường.
- Nàng chính là người ngươi yêu?
Lúc này, Hiên Viên Uyển Dung vốn không nhiều lời đột nhiên mở miệng hỏi dò.
Nàng đã biết lần thứ nhất Từ Khuyết động chân tình với một người tên là Lâm Ngữ Hi, cũng biết một chuyến này mình tới đây, chính là muốn đạ được tâm Từ Khuyết, như thế mới coi như vượt qua tình kiếp.
Nhưng đây là lần thứ nhất nàng nhìn thấy Lâm Ngữ Hi, tướng mạo đúng là xuất chúng, tuy không bằng nàng, nhưng vẫn có chút áp lực.
Dù sao có câu nói "Tình nhân trong mắt ra Tây Thi", không phải thế thì sao không có lửa mà lại có khói.
- Đã từng là.
Từ Khuyết nhàn nhạt đáp.
". . ." Hiên Viên Uyển Dung nhất thời không biết nói gì, có chút xem thường nhìn Từ Khuyết một chút.
Nhanh như vậy đã biến thành đã từng rồi?
Lúc trước người vừa còn kích động với hưng phấn mà? Bộ dáng mới biết yêu mà mừng rỡ nhảy nhót đâu? Làm sao lại biến mất rồi?
Dễ dàng bị bản tọa hấp dẫn như thế, a, xú nam nhân.
Chờ đã, không đúng. . .
Đột nhiên, Hiên Viên Uyển Dung như ý thức được cái gì, nếu như Từ Khuyết thay đổi tình cảm với Lâm Ngữ Hi, vậy mình hẳn là cũng đã thành công, làm sao tình kiếp còn chưa kết thúc?
Chẳng lẽ tình kiếp này còn cần mình cũng động tâm với hắn? Đạt đến hai bên tình nguyện, mới có thể vượt qua?
Trong nháy mắt, Hiên Viên Uyển Dung rơi vào tình cảnh lưỡng nan, ánh mắt nhìn lên bầu trời, có cảm giác trời xanh đang đùa bỡn mình, cho mình một vấn đề khó như thế.
Yêu thích một tên nam nhân cặn bã, chuyện này thật sự rất khó.
- Hạ đồng học, tôi thật sự đã hẹn bạn cùng phòng ăn cơm rồi, lần sau có cơ hội sẽ đi.
Cùng lúc đó, Lâm Ngữ Hi lôi kéo tay bạn cùng ký túc xá, cười khổ nói với người trong xe thể thao.
Không nghi ngờ chút nào, người trong xe thể thao chính là Hạ gia đại thiếu, Hạ Lạc Kình năm đó đã bị Từ Khuyết trả thù.
Cảnh tượnng này, cũng là lần đầu tiên Từ Khuyết nhìn thấy.
Ở trong trí nhớ của hắn, vốn không có tình cảnh này, nhưng Thái Ất thiên thạch, cũng lặp lại chuyện hắn không biết, để hắn gặp được tình cảnh này.
- Nói như vậy. . . năm đó trong ngày tỏ tình cùng Lâm Ngữ Hi, Hạ Lạc Kình còn ra tay trước muốn hẹn nàng ăn cơm.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, khẽ mỉm cười.
Năm đó hắn có thể tỏ tình thành công với Lâm Ngữ Hi, là do Lâm Ngữ Hi ở trong ký túc xá, vì thế cứ thế suy ra, lần này Hạ Lạc Kình muốn mời Lâm Ngữ Hi, khẳng định là sẽ thất bại.
- Ngữ Hi, cậu không cần phòng bị tôi như thế, tôi mong cậu cho tôi một cơ hội, chỉ là ăn một bữa cơm, để cậu tìm hiểu tôi một chút, chỉ thế mà thôi.
Hạ Lạc Kình ngồi ở trong xe, tỏ vẻ chân thành nói.
Ở bốn phía đã xuất hiện không ít học sinh đang vây xem tình cảnh này.
Lâm Ngữ Hi có chút khó khăn, cô không căm ghét Hạ Lạc Kình, chỉ là cũng không thích y, nếu như chỉ làm bằng hữu bình thường, nàng có thể tiếp thu, nhưng tâm ý theo đuổi của Hạ Lạc Kình đã rõ ràng như thế, cô thực sự không thể đáp ứng, dù chỉ là một bữa cơm, cũng sợ sau khi đáp ứng rồi, sẽ làm Hạ Lạc Kình sản sinh ảo giác.
Huống chi, trong lòng cô kỳ thực đã có một người, dù gia cảnh người kia bình thường, nhưng hắn cũng có thể chăm sóc tốt mình!
Vì thế. . .
- Xin lỗi, Hạ đồng học, tôi thật sự. . .
Lâm Ngữ Hi lắc đầu, vẫn từ chối.
Nhưng lời còn chưa nói hết, ánh mắt nàng vừa vặn thấy Từ Khuyết mới vừa đi ra cửa trường học, cũng nhìn thấy Hiên Viên Uyển Dung bên cạnh Từ Khuyết, nhất thời sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận