Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 1472: Cứu Viện

Trong vòng ba chiêu, đánh chết Lý phó viện trưởng?
Một câu nói của Từ Khuyết, lập tức khiến tất cả mọi người ở đây ngẩn ra.
Một Đại La Tán Tiên, dù cho cùng cấp vô địch như thế nào đi nữa, đụng với đối thủ có cảnh giới tương đồng, ít nhất cũng phải đại chiến hơn trăm hiệp mới có khả năng tiêu diệt đối thủ.
Huống chi cảnh giới của Lý phó viện trưởng bây giờ là Đại La Chân Tiên, Từ Khuyết chỉ là một Đại La Tán Tiên, cảnh giới so với Lý phó viện trưởng còn thấp hơn một cấp bậc nhỏ, lại dám tuyên bố trong vòng ba chiêu đánh chết y.
Đây căn bản là đang cuồng ngôn, lung tung nói khoác.
Có người suýt chút nữa đã bật cười, lắc đầu liên tục.
Ầm!
Cùng lúc đó, tay Lý phó viện trưởng đã cầm ngọc xích, ngang trời đánh ra một mảnh phù văn, hóa thành hàng ngũ, mang theo khí tức mạnh mẽ, trực tiếp nhằm tới phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết vẫn tỏ ra hờ hững như cũ, chậm rãi ung dung lấy ra một điếu thuốc đưa lên một bên miệng, cười híp mắt nhắc mà nói:
- Chiêu thứ nhất, châm thuốc.
Đùng!
Hắn búng ngón tay một cái, trong nháy mắt tiên nguyên hóa thành một ngọn lửa nhỏ bốc lên, nhen lửa đầu thuốc.
- ? ? ?
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Đây cũng đã là chiêu thứ nhất?
- Chiêu thứ hai, hút thuốc.
Từ Khuyết hít sâu một hơi thuốc, con ngươi hơi nheo lại, có vẻ hơi mê ly cùng hưởng thụ, miệng nhẹ nhàng mở ra, một tia khói xám từ bên trong chậm rãi phun ra.
- ? ? ?
Tất cả mọi người một lần nữa há hốc mồm.
CMN đây liền là chiêu thứ hai?
- Thứ hỗn trướng, nhận lấy cái chết.
Lúc này, Lý phó viện trưởng đã giết tới trước người hắn, tỏ vẻ tức giận cùng hung ác, vung ngọc xích trong tay lên, mảnh phù văn óng ánh treo lơ lửng ở trên đỉnh đầu, trong nháy mắt diễn biến thành ánh kiếm lít nha lít nhít, như mưa rào, đều đập về phía Từ Khuyết.
- Chiêu thứ ba. . .
Gần như cùng lúc đó, con ngươi của Từ Khuyết bỗng nhiên nhíu lại, dán mắt vào Lý phó viện trưởng ở ngay phía trước, khóe miệng nhếch lên một vệt ý cười lạnh lẽo.
Vèo!
Ngay sau đó, trong nháy mắt thân hình hắn loáng một cái, mơ hồ tại chỗ, trực tiếp phóng tới ánh kiếm lít nha lít nhít kia.
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp mấy chục ánh kiếm sắc bén, đập xuống ở trên bóng người mơ hồ của Từ Khuyết, nhưng đều nổ nát tan thành đốm sáng trên không trung.
Mà tốc độ của Từ Khuyết không chỉ là không yếu bớt, trái lại ở trên đường vọt tới, đột nhiên lóe lên, lấy tốc độ như thuấn di xuất hiện ở bên cạnh Lý phó viện trưởng.
- Không ổn!
Lúc này sắc mặt của Lý phó viện trưởng kịch biến, lưng đột nhiên cảm thấy thấy lạnh buốt, thấu tâm thấu xương.
- Chiêu thứ ba, ngươi chết rồi!
Khuôn mặt tươi cười mang theo mười phần bỉ ổi kia của Từ Khuyết, hầu như cách Lý phó viện trưởng không tới 10 cm.
Hắn giơ cánh tay lên, cả bàn tay tỏa ra ánh vàng.
Lý phó viện trưởng không kịp có bất kỳ phản ứng nào, liền bị Từ Khuyết dùng cổ tay, tầng tầng đập lên trên cổ.
"Răng rắc! Răng rắc răng rắc răng rắc. . ."
Trong khoảnh khắc, cả người của Lý phó viện trưởng sững lại ở tại chỗ, một chuỗi dài dày đặc tiếng xương cốt vỡ nát lanh lảnh, đột nhiên từ trong cơ thể y vang lên.
Xương cốt trên người Lý phó viện trưởng, từ cổ bắt đầu, liên tiếp không ngừng bị đổ nát.
- Aaaa. . .
Trên mặt y lộ ra vẻ sợ hãi thống khổ, khó có thể tin muốn kêu lên tiếng, nhưng bởi vì thân thể mang đến đau nhức, hóa thành một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
Chỉ có chính y rõ ràng, xương nát ở trong cơ thể y, tất cả đều đâm sâu vào trong kinh mạch cùng đan điền của y, đoạn tuyệt sức sống của y, huỷ bỏ tu vi của y.
- Dừng tay!
Cùng lúc đó, Lý viện trưởng cũng ngồi không yên, hét lớn một tiếng lao đến đây, bảo vệ Lý phó viện trưởng.
Nhưng mà Từ Khuyết căn bản không có ý tứ tiếp tục ra tay, hai tay từ lâu đã chắp sau lưng, đứng ở tại chỗ, cười híp mắt nhìn hai tên viện trưởng.
"Phốc!"
Đột nhiên, Lý phó viện trưởng há mồm phun ra một ngụm máu lớn, con ngươi trong mắt từ từ phóng to, chậm rãi mất đi ánh sáng, khí tức sinh cơ trên người cũng tán đi hết sạch.
"Ầm" một tiếng, vị Lý phó viện trưởng này tầng tầng ngã xuống mặt đất, khí tuyệt bỏ mình.
Cho đến chết, trên mặt y còn duy trì loại sợ hãi cùng thống khổ kia, thậm chí còn có chút mê man, căn bản không nghĩ ra tại sao mình lại yếu như thế, bại bởi một Đại La Tán Tiên.
Đáng tiếc, y bị chết quá nhanh, kết quả cái gì đều không biết rõ, chỉ để lại một tiếng hét thảm, liền tạm biệt nhân thế, thậm chí ngay cả hồn phách đều không thể tiếp tục sống sót.
- . . .
Toàn trường hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả các học sinh của Thiên Cung Thư Viện, ngây người như phỗng, giống như mất hồn.
Lý viện trưởng cũng trừng lớn hai con mắt, kinh hãi nhìn Lý phó viện trưởng ở trên mặt đất.
Đạo Thai Thần Thể Minh Diệc Hiên, cũng sững sờ ở tại chỗ, trên mặt tất cả đều là vẻ khiếp sợ.
Thậm chí là Khương Hồng Nhan, cũng hơi kinh ngạc nhìn về phía Từ Khuyết.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, Từ Khuyết lại mạnh như thế.
Đây căn bản không phải là ba chiêu đánh chết Lý phó viện trưởng, hoàn toàn chính là một chiêu mà thôi.
Trọng điểm là hắn vẫn không hề sử dụng tới pháp quyết gì đặc biệt, liền Tiên Khí đều chưa từng vận dụng, vẻn vẹn chỉ dựa vào một cái tay chặt xuống, ngưng tụ sức mạnh kinh khủng, như bẻ cành khô, trong nháy mắt giết chết Lý phó viện trưởng.
Thủ đoạn gọn gàng nhanh chóng như vậy, lại cực kỳ tàn nhẫn, quả thực khiến người ta tê cả da đầu.
- Khuyết ca trâu bò, 666!
- Husky lão sư bình tĩnh một chút, thao tác cơ bản của Tạc Thiên Bang, không cần hô 666.
Lúc này, Husky và Đoạn Cửu Đức cười to lên, điên cuồng vỗ tay hò hét.
Toàn bộ hành trình bọn họ đều ở bên cạnh xem cuộc vui, căn bản cũng không có ý tứ ra tay giúp đỡ, trái lại vẫn đang hướng về đống sính lễ do Minh Diệc Hiên lấy ra kia.
Mọi người ở đây cũng rốt cục tỉnh táo lại, vẻ sợ hãi trên mặt, lại không hề giảm bớt chút nào.
Ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phá Trương Chương Thủy, lại nhìn Từ Khuyết một chút, tâm thần rung mạnh.
Lẽ nào. . . lẽ nào tất cả lời Trương Chương Thủy nói tới, tất cả đều là sự thật?
Thực lực của người này, căn bản đã nghịch thiên đến mức không thể tưởng tượng nổi?
Liền Tiên Vương đều có thể chôn giết, liền thiên kiếp đều có thể quát lùi, liền Tiên Tôn đều bị doạ chạy.
Như vậy, hắn có thể một chiêu tiêu diệt Lý phó viện trưởng, cũng có vẻ rất hợp lý rồi.
Nhưng tất cả những thứ này xem ra, tại sao vẫn không hề chân thực như vậy?
Một Đại La Tán Tiên có cốt linh không tới 200 tuổi, bản thân đã là tồn tại rất không chân thực, hơn nữa còn mạnh mẽ đến loại trình độ không thể nào tưởng tượng được này, chuyện này mọi người làm sao tiếp thu được.
- Từ Khuyết, ngươi thật là to gan, dám giết phó viện trưởng của Thiên Cung Thư Viện ta!
Lúc này, Lý viện trưởng lớn tiếng rít gào, hét lên.
Y tỏ vẻ tức giận, vẻ mặt có vẻ hơi dữ tợn, mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Từ Khuyết, giống như phải nuốt sống Từ Khuyết vậy.
- Ừm, làm sao? Ngươi cũng muốn cùng ta luyện một chút sao? Đến, ta chấp ngươi một tay, vẫn quy củ cũ, trong vòng ba chiêu không đánh chết ngươi, ta liền không mang họ Từ.
Từ Khuyết kéo tay áo lên, bỉ ổi cười nói.
Lý viện trưởng lại không hề ra tay, ánh sáng lạnh trong con ngươi lóe lên, lạnh lùng nói:
- Từ Khuyết, bản viện trưởng thừa nhận thực lực của ngươi vượt quá dự liệu của chúng ta, thế nhưng. . .
Nói đến đây, Lý viện trưởng đột nhiên từ trong lòng lấy ra một đoạn ngọc trúc to bằng ngón cái, cười lạnh nói:
- Thế nhưng, bản viện trưởng một mực không tin, ngươi thật sự có sức có thể đánh một trận với Tiên Vương lão tổ!
"Xèo!"
Dứt tiếng, đoạn ngọc trúc trong tay Lý viện trưởng đột nhiên bay lên không trung, nổ tung trên không trung, rải rác ra ánh sáng, tất cả đều là từng đạo từng đạo phù văn màu bích lục, trên không trung tạo thành một đạo trận pháp.
- Truyền Tống Trận?
Lúc này Husky cả kinh.
- Tiên sư nó, đại sự không ổn, lão âm bỉ này muốn truyền tống những Tiên Vương kia tới đây!
Đoạn Cửu Đức cũng lập tức kêu to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận