Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1607: Uy Vũ Vương Cùng Đoạn Cửu Đức

"Hô!"
Ở một nơi cách Định Hạc Thành mấy vạn dặm.
Trong một tòa sơn động nhân tạo giữa núi rừng.
Sau khi Từ Khuyết tiện tay bày ra mấy đạo trận pháp, liền cấp tốc ngồi xếp bằng trên mặt đất, vận chuyển pháp quyết, bắt đầu khôi phục.
Mặc dù Chính Khí Phong Ma Kinh hắn dùng là bản suy yếu, thế nhưng duy trì trạng thái kia lâu, cũng có chút không gánh nổi.
Đặc biệt là phút cuối ngưng tụ lục sắc hỏa liên, cộng thêm dẫn động vài tấm Tiên phẩm Thần Hành Độn Tẩu Phù rời đi, căn bản chính là siêu phụ tải, thân thể cơ hồ bị móc sạch, cho dù hiện tại Tiểu Nhu xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn ngay cả khí lực cởi quần cũng không có.
"Hệ thống, công năng tự động khôi phục này của ngươi cũng nên tiến hóa rồi đi, quá kéo chân ta!"
Từ Khuyết một bên chữa thương khôi phục, một bên gọi hệ thống ra chửi bậy.
Hệ thống không thèm phản ứng hắn, không nói một chữ.
"Hệ thống, ngươi thay đổi, trước kia ta nói gì ngươi đều sẽ kiên nhẫn giải thích cho ta, hiện tại có phải ở với ta lâu rồi, phát ngán? Mệt mỏi? Ngứa? Muốn chia tay?"
"Đinh, túc chủ. . ."
"Ngươi đừng giải thích, ta không nghe, ta không nghe!"
Từ Khuyết trực tiếp ngắt lời hệ thống, tiện tiện chuyển sang giao diện thông tin cá nhân.
Hiện tại muốn thăng cấp cảnh giới càng lúc càng khó, cần một lượng kinh nghiệm cực kỳ lớn, động một chút là vài tỷ kinh nghiệm, không còn thoải mái như lúc trước.
Lúc trước mình thi triển Chính Khí Phong Ma Kinh bản hoàn chỉnh, từ trong thế giới ký ức giết ra, Tiên Vương Tiên Tôn chết dưới tay mình nhiều như chó.
Nhưng cẩu hệ thống không phải người, không có kết toán kinh nghiệm.
Đến tận lúc giết Tương Tuân cùng cường giả Thiên Môn, kinh nghiệm nhập trướng mới khôi phục bình thường.
"Hệ thống, lúc trước ta giết từ trong thế giới ký ức ra ngoài, những kinh nghiệm kia đâu? Nhiều Tiên Vương Tiên Tôn như vậy, ngươi ít nhiều gì cũng phải cho ta kinh nghiệm chứ? Đừng thấy ta không đề cập tới, ngươi liền xem như không có chuyện gì xảy ra."
"Đinh, bởi vì lúc ấy hệ thống đang ở trạng thái ngủ đông, không thu được số liệu liên quan, cho nên mất đi bộ phận số liệu, hệ thống không cách nào khôi phục." Hệ thống đáp lại rất nhanh chóng, tựa hồ đã sớm tính trước Từ Khuyết sẽ hỏi đến chuyện này.
"Số liệu mất đi?"
Từ Khuyết nghe hệ thống trả lời, lập tức phấn chấn, kích động nói: "Chuyện này ta nhớ rất rõ a, hỏi ta là được, hơn nữa không phải ngươi đã giúp ta khôi phục ký ức sao, ta nói cho ngươi biết, lúc ấy ta nâng tay lên, hoành đao chém xuống, pặc pặc pặc, tối thiểu mấy trăm vạn Tiên Tôn. . . khụ khụ, kỳ thật là mấy chục vạn Tiên Tôn, hơn ngàn vạn Tiên Vương, chết trong tay ta."
". . ."
"Thật, ta không có lừa ngươi, không tin ngươi xem chiếu lại, sau đó thống kê một chút, phát kinh nghiệm cho ta."
"Đinh, trải qua hệ thống phán đoán, kiểm trắc đến uy tín túc chủ cực kém, ngồi vững vị trí đệ nhất thất tín bảo tọa, hệ thống cự tuyệt bất kỳ tin tức số liệu túc chủ cung cấp."
"Ngươi. . . ngươi nói bậy, ngươi hung hăng càn quấy, sự tình trang bức, sao có thể dùng thất tín để hình dung? Lúc ấy đều là vì trang bức nên mới giả vờ như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi rất hiểu ta, có thể tâm linh tương thông, nào ngờ giữa chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch."
". . ."
Hệ thống lần nữa lựa chọn trầm mặc.
Mặc cho Từ Khuyết hô thế nào, nó cũng không đáp lại.
Từ Khuyết bất lực từ bỏ, hắn cũng hiểu cách hệ thống vận hành, muốn thu hồi điểm kinh nghiệm lúc trước, nằm mơ.
Bất quá chuyến đi Định Hạc Thành lần này, kinh nghiệm thu hoạch vẫn rất khả quan.
Khoảng cách Tiên Vương, đã không còn xa.
Cẩn thận tính toán, chỉ cần vài trăm triệu điểm kinh nghiệm trung cấp nữa mà thôi.
. . .
"Tạc Thiên Bang đến cùng là thế lực phương nào?"
"Cỗ thế lực mới xuất hiện này, đến cùng bắt nguồn từ đâu?"
"Quá kinh khủng, ta có dự cảm không lâu sau, Thanh Châu sẽ bị bọn họ nháo lật trời."
"Thanh Châu? Không thể nào, tên Hoa Vô Khuyết kia nhanh như vậy đã đến nơi khác nháo sự?" Một tên tu sĩ tam tông mới từ Định Hạc Thành trốn ra, nghe người trong thành nghị luận ầm ĩ, không khỏi hoảng sợ nói.
"Hoa Vô Khuyết? Hoa Vô Khuyết gì, nghe cũng chưa từng nghe qua, chúng ta là đang nói đến Uy Vũ Vương cùng Đoạn Cửu Đức!"
"Không phải vừa rồi các ngươi nói đến Tạc Thiên Bang ư? Sao. . ."
"Chính là Tạc Thiên Bang Uy Vũ Vương cùng Đoạn Cửu Đức, nửa tháng trước bọn hắn dọn sạch mộ tổ thành chủ Hải Lâm Thành, quả thật đại khoái nhân tâm!"
"Mười ngày trước, hình như bọn họ còn đi đến phân bộ Thiên Môn Võ Đô Vực, nghe nói hai tên kia còn lấy đi không ít Tiên Khí."
. . .
Tên đệ tử tam tông kia vừa nghe thấy chuyện này, thần sắc liền tràn đầy kinh hãi.
Hảo gia hỏa, Hoa Vô Khuyết nói đều là thật?
Bang chúng Tạc Thiên Bang khác còn to gan hơn hắn, còn biết gây chuyện hơn hắn?
"Đạo hữu." Lúc này, có người vỗ vỗ kia bả vai tên đệ tử tam tông kia, hiếu kỳ hỏi: "Vừa rồi ngươi đề cập đến Hoa Vô Khuyết, hẳn cũng là bang chúng Tạc Thiên Bang?"
"Đúng vậy!"
Tên đệ tử kia lập tức gật đầu nói.
Hiện tại y đã rời xa Định Hạc Thành, cũng đã lui khỏi tam tông, nói chuyện không cần cố kỵ.
Y lập tức kể ra những chuyện Từ Khuyết làm tại Định Hạc Thành, không sót một chữ.
Hơn nữa còn nhắc nhở Hoa Vô Khuyết dùng tên giả là Kiều Phong, tên thật của hắn là Từ Khuyết.
Y suy đoán, Hoa Vô Khuyết có thể là ngoại hiệu.
Đám người nghe xong, tập thể trợn mắt há mồm.
Không thể nào?
Đại La Kim Tiên thật có thể cường hãn đến mức này?
Giết Tiên Vương, diệt Tiên Tôn?
Hơn nữa còn trực tiếp đối nghịch với Thiên Môn?
Vô luận thành chủ Hải Lâm Thành, hay là tam tông Định Hạc Thành, đều là thế lực sở thuộc dưới trướng Thiên Môn, tục xưng - Thiên Môn chó săn.
Vừa mới xuất hiện hai tên bang chúng Tạc Thiên Bang đối nghịch với thành chủ Hải Lâm Thành, hiện tại lại thêm Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, trước giết đệ tử tam tông, sau diệt cường giả Thiên Môn.
Chẳng lẽ Tạc Thiên Bang, thật có huyết hải thâm cừu với Thiên Môn?
"Đạo hữu, không phải ngươi đang đùa chúng ta đấy chứ? Ta thấy lời ngươi nói quá bất khả tư nghị, một tên Đại La Kim Tiên, sao có thể cường đại đến như vậy?" Có người nói ra nghi ngờ.
"Lời ta nói đều là thật, không tin các ngươi cứ chờ đấy, Định Hạc Thành bên kia hẳn đã sắp truyền tin đến."
Đệ tử tam tông nói như đinh đóng cột: "Ta tận mắt nhìn thấy, Từ Khuyết bị rất nhiều cường giả Thiên Môn vây công, thế nhưng hắn lại dễ như trở bàn tay oanh sát hơn mười vị Tiên Vương, sau đó bị bốn vị Tiên Tôn liên thủ vây giết, trực tiếp nổ chết một vị cường giả Tiên Tôn, cuối cùng còn bình yên vô sự rời đi."
Đám người nghe y nói như thế, cũng bắt đầu nửa tin nửa ngờ.
Dù sao người này nói rất rành mạch rõ ràng, nếu thật có việc này, tin tức chẳng mấy chốc sẽ truyền ra, y cũng không cần ở đây khua môi múa mép.
"Chỉ có thế?"
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng hừ lạnh âm dương quái khí, một tên lão giả lắc đầu nói: "Từ Khuyết bất quá như thế."
"Ồ? Vì sao tiền bối lại nói lời ấy?" Đệ tử tam tông sững sờ, chắp tay hỏi.
Lão giả cao thâm mạt trắc vuốt râu, cười nhạt nói: "Các ngươi có chỗ không biết, vị tiền bối Đoạn Cửu Đức kia mới là chuẩn mực của chúng ta, hắn chỉ mang theo một con chó, liền có thể giết Hải Lâm Thành bảy vào bảy ra!"
"Vị lão tiền bối này, không thể nói như vậy, Đoạn Cửu Đức mang theo, chỉ là một con chó bình thường thôi sao? Nó chính là Uy Vũ Vương, ta từng nghe nói, ông ta dựa vào con chó kia mới có được chiến tích như vậy."
Nghe nói như thế, lão giả không khỏi nhướng mày.
Mẹ nó!
Lão đầu ta phải dựa vào Husky mới có được chiến tích như vậy?
Khốn kiếp, nhất định là Husky ở bên ngoài loạn truyền, không biết xấu hổ!
"Nói bậy nói bạ, các ngươi biết cái gì?"
Lão giả lập tức vỗ bàn đứng dậy, quát to: "Chư vị, sự tình Hải Lâm Thành, lão phu ngay tại hiện trường, tận mắt nhìn thấy trận chiến kia, các người ngồi xuống nghe lão phu nói. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận