Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1563: Có Linh Thạch Là Được

- Ngươi. . . ngươi chính là Quang Chi Tử?
- Siêu Nhân Điện Quang?
Mọi người đều ngây người, kinh ngạc nhìn Từ Khuyết.
Mặc dù cái danh xưng Quang Chi Tử này nghe rất không đơn giản, nhưng cái tên Siêu Nhân Điện Quang này lại quá kỳ quái, vừa dài vừa khó đọc.
- Không sai, ý chỉ của thần đã nói rõ, ta chính là Quang Chi Tử, cũng giao phó cho ta xưng hào Siêu Nhân Điện Quang, đồng thời, thần còn muốn ta tìm kiếm những Quang Chi Tử vừa xuất thế khác.
Từ Khuyết trịnh trọng nói ra.
- Còn có những Quang Chi Tử khác?
Viện trưởng Vương Xích cả kinh.
- Đúng vậy! Viện trưởng Vương, chúng ta cần phải nhanh chóng tìm ra những Quang Chi Tử khác, trong thời gian ngắn nhất, phải tìm được nhiều người đến, như thế mới có thể ngăn cản đại kiếp.
Từ Khuyết gật đầu nói.
- Vì sao? Quang Chi Tử trong lời ngươi nói có chỗ gì đặc biệt? Đại kiếp nạn này còn có thể dùng nhân số để chiến thắng?
Viện trưởng Vương Xích nhíu mày.
Các trưởng lão ở đây cũng có chút mơ hồ, bắt đầu cảm thấy lời nói của Từ Khuyết không đáng tin cậy.
Đầu tiên Quang Chi Tử phải khiến Thí Đạo Thạch sinh ra phản ứng, làm thần văn xuất hiện, nhưng từ xưa đến nay, có thể khiến Thí Đạo Thạch hiện ra chữ viết, cũng chỉ có một mình Từ Khuyết, lúc này hắn nói phải tìm Quang Chi Tử khác, há có thể dễ dàng như vậy?
Hoặc là nói, thế gian này không tồn tại những Quang Chi Tử khác.
- Các ngươi hiểu lầm rồi.
Từ Khuyết đột nhiên nói ra:
- Quang Chi Tử cũng không cần phải khiến Thí Đạo Thạch sinh ra phản ứng, trên thực tế mỗi người chúng ta đều là Quang Chi Tử, bất quá ánh sáng của chúng ta không giống nhau. Tỉ như viện trưởng ngươi, ngươi chính là lục quang, hơn nữa phần lớn người, đều là người mang lục quang, cho nên mới không thể khiến Thí Đạo Thạch sinh ra phản ứng. Mà ta lại khác, ta là kim quang, chính là loại kim quang lóng lánh kia.
- Nói như vậy, kim quang Quang Chi Tử, mới có thể khiến Thí Đạo Thạch sinh ra phản ứng?
Có người hỏi.
- Không sai, nhưng thế gian cũng chỉ có một mình ta là Kim Quang Chi Tử, mà chúng ta phải tìm, chính là Bạch Quang Chi Tử thưa thớt. Như vậy mới có thể cùng ta tạo thành bạch kim chi quang, vô địch thiên hạ!
Từ Khuyết gật đầu đáp.
Bạch kim chi quang?
Lời này vừa thốt ra, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi, không hiểu gì, chỉ cảm thấy rất là lợi hại.
Thế nhưng bọn họ chỉ cảm thấy nó rất lợi hại mà thôi, cũng không phải quá hiểu, chỉ có thể giả bộ là mình đã hiểu mà thôi.
- Hình như các ngươi không hiểu lắm.
Từ Khuyết dùng ánh mắt cơ trí, vô tình xé nát ngụy trang của đám người, lắc đầu nói:
- Không hiểu cũng không sao, các ngươi nghe ta giải thích.
Nói đến đây, Từ Khuyết hơi hơi đè ép âm thanh, ra vẻ thần bí hỏi:
- Các ngươi biết thuộc tính tộc hệ không?
- Thuộc . . thuộc tính?
- Tộc hệ? Gia tộc?
- Hình như có nghe nói qua.
Rất nhiều đệ tử đỏ mặt thấp giọng nghị luận lên.
- Chính là tộc hệ đó! Ông trời ơi, tộc hệ mà các ngươi cũng không hiểu sao, chưa từng chơi Đấu Trường Chân Lý à? Được rồi, nói như thế này, hệ quang rất cường đại tồn tại. Hơn nữa số lượng Quang Chi Tử càng nhiều, thuộc tính tộc hệ sẽ càng cường đại.
Từ Khuyết giải thích nói:
- Thuộc tính quang, yêu cầu thấp nhất là phải có ba người, nhưng ảnh hưởng không lớn, sáu người, chỉ cần trang bị tốt, cơ bản sẽ có thể sống tạm, mà chín người liền lợi hại, có thể hủy thiên diệt địa a.
- . . .
Mọi người đều một mặt mơ hồ, mắt lớn trừng mắt nhỏ, như lọt vào trong sương mù.
Từ Khuyết nói như thế, không ai có thể nghe hiểu được, nhưng đại khái cũng biết, đó là càng nhiều Quang Chi Tử càng tốt.
- Khục, Diệt Bá, vậy ngươi nói một chút, chúng ta nên là thế nào mới có thể xác định được Bạch Quang Chi Tử? Còn nữa, lần đại kiếp tiếp theo là khi nào?
Viện trưởng Vương Xích ho khan một tiếng, cũng không cần Từ Khuyết giải thích ngay, mà là trực tiếp hỏi mấu chốt của vấn đề.
Suy cho cùng có quá nhiều người, nếu để cho bọn họ biết mình cũng không hiểu, chẳng phải rất mất mặt sao.
- Tìm quang nói dễ cũng rất dễ, nói khó cũng rất khó, dù sao thì có một câu nói, chỉ cần có tiền. . . phi không đúng, chỉ cần có thật nhiều linh thạch, là được rồi.
Từ Khuyết híp mắt cười nói.
- Chỉ cần linh thạch là được?
Vương Xích nhẹ nhàng thở ra, Thiên Cung Viện cũng không thiếu linh thạch.
- Không sai, việc này không nên chậm trễ, viện trưởng, hiện tại mang linh thạch của Thiên Cung Viện đến đây đi, càng nhiều càng tốt, ta muốn bố trí một cái thần trận, đây cũng là do thần linh truyền thụ cho ta, chỉ cần thần trận vừa mở, bạch quang trên người Bạch Quang Chi Tử sẽ hiện ra.
Từ Khuyết chân thành nói.
- Được.
Vương Xích cũng không chần chờ, mặc dù linh thạch trân quý, nhưng y không ngại lấy một chút ra trước, để Từ Khuyết thử xem.
Lúc này y mở nhẫn trữ vật ra, ngón tay điểm nhẹ, trong nháy mắt có một đạo huy mang màu tím lướt qua, rơi xuống mặt đất.
Sau một khắc, huy mang tán đi, một đống lớn linh thạch màu trắng trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Từ Khuyết.
Từ Khuyết trừng trừng mắt, khá lắm, tất cả đều là trung phẩm Tiên Thạch, phẩm chất cao như vậy, ít nhất cũng phải có hơn vạn khối.
Nhưng nhìn tên Vương Xích này lấy ra dễ dàng như thế, sợ rằng chút ấy Tiên Thạch, chẳng qua là chín trâu mất một sợi lông.
Không được, phải tăng lớn cường độ mới được.
- Ách, viện trưởng Vương, Thiên Cung Viện, sắp xong rồi!
Từ Khuyết lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía Vương Xích nói.
- Làm càn, Thiên Cung Viện. . . Diệt Bá, ngươi nói chuyện cẩn thận, không phải muốn xây dựng thần trận tìm kiếm Quang Chi Tử sao, như thế nào Thiên Cung Viện lại sắp xong rồi?
Vương Xích đè cơn giận xuống, nhìn chằm chằm Từ Khuyết hỏi.
Từ Khuyết giang tay ra:
- Ta vốn cho rằng đại kiếp không đáng sợ, chỉ cần xây dựng thần trận, tìm đủ Quang Chi Tử, Thiên Cung Viện vẫn sẽ chế bá Thiên Châu. Nhưng ta vạn vạn không nghĩ tới, Thiên Cung Viện ta thế mà nghèo như vậy, cũng chỉ có chút linh thạch này, xây thần trận cái rắm. . . Ách, viện trưởng, nếu không chúng ta toàn phái di chuyển, đổi sơn môn tránh né đại kiếp đi?
- Ngươi. . .
Vương Xích lập tức tức giận đến trừng trực mắt, nổi nóng nói:
- Nói hươu nói vượn cái gì, Thiên Cung Viện nội tình khổng lồ biết bao, như thế nào chỉ có chút linh thạch này? Chẳng qua bản tọa không biết ngươi cần bao nhiêu linh thạch, tạm thời lấy ra một bộ phận trên người đến cấp cho ngươi mà thôi.
- Diệt Bá, ngươi nói rõ ràng, xây dựng thần trận, cần bao nhiêu linh thạch?
Một tên trưởng lão nhíu mày hỏi.
- Xây dựng thần trận, ít nhất cũng phải hơn trăm vạn Tiên Thạch!
Từ Khuyết đánh giá một chút, báo ra số lượng gấp mười lần.
Nhưng mà, Vương Xích cùng rất nhiều trưởng lão nghe vậy, đều thở dài một hơi, khóe miệng còn chẳng hề để ý nhếch lên một nụ cười.
Đậu!
Báo ít quá rồi!
Từ Khuyết lập tức nheo mắt, bận rộn lo lắng nói bổ sung:
- Đây chỉ là để tạo tam quang tiểu thần trận mà thôi, nhưng vừa rồi ta cũng đã nói, tam quang không mạnh, không có tác dụng gì, sợ rằng không ngăn được đại kiếp, Thiên Cung Viện chúng ta ít nhất cũng phải mang đến lục quang đi. Lục quang thần trận, ít nhất phải một trăm triệu Tiên Thạch!
"Lạch cạch!"
Trong nháy mắt, một tên trưởng lão cầm ngọc giản trong tay, trực tiếp té ngã trên mặt đất.
Không chỉ có y, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi.
Một trăm triệu Tiên Thạch?
Đậu xanh, cho dù đào rỗng toàn bộ Thiên Cung Viện đều không lấy ra nổi!
- y! Ta nhớ lộn, một trăm triệu Tiên Thạch là cửu quang thần trận, lục quang chỉ cần mười triệu Tiên Thạch.
Từ Khuyết tra nhan vui mừng, lập tức bổ cứu.
Quả nhiên, nghe thấy mười triệu Tiên Thạch, biểu lộ của Vương Xích cùng mấy vị trưởng lão mới buông lỏng một chút, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt như cũ.
Một ngàn vạn trung phẩm Tiên Thạch, đây đã là đại thủ bút rồi.
Cho dù Thiên Cung Viện kinh doanh nhiều năm như vậy, trừ đủ loại chi tiêu, cũng chỉ tồn kho ba chục triệu, thoáng một cái phải xuất ra một phần ba, chuyện này đã xem như thương cân động cốt.
- Diệt Bá, ngươi xác định thần trận này thật có thể tìm năm tên Bạch Quang Chi Tử khác? Hơn nữa đại kiếp này, bằng vào nội tình của Thiên Cung Viện, thật không có cách nào ngăn cản?
Sắc mặt Vương Xích ngưng trọng nhìn Từ Khuyết, trầm giọng hỏi.
Y đang chần chờ, lấy ra một phần ba nội tình, đi ứng đối với cái đại kiếp bất thình lình, tựa hồ rất không đáng tin cậy, luôn cảm giác có cái gì không đúng.
- Viện trưởng, đại kiếp này không thể khinh thường, vừa rồi ngươi cũng đã thấy, hơn nữa tiểu kiếp tiếp theo cũng đã sắp tới rồi, thời gian của chúng ta không còn nhiều.
Từ Khuyết lập tức lo lắng nói.
- Tiểu kiếp tiếp theo? Lúc nào?
Vương Xích cả kinh, hỏi.
- Không tới nửa canh giờ!
Từ Khuyết thuận miệng nói.
- Chuyện này. . .
Bọn người Vương Xích lập tức hai mặt nhìn nhau.
Mà Hiên Viên Uyển Dung đứng phía sau nhìn mọi chuyện, mặt ngoài vẫn lãnh nhược băng sương như cũ, nhưng trong lòng đã nghẹn họng nhìn trân trối, đều trợn tròn mắt.
Nàng sớm biết Từ Khuyết muốn kiếm chuyện, vì thế một mực có thể làm người ngoài cuộc quan sát.
Thế là nàng liền trơ mắt nhìn bọn người Vương Xích, những người cao cao tại thượng ở trong mắt nàng, cừu nhân khiến cho nàng bất lực, thế mà bị Từ Khuyết đùa giỡn ở trong lòng bàn tay.
- Chờ một chút, không đúng, chẳng lẽ hắn tự xưng là đạo lữ của ta. Cũng là lừa phỉnh ta? Thậm chí bao gồm thế giới này là giả, cũng là gạt người? Nhưng. . . cái Ký Ức Bảo Châu kia. . .
Hiên Viên Uyển Dung bắt đầu chần chờ.
Cùng lúc đó, trên một ngọn núi xa xa, Husky cùng Đoạn Thất Đức cũng nhìn thấy tràng diện Từ Khuyết lừa gạt mọi người.
Husky:
- Đậu xanh!
Đoạn Thất Đức:
- Không phải chúng ta cũng bị lừa như thế đấy chứ?
Husky lập tức sợ hết hồn:
- Cái gì? Chúng ta bị lừa gì?
Đoạn Thất Đức: . . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận